• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn uống no say rồi, Tiểu Duệ mới bắt đầu tính sổ cái tên đáng ghét hại nàng khốn khổ mấy ngày nay đang ung dung phe phẩy quạt, thưởng trà kia.

– Dương Thiên Vũ, tại sao ngươi muốn giam lỏng ta ở đây?

– Tiểu Duệ, vừa rồi nàng còn gọi ta là “huynh” nghe rất thân mật mà.

– Hả? – Tiểu Duệ gãi gãi mũi. – Đó là chuyện vừa rồi, còn bây giờ ta đang tính sổ với ngươi.

Vừa nghe thấy những lời này của Tiểu Duệ, Hắc Tôn, Hắc Mã không hẹn mà cùng phi thân tránh ra xa, khiến bọn họ giờ đây chỉ còn là hai chấm đen mờ ảo, xa xăm. Dương Thiên Vũ nhìn theo, nghẹn ngào, đúng là mấy tên không trông cậy được mà, dám bỏ chủ nhân lúc nguy khốn, lần này về sẽ trừ lương bọn chúng. Tiểu Duệ xắn tay áo, một chân giẫm lên ghế, hùng hổ trợn mắt với Dương Thiên Vũ.

– Ngươi có biết ngươi hại ta hai ngày nhịn đói, lại còn bị tên lừa béo kia bắt giam khi đang ăn cơm không? Ngươi phải bồi thường cho ta.

– Nàng muốn bồi thường gì?

– Ừm. – Ngẫm lại thì tiền Tiểu Duệ tiêu là của Dương Thiên Vũ; khi hắn ở đây, người nấu cơm cho nàng ăn, săn bắt mua vui cho nàng cũng là hắn. Vậy đòi gì bây giờ? Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tiểu Duệ lên tiếng. – Ngươi phải làm nô bộc cho ta một tháng. Chưa hết, phải bồi thường một ngàn lượng phí tổn thất tinh thần.

– Nô bộc thì được, tiền thì không.

– Hả? Ngươi nhiều tiền mà sao keo kiệt vậy?

– Nhỡ có tiền, nàng bỏ trốn khỏi ta thì sao?

– Ha… ha… Dương đại nhân, ngài lo lắng thừa rồi. Ta ở đây được ăn ngon mặc đẹp, không phải lo lắng gì. Lại còn có nô bộc tuấn tú tài giỏi như ngài, sao nỡ bỏ đi chứ?

– Vậy nàng còn cần tiền làm gì?

Tiểu Duệ cứng họng, không biết phải nói sao. Nàng ngó đông ngó tây một hồi, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp với quyết định bắt hắn bồi thường làm nô bộc cho nàng trong vòng một tháng, và sau đó nếu hắn không ở đây, cũng không được quyền quản nàng. Hắn miễn cưỡng đồng ý.

Tối hôm đó, Tiểu Duệ ung dung sai Dương Thiên Vũ nào pha trà, rót nước, thậm chí quạt hầu nàng ngủ, hắn đều vui vẻ thực hiện. Tiểu Duệ nằm giữa giường, mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Còn Dương Thiên Vũ ngồi bên, phe phẩy quạt cho nàng, nụ cười đọng trên môi. Bình yên là gì? Chính là có thể ở bên người mình yêu thương, chỉ như vậy đã là đủ rồi.

Ngủ chưa được bao lâu, đột nhiên Dương Thiên Vũ thấy Tiểu Duệ tay chân khua khoắng, gọi nho nhỏ: “Thiên Vũ, cứu ta, không, ta không đồng ý, cút đi.” Dương Thiên Vũ cau mày, định lay nàng dậy, chỉ thấy Tiểu Duệ ôm chặt cánh tay hắn, sợ hãi không chịu buông. Có lẽ cả một ngày hoảng sợ nên đêm ngủ nàng vẫn mơ thấy việc bị tên Hoa công tử bắt làm tiểu thiếp hôm nay. Dương Thiên Vũ một tay bị nàng giữ chặt, một tay nhè nhẹ xoa lưng cho nàng.

– Tiểu Duệ ngoan, không sao, tất cả đã ổn rồi!

Một lát sau, nét mặt Tiểu Duệ lại trở về vẻ an nhiên thường ngày. Dương Thiên Vũ quạt cho nàng một lát rồi cũng nằm xuống ôm nàng vào lòng, ngủ. Suốt quãng thời gian Dương Thiên Vũ ở đây, Tiểu Duệ luôn ra tối hậu thư bắt hắn phải ngủ đất, Dương Thiên Vũ cũng cực kỳ vui vẻ chấp nhận. Hôm nào hắn cũng hầu hạ nàng quạt mát, nói để nàng có thể ngủ ngon, đến khi Tiểu Duệ ngủ rồi hắn mới lặng lẽ nằm xuống, ôm nàng vào lòng, êm đềm ngủ đến sáng. Đúng vậy, cảm giác ôm trong tay người mình yêu thương thực sự rất an nhiên, rất hạnh phúc. Phú quý, vinh hoa, hắn nguyện dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy những phút giây bình an bên nàng.

Nhưng số mệnh của hắn đã định. Hắn dù muốn cũng không thể thay đổi ý trời, chỉ còn biết cố gắng bảo vệ nàng, yêu thương nàng, mang đến cho nàng cuộc sống vui vẻ, bình an nơi thôn dã này.

Tiểu Duệ ngốc nghếch luôn tin Dương Thiên Vũ ngủ dưới đất, thậm chí nàng còn cực kỳ đắc ý mỗi khi Dương Thiên Vũ vờ làm ra vẻ đáng thương, mỏi mệt vào mỗi buổi sáng. Nhìn nàng như vậy, trái tim băng giá của hắn như tan ra, cảm giác ấm áp âm thầm lan tỏa.

Ánh trăng nhàn nhạt lọt qua khe cửa, chiếu một vệt dài vào căn phòng nhỏ đơn sơ. Chỉ thấy một người áo xám dáng hình nhỏ bé cuộn tròn trong lòng một nam nhân áo trắng như tuyết. Nhưng đột nhiên người áo xám run rẩy dữ dội. Ngay lập tức, nam nhân tuyết y tỉnh dậy, xoa lưng nàng nhè nhẹ. Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn trên gò má bầu bĩnh. Dương Thiên Vũ nhíu mày, dịu dàng lau từng giọt nước mắt cho nàng. Thi thoảng Tiểu Duệ lại gặp ác mộng, vô thức rơi nước mắt, hắn rất xót xa nhưng không biết phải làm sao giúp nàng. Thuốc cũng uống rồi, nhưng những giấc mơ vẫn hành hạ nàng không thôi.

– Ta rất nhớ chàng… Ta vẫn đợi. Tiểu Duệ vẫn đợi chàng… Ta thực sự rất nhớ chàng…

Gương mặt Dương Thiên Vũ như đông cứng lại, hắn run lên, đôi mày kiếm càng nhíu chặt. Nước mắt Tiểu Duệ vẫn không ngừng rơi, nàng nức nở từng hồi. Dương Thiên Vũ hít sâu một hơi khí lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.

– Tiểu Duệ, không sao, ta sẽ ở bên nàng.

Vô thức, vòng tay hắn siết chặt. Trái tim hắn, giờ phút này sao lại đau đến thế? Người đàn ông ấy, rốt cuộc là ai? Tại sao chỉ hai năm ngắn ngủi đã cướp mất Tiểu Duệ của hắn?

Người trong lòng càng ngọ nguậy mạnh, đột nhiên vùng ra. Dương Thiên Vũ cúi đầu, ánh mắt hắn vừa đau thương vừa lạnh lẽo. Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn người trước mắt mình.

– Ngươi… sao ngươi lại ngủ ở đây.

Tiểu Duệ vùng ra, nhưng vẫn bị Dương Thiên Vũ ghì chặt. Khóe mắt hắn như tóe lửa, mạnh mẽ ghì nàng xuống giường, một tay giữ chặt tay nàng. Hắn áp sát mặt mình vào gương mặt nhỏ bé của nàng.

– Nói! Hắn là ai?

– Ai là ai? – Tiểu Duệ ngơ ngẩn, không hiểu gì, tên này bị làm sao vậy? Nửa đêm ghì nàng suýt không thở nổi, rồi lại hỏi một câu không đầu không cuối như thế, thật đúng là dọa người mà.

Hàn khí càng nồng đậm, đôi môi mỏng của Dương Thiên Vũ mím chặt, nhìn xoáy vào Tiểu Duệ.

– Vừa rồi nàng mơ thấy ai?

Tiểu Duệ cố né hơi thở mạnh mẽ đang kề sát nàng kia, cố nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Quả thực mọi thứ vô cùng hỗn độn, nàng không nhớ nổi rõ ràng điều gì cả.

– Ta… ta… nói mơ hả? Ta nói gì vậy? – Tiểu Duệ rụt rè hỏi.

– Còn dám hỏi? Cái gì mà ta đợi chàng, ta nhớ chàng. Nói… – Dương Thiên Vũ siết mạnh tay thêm chút nữa. – Hắn ta là ai?

– Ta thật sự không nhớ nổi mà. – Tiểu Duệ cố vùng vẫy thoát ra, nhưng càng cố càng đau nên nàng ngoan ngoãn nằm im trong tay hắn.

Ánh mắt Dương Thiên Vũ đột nhiên tràn ngập đau thương.

– Nàng yêu hắn ta đến vậy sao? Nàng quên ta thật rồi ư?

– Ta…

Vòng tay siết chặt nàng đột nhiên nới lỏng, hắn quay người, bước ra khỏi cửa, bỏ mặc Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn theo. Đến tận lúc này nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng đang ngủ, bị hắn siết chặt suýt nghẹn thở mà chết, tỉnh lại bị hỏi mấy câu không hiểu gì, giờ hắn lại quay người bỏ đi như thể đang phải chịu oan ức cực kỳ lớn. Người oan ức là nàng cơ mà?!

Tiểu Duệ xoa xoa cánh tay vừa bị Dương Thiên Vũ siết đến đỏ ửng một hồi, nhưng nghĩ đến ánh mắt ngập tràn đau thương của Dương Thiên Vũ, Tiểu Duệ lại cảm thấy không an tâm, cuối cùng đành đi giày, nương theo ánh trăng bước ra khỏi phòng, đi tìm tên ác bá tính tình vui buồn thất thường kia.

Tiểu Duệ sững người, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một dáng hình đứng cô lẻ dưới gốc lê. Nhìn hắn sao nhuốm đầy vẻ cô độc, thê lương, khác dáng vẻ ngày thường. Tiểu Duệ chầm chậm tiến từng bước về phía ấy, đi đến đứng cạnh hắn mà Dương Thiên Vũ cũng không phản ứng gì. Chỉ thấy hắn ngửa đầu nhìn trăng sáng, lặng im và cô lẻ như một pho tượng.

Hai người đứng như thế hồi lâu, cùng ngắm nhìn mảnh trăng khuyết lạnh lẽo trên cao. Cuối cùng Dương Thiên Vũ lên tiếng, giọng hơi khàn hơn so với bình thường.

– Tiểu Duệ, có phải ta đã quấy rầy nàng vô lối rồi không? Ta cứ nghĩ nếu cố gắng có thể giành được trái tim nàng về. Nhưng có phải ta đã sai. – Hắn lắc đầu, nở nụ cười chua chát.

– Thiên Vũ, ta xin lỗi. Ta cũng nói từ đầu rằng ta có vị hôn phu rồi, ta không thể phản bội chàng.

Lại rơi vào im lặng. Cuối cùng lần này, Tiểu Duệ là người lên tiếng trước.

– Trong rất nhiều giấc mơ, ta luôn nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói, dặn rằng ta phải chờ hắn, phải chờ hắn trở về tìm ta, hắn chính là vị hôn phu của ta. Nhưng… thật nực cười… ta thậm chí còn không nhớ nổi hình dáng hắn thế nào.

Dương Thiên Vũ đột nhiên quay phắt người, nắm chặt bờ vai nhỏ bé của Tiểu Duệ.

– Nàng nói gì? – Giọng hắn run run. – Nàng nhắc lại cho ta nghe? Là trong mơ, trong mơ ư?

– Đau.

– Ta xin lỗi, là ta xúc động quá. – Hắn nới lỏng lực đang nắm bả vai nàng. – Người nàng nói là vị hôn phu trước đây của nàng?

– Đúng vậy.

Dương Thiên Vũ đột nhiên ngửa đầu cười lớn. Tiểu Duệ kinh hãi không hiểu phản ứng ấy có ý nghĩa gì. Đúng là tên ác ma vui buồn thất thường, vừa rồi còn tràn ngập thê lương, sao bây giờ lại cười sảng khoái như vậy chứ? Hắn cười đến nỗi chảy nước mắt, rất lâu mới chịu dừng lại.

– Ha… ha… bản vương sáng suốt một đời, mê lầm một khắc. Hóa ra ta lại đi ghen với chính mình suốt mấy tháng qua. Ha… ha…

Đợi khi Dương Thiên Vũ đã bình tĩnh lại một chút, Tiểu Duệ sờ sờ trán hắn.

– Thiên Vũ, ngươi không sao đấy chứ? Ngươi đang nói mơ?

Dương Thiên Vũ đột nhiên kéo Tiểu Duệ ôm vào lòng, gõ nhẹ lên trán nàng.

– Đồ ngốc, nàng chính là thê tử của ta!

– Cái, cái gì?

– Ta chính là cái người nàng ngày nhớ đêm mong suốt mấy năm nay đó.

– Cái, cái gì?

Tiểu Duệ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, đột nhiên bị một đôi môi mạnh mẽ áp sát môi nàng. Mềm mại, ngọt ngào, như rượu mai, khiến đầu óc người ta mê say, váng vất. Đôi môi Dương Thiên Vũ quấn quýt môi nàng mãi không chịu rời. Rất lâu, rất lâu sau hắn mới buông nàng ra, một tay vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của nàng.

– Tiểu Duệ, để nàng chịu nhiều ấm ức rồi. Ta đến đón nàng về đây.

Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn người trước mắt. Rồi nàng bỗng nhảy dựng lên, suýt thì đụng trúng mũi Dương Thiên Vũ.

– Ngươi nói láo… Ngươi làm bừa… Ngươi dám… dám…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK