Ngạo Dạ Phong không trả lời, lẳng lặng hút thuốc suy nghĩ.
"Vốn là một chuyện đúng, mà em cảm thấy nếu như em làm thì sẽ sai! Rất mâu thuẫn."
Nam Cung Thiến quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, chờ câu trả lời của anh.
Hồi lâu, Ngạo Dạ Phong mới khẽ mỉm cười: "Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay em quyết định trở lại bên cạnh anh sao?"
Nam Cung Thiến không phủ nhận, cô nhàn nhạt gật đầu một cái: "Em muốn thấy kết quả."
"Em muốn anh trả lời như thế nào?" Ngạo Dạ Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, hai chân thon dài bắt chéo nhau, hai tay nhét vào túi, nhàn nhạt nhìn cô.
"Em? Em đang hỏi anh, đừng có dùng câu hỏi để hỏi." Nam Cung Thiến nhíu mày: "Hay là nói, anh vốn cũng không biết làm sao."
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười: "Anh không học luật, nhưng cũng biết một chút những cái cơ bản của pháp luật, nếu như theo luật pháp Trung Quốc mà nói, Ngô Duẫn Kỳ tối thiểu phải bị chung thân hoặc tử hình! Em bắt anh ta về, dường như đồng nghĩa với việc giết anh ta rồi."
Ngạo Dạ Phong nói rất dễ dàng, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên mặt Nam Cung Thiến, từ trong ánh mắt cô anh thấy được sự khiếp sợ và đau lòng, anh đã biết đáp án của vấn đề.
"Cho nên chỉ có một lựa chọn, A: Bắt Ngô Duẫn Kỳ về, nhận trừng phạt, những chuyện anh ta làm hiện nay tất cả sẽ biến mất. B: Trong nhà tù thiếu đi một người như anh ta thì cũng không bị gì, chỉ cần ngoài xã hội anh ta không làm chuyện xấu, xem như anh ta đã bị trừng phạt, như vậy anh ta vẫn còn có ích đối với xã hội này."
Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, không thể nghi ngờ, Ngạo Dạ Phong đã làm cho vấn đề mà Nam Cung Thiến cho là phức tạp trở nên đơn giản.
"Anh cho là, nhà giam không phải một nơi trực tiếp thi hành xử phạt, mà là một nơi làm cho người ta ăn năn, bắt anh ta về tiến hành hối cải, thả ra, làm tiếp chuyện tốt cùng anh bây giờ đã hối cải, hơn nữa đã làm chuyện tốt, giữa hai người có sự khác biệt rất lớn."
Nam Cung Thiến hơi cúi đầu nhìn sàn nhà, vẫn trầm mặc, ánh mắt Ngạo Dạ Phong vẫn dừng lại trên mặt cô, anh biết trong lòng Nam Cung Thiến có một gút mắc, lý trí và tình cảm đấu tranh lẫn nhau, giờ cô cần phải làm là có người nói cho cô biết, kết quả cô kỳ vọng là đúng.
"Làm nhà kinh doanh, bọn anh theo đuổi ích lợi lớn nhất, nếu như là anh, anh sẽ để cho anh ta tiếp tục làm chuyện tốt như bây giờ, anh ta đã từng gây tổn thương cho xã hội và làm nhiều người chết trong tay anh ta, cho anh ta vào tù, hay tiếp tục ở lại xã hội, những tổn thương kia đã không cách nào xoay chuyển được nữa. Như vậy nếu như thay vì để cho anh ta ăn không ngồi rồi cả đời trong ngục, chi bằng làm chút chuyện tốt đền bù sai lầm trước đây."
Nói tới chỗ này, Ngạo Dạ Phong rõ ràng thấy cơ thể Nam Cung Thiến khẽ động, từ từ ngẩng đầu nhìn anh.
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười với cô: "Em cảm thấy thế nào!"
Trên mặt Nam Cung Thiến lộ ra nụ cười, cười rất rực rỡ: "Ngạo Dạ Phong, đây là lần đầu tiên em cảm thấy anh là một người đàn ông rất tốt."
"Em đã có câu trả lời?"
Nam Cung Thiến khẽ gật đầu: "Em đã biết nên làm như thế nào rồi !"
Ngạo Dạ Phong đi tới trước mặt cô, đưa tay vò rối tóc cô: "Nha đầu ngốc, thật ra thì trong lòng em đã có câu trả lời, em cần gì phải có người nói cho em biết, câu trả lời kia là đúng, hãy đi làm chuyện em muốn làm đi."
Ngạo Dạ Phong cúi người trước mặt cô, cùng với cô bốn mắt nhìn nhau.