Bởi, hai mươi năm trước, trái tim nàng đã hóa thành băng giá, nhưng hai mươi năm sau, cái chết của Thuần Nhi, cái chết do chính nàng gây ra đã chính thức giết chết trái tim nàng.
Nàng cúi đầu để quan sát miếng ngọc bội được kỹ hơn, hóa ra cuộc đời nàng, phút giây vui sướng ngắn ngủi đến vậy, còn lại chỉ là những ngày tháng dài đằng đẵng kéo lê cái đuôi con công mà xòe, mà múa, mà lập uy. Bất thần, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống giữa miếng ngọc. Nàng chầm chậm lau giọt nước đi, siết chặt bàn tay lại. Khi ngẩng đầu, khuôn mặt nàng đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Nàng cất lại miếng ngọc vào tay áo, đưa tay bưng chén trà, nhấp một ngụm. Kể từ khi Dung phi tự vẫn, hoàng thượng chưa từng bước chân đến chỗ nàng. Một phần vì chính sự bận rộn, một phần vì nàng là tỷ tỷ của Dung phi, là người được tố cáo đích danh trong lá thư đó. Dù nàng không bị thái hậu hay hoàng thượng định tội gì, nhưng sự trừng phạt lớn nhất nàng đã phải chịu rồi, còn gì đáng sợ nữa chứ?
Ngọn nến hiu hắt cháy, đến khi chỉ còn một mẩu nhỏ thì cung nữ tiến vào, thay nến khác. Nàng ta nhìn hoàng hậu, rụt rè định khuyên nhủ mấy câu nhưng cuối cùng lại thôi. Dạo này đêm nào hoàng hậu cũng thức rất khuya, có hôm thức trắng đêm, buổi sáng rửa mặt, trang điểm rồi đi vấn an thái hậu. Dù nhìn hoàng hậu mỏi mệt, nàng ta thân là hầu cận nhưng cũng không dám khuyên nhiều. Tính cách hoàng hậu xưa nay vẫn thế, người ít nói, ít cười, cũng chẳng bao giờ nổi giận ầm ĩ, nhưng chỉ cần một cái cau mày rất khẽ cũng có thể khiến kẻ khác khiếp sợ. Đó là cái uy của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Vừa khi ấy, một vị công công tiến vào, hành lễ xong thì lên tiếng.
– Bẩm nương nương, đêm nay hoàng thượng không lật thẻ bài, người hiện giờ vẫn ở ngự thư phòng giải quyết chính sự.
– Bản cung biết rồi.
Công công kia lập tức lui ra. Sau đó, Dung Tư Thần suy nghĩ một chút, cũng đứng dậy, ánh mắt nàng bình tĩnh, lạnh lẽo như mặt hồ băng.
– Ngươi đi chuẩn bị cho bản cung một bát canh sâm bồi bổ.
– Dạ! – Cung nữ lập tức lui xuống chuẩn bị.
Dung Tư Thần tiến về phía chiếc gương đồng lớn, nhìn ngắm dung nhan tuyệt sắc đang lạnh lùng nhìn nàng trong gương. Nàng tự điểm trang, cài thêm cây trâm ngọc đích thân hoàng thượng ban thưởng hồi tết năm ngoái.
– Nương nương, bên ngoài trời lạnh lắm, người cẩn thận kẻo cảm!
Dung Tư Thần đón lấy chiếc lò sưởi cầm tay của cung nữ, sau đó đi về phía ngự thư phòng. Nàng khoác áo choàng đỏ thẫm, dù trời tối nhưng vẫn cực kỳ nổi bật giữa trời tuyết rơi. Năm nay lạnh hơn mọi năm, tuyết cũng rơi dày mãi không dứt. Cung nữ đi sau, kính cẩn giơ cao chiếc ô che tuyết cho Dung Tư Thần.
Đến ngự thư phòng, Lý công công hầu cận bên cạnh hoàng thượng vừa nhìn thấy bóng dáng Dung Tư Thần đã vội vàng tiến lên hành lễ.
– Tham kiến nương nương.
– Lý công công, hoàng thượng thức khuya giải quyết chính sự vất vả, bổn cung có mang đến một bát canh sâm để người bồi bổ. Tránh làm việc quá nhiều mà tổn hại long thể.
Lý công công muốn tiến lên đỡ lấy chiếc lồng gỗ từ tay cung nữ, nhưng hoàng hậu ngăn lại.
– Bổn cung muốn vào thăm hoàng thượng một lát.
– Nương nương, chuyện này… – Lý công công bối rối. – Hoàng thượng dặn không được cho người khác vào trong.
– Bổn cung là “người khác” từ khi nào vậy?
Lý công công vội vàng quỳ sụp xuống.
– Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tài lỡ lời. Xin nương nương tha mạng.
Dung Tư Thần liếc nhìn Lý công công vẫn sì sụp lạy dưới đất, nói.
– Vậy còn không mau cút qua một bên?
– Nương nương… – Lý công công mặt nhăn mày nhó như bị đưa lên đoạn đầu đài. Bởi hoàng thượng hay hoàng hậu hắn đều không dám trêu chọc. Phận làm kẻ tôi đòi thật khổ, không biết phải làm sao mới vừa lòng tất cả chủ nhân.
– Hoàng thượng trách tội, bổn cung sẽ nhận hết, ngươi không phải lo.
Nói rồi hoàng hậu cầm chiếc lồng gỗ đựng canh, bước thẳng vào bên trong, để mặc Lý công công khóc dở mếu dở quỳ ở ngoài. Khi bóng dáng hoàng hậu khuất sau cánh cửa, hắn mới lật đật đứng dậy, phủi phủi tuyết trên người. Cung nữ bên cạnh hoàng hậu biết hắn đang tức giận, rất nhanh ý mà lui ra phía xa xa đứng đợi, không dám chọc giận người này. Dù hắn chỉ là một công công, nhưng là người thân cận bên hoàng thượng, tiếng nói cùng quyền lực của hắn không phải là nhỏ. Vẫn nên tránh hắn càng xa càng tốt.
Bên trong phòng, hoàng thượng – Dương Thiên Cảnh – đang chăm chú phê duyệt tấu chương, nghe tiếng cửa mở ra, cũng không nhìn, chỉ nói.
– Trẫm không cần gì cả, ngươi lui ra đi.
Nhưng không thấy tiếng Lý công công đáp lại, cũng không nghe tiếng người kia ra khỏi phòng, ngài ngẩng đầu, liếc nhìn, ngay lập tức hàng mày kiếm nhíu lại. Dung Tư Thần lặng lẽ đứng đó, thấy ngài nhìn mình thì hơi mỉm cười, tiến lên.
– Hoàng thượng, người vất vả rồi, thần thiếp mang canh sâm tới cho người.
Nói rồi Dung Tư Thần tiến lên, đặt hộp gỗ xuống bàn, sau đó mở hộp, lấy bát canh ra. Một loạt động tác được hoàn thành, Dương Thiên Cảnh vẫn ngồi im, chăm chú nhìn, hàng lông mày không hề giãn ra. Đợi khi nàng bưng bát canh dâng lên, hoàng thượng mới nói, ngữ điệu lộ rõ vẻ không vui.
– Tại sao nàng đến đây? Chẳng phải ta dặn Lý công công không được cho người vào rồi mà? Hắn chết rồi ư?
Dung Tư Thần nghe những lời quở trách đó nhưng mặt không chút đổi sắc, mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ nhu thuận.
– Thần thiếp lo cho sức khỏe của hoàng thượng nên mạn phép vào đây. Xin hoàng thượng thứ tội.
Hoàng thượng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ phất tay.
– Được rồi, vậy để đó rồi lui ra đi.
Nói xong lại cúi đầu, tiếp tục xem tấu chương. Nhìn nét mặt lạnh lùng của ngài, Dung Tư Thần biết, hoàng thượng đã thực sự quyết tâm gạt Dung gia ra khỏi võ đài chính trị rồi.
– Hoàng thượng!
Dung Tư Thần đột ngột quỳ sụp xuống, nàng ngước mắt nhìn hoàng thượng, khuôn mặt diễm lệ lạnh lẽo thường ngày giờ tràn đầy bi thương.
– Thần thiếp và muội muội là ruột thịt, hoàng thượng thực sự tin thiếp xuống tay hại ruột thịt của mình sao? Thiếp chưa từng biết muội muội hận thiếp, tất cả những chuyện ấy chỉ là hiểu lầm…
– Được rồi. – Hoàng thượng giơ tay cắt ngang lời Dung Tư Thần. – Việc này thái hậu đã xử lý, trẫm không muốn hỏi đến nữa.
– Hoàng thượng, cầu xin người cho phép thần thiếp được nói, một lần này thôi. – Nàng dập đầu, khuôn mặt vô cùng thống khổ.
Dương Thiên Cảnh nhìn người vợ đầu gối tay ấp với mình hai mươi năm nay, cuối cùng đành gật đầu.
– Thiếp một lòng một dạ theo hầu hoàng thượng. Muội muội cũng vì quá yêu hoàng thượng, vì hiểu lầm mà làm ra chuyện dại dột. Tỷ muội chúng thần thiếp luôn một lòng một dạ vì hoàng thượng, cả Dung gia luôn cúc cung tận tụy vì hoàng thượng!
– Nàng đến là vì chuyện của Dung thừa tướng?
– Thần thiếp không dám, hậu cung không được quản chính sự, thiếp nào dám quá phận. Thiếp chỉ muốn được một lần giãi bày rõ ràng cùng hoàng thượng.
Dương Thiên Cảnh day day ấn đường, mỏi mệt dựa vào ghế.
– Nàng đứng lên đi, chuyện này… trẫm không trách nàng.
Dung Tư Thần lập tức đứng dậy, đi về phía Dương Thiên Cảnh, bàn tay mềm mại bóp vai cho hoàng thượng.
– Không cần đâu.
– Hoàng thượng, thần thiếp nguyện vì người phân ưu.
Dương Thiên Cảnh cũng để kệ nàng xoa huyệt thái dương và bóp vai cho mình. Dạo gần đây bận rộn, người quả thực cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sau khi xoa bóp một lát, Dung Tư Thần bưng bát canh dâng lên Dương Thiên Cảnh.
– Hoàng thượng, canh còn ấm, người uống một chút đi ạ.
Dương Thiên Cảnh gật đầu, cầm bát, uống một ngụm canh. Hai mươi năm chung sống, duy chỉ có cái chết của Dung phi mới khiến hoàng thượng nổi giận với nàng, từ trước đến nay hoàng hậu là người dịu dàng, khéo léo, kín đáo, người chưa từng thấy nàng thất thố, càng không từng thấy nàng làm bất cứ việc gì sai. Những ngày qua bắt nàng ngày ngày niệm Phật sám hối, xem ra cũng đủ rồi.
– Từ mai nàng không cần đến Phật đường nữa đâu.
– Tạ hoàng thượng.
Dung Tư Thần vẫn đứng sau, cẩn thận xoa bóp vai cho Dương Thiên Cảnh. Trù nghệ của nàng không tệ, bàn tay mềm mại nhưng có lực, xoa bóp cảm giác rất thư giãn. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hoàng thượng đã thư thái hơn rất nhiều, bèn nắm lấy tay Dung Tư Thần.
– Khuya rồi, nàng trở về đi, trẫm còn việc chính sự cần xử lý.
– Vâng. Hoàng thượng nhớ giữ gìn long thể, ngày mai thần thiếp lại đến thăm người.
Nói xong nàng cúi người hành lễ rồi lui ra. Mặc dù hoàng thượng không lên tiếng đồng ý, nhưng cũng không từ chối, như vậy là ngầm thừa nhận sự quan tâm của nàng. Đêm nay, coi như đã thu hoạch được rất lớn rồi. Hoàng thượng là người cẩn trọng, đa nghi, một khi đã đem lòng nghi kỵ Dung gia thì không thể một, hai câu mà có thể xóa bỏ được hết hiểu lầm. Nàng chỉ có thể từng bước lấy lại địa vị cùng sự tín nhiệm trong lòng ngài, khi ấy mới mong hoàng thượng dần dần trọng dụng Dung gia trở lại.
Dung Tư Thần vừa ra khỏi ngự thư phòng, cung tỳ lập tức tiến lên, choàng áo khoác vào vai cho nàng, rồi mở ô che tuyết. Một công công khác cầm đèn lồng lặng lẽ đi phía trước. Ba bóng người yên lặng bước đi. Hôm nay nàng đến đây để chuộc lỗi, dĩ nhiên không thể phô trương ngồi kiệu, chỉ có thể đi bộ trong trời tuyết, như thế mới thể hiện được sự chân thành. Hoàng thượng ngồi trong thư phòng, làm sao biết được nàng đi bộ giữa trời tuyết, nửa đêm đến thăm mình? Tai mắt của hoàng thượng rải khắp trong cung, bất cứ chuyện gì, chỉ cần muốn, ngài đều có thể biết. Chuyện nhỏ này ngài biết cũng được, không biết cũng chẳng đáng kể gì, dù sao nàng cũng đang cảm thấy rất hài lòng về kết quả chuyến đi này. Dung Tư Thần hơi mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mà đẹp như tuyết trắng giữa trời.