Sau khi Đường Dật và Ngạo Tùng hàn huyên một lát, liền chuẩn bị rời đi.
"Con đi tiễn thầy Đường!"
Không đợi Ngạo Tùng lên tiếng, Nam Cung Thiến cuống quít đứng lên, Ngạo Tùng cười cười không nói gì, nhìn Nam Cung Thiến và Đường Dật đi ra ngoài.
"Thầy Đường!" Nam Cung Thiến theo sát một bước, "Sao thầy lại ở thành phố này? Thầy không phải là người địa phương chứ?"
Đường Dật cười một tiếng: "Tôi ở thành phố M, sau khi tốt nghiệp trung học, vì không có lựa chọn gì, cho nên chọn nghề giáo viên, mới vừa tốt nghiệp thì được phân bổ tới đây làm giáo viên."
"Oa, thầy Đường nhất định vô cùng lợi hại, vừa mới tốt nghiệp đã có thể lên làm chủ nhiệm lớp."
Đường Dật xem thường, nguyên nhân còn không phải là vì quan hệ trong nhà của mình sao.
"Vũ Tịch là người ở đâu?"
"Em. . . . . ." Miệng vừa phát âm ra hình dáng chữ M liền bị cô cứng rắn nuốt xuống: "Em là người ở đây, khi còn bé em theo cha mẹ ra nước ngoài, sau này lại trở về ."
Đường Dật gật đầu một cái, những chuyện này hắn mới vừa nghe Ông cụ Ngạo nói xong, chỉ vì muốn tránh nói tới chuyện đau lòng của cô, hắn cũng không hỏi nhiều.
"Đúng rồi thầy Đường, bây giờ thầy có bạn gái chưa?"
Đường Dật quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến cười một tiếng: "Là em tùy tiện hỏi một chút, em thấy điều kiện của thầy Đường tốt như vậy, nhất định có không ít cô gái theo đuổi nha."
Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, tư thái anh tuấn này, khiến Nam Cung Thiến một lần nữa đắm chìm trong tưởng tượng vô cùng, giống như cô đã từng nhìn hắn.
Đường Dật cười một tiếng: "Không có! Chỉ là, tạm thời thầy chưa suy nghĩ tới vấn đề này."
Nam Cung Thiến cười càng thêm không chút kiêng nể.
Trong lúc tiễn Đường Dật về, hắn luôn nói với cô, nếu như có vấn đề gì tùy thời có thể tìm hắn, hơn nữa còn để lại địa chỉ của hắn và số điện thoại.
Đưa mắt nhìn chiếc xe Đường Dật đi xa, Nam Cung Thiến xoay người hưng phấn nhảy bật lên.
Không ngờ rằng trong khi thi hành nhiệm vụ, còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, cô giống như là trở lại thời mười bảy tuổi, ngây thơ non nớt, tràn đầy mộng tưởng và lãng mạn. Ông trời thật là đối với mình quá tốt!
Đợi đến khi Nam Cung Thiến trở lại phòng khách, đã thấy Ngạo Tùng đang liếc nhìn thứ gì đó, nghe tiếng bước chân, Ngạo Tùng quay đầu nhìn lại.
"Là Vũ Tịch a, tới đây!" Ông nhìn cô vẫy vẫy tay, đem cuốn album ảnh trên người lật lần lượt cho Vũ Tịch xem: "Con xem đây là bộ dạng con lúc năm tuổi, khi đó cha mẹ cháu còn ở đây, ông nội cháuvẫn còn sống, nhưng không ngờ mới mấy năm không thấy, cuối cùng chỉ còn lại một mình cháu"
Nam Cung Thiến khẽ nhíu mày, gia cảnh của Trần Vũ Tịch chân chính đích xác là có chút đáng thương, nhưng Nam Cung Thiến bây giờ một chút cũng không đáng thương, ngược lại cô rất may mắn, chỉ là trong tình huống này, cô nên khóc một tiếng mới đúng.
Vì vậy cô chép miệng, trong đôi mắt thật sự tràn đầy nước mắt.
Ngạo Tùng đau lòng vuốt đầu của cô, "Vũ Tịch đừng khóc, ông nội sẽ yêu thương cháu! Đây chính là nhà của cháu, ta và Dạ Phong chính là người nhà của cháu." Đúng lúc này Thím Lưu bưng một ly trà đi tới, để trước Ông cụ Ngạo, cười nói: "Nhìn tuổi của Vũ Tịch và Dạ Phong không kém nhau nhiều lắm, nếu có thể chân chính trở thành người một nhà thì tốt hơn."
Ông cụ Ngạo và Nam Cung Thiến cùng lúc ngơ ngẩn, Ông cụ Ngạo vỗ tay cười nói, "Đây là một ý kiến hay, nhớ ngày đó khi ta cùng ông nội Vũ Tịch đi chung với nhau, cũng đã nói muốn kết thành thân gia, không ngờ, chúng ta cũng đều có cháu, bây giờ vừa đúng lúc!"