- Soái ca, nhớ tao sao? - Sau đó cười một tiếng, đứng dậy đi tới khóa kỹ cửa lại, rồi lại vòng trở về.
Lấy cái túi giấy kia ra, ào ào một tiếng tất cả đồ vật trong đó đều rớt xuống giường.
Hai mươi camera mini, một dụng cụ kết nối còn có cả máy nhận tín hiệu vân vân. Những thứ này đều là thiết bị quân dụng, không mua được ngoài thị trường, tính năng cực tốt. Mặt Trần Vũ Tịch không chút thay đổi, dùng tay từ từ đếm những thứ đó.
Năm Ngàn Vạn bò tới bên giường nhìn chằm chằm tay của cô, thỉnh thoảng còn muốn dùng đầu lưỡi liếm những thứ đó. tlruyện được clập nlhật nhật clhương mới nhanh nhất ở. Sau khi Trần Vũ Tịch đếm xong, ôm lấy Năm Ngàn Vạn ngồi xuống đất, trong lòng không khỏi có chút mất mác:
- Nếu Ngạo Dạ Phong và Ngô Duẫn Kỳ bọn họ không có quan hệ với tổ chức Bò Cạp Đen thì thật tốt!
Ngay sau đó lại khổ cười một tiếng:
- Nếu không có quan hệ, tao cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này đúng không. - Trần Vũ Tịch rời khỏi Năm Ngàn Vạn, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu của nó, đầu của mình tựa vào bên giường, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Không biết đã trải qua bao lâu, Trần Vũ Tịch nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân lên lầu, tay nhỏ mới rời đầu Năm Ngàn Vạn, kinh ngạc ngồi một lát sau đó đứng dậy camera mini cất kỹ, rồi thả một cái vào túi áo mình. Lúc này mới mang theo Năm Ngàn Vạn ra khỏi phòng!
Ngạo Dạ Phong cầm ít đồ từ trong phòng, đang chuẩn bị xuống lầu thì thấy Trần Vũ Tịch từ trong phòng đi ra, nhất thời sửng sốt:
- Vũ Tịch, sao bây giờ em lại ở nhà vậy? Không phải buổi sáng đã đưa em đến trường học sao? - Không đợi Vũ Tịch nói chuyện, nhìn vẻ mặt cô trầm mặc, đi tới phía cô, đưa tay sờ sờ cái trán của cô – Em lại bị bệnh sao?
- Uh`m, đúng, có chút không thoải mái cho nên về sớm. -Cô không nói cho anh biết, sau khi anh rời khỏi trường học, cô cũng rời khỏi theo.
- Không thoải mái phải đi uống thuốc, nếu tệ hơn thì phải đến bệnh viện xem một chút. Uh ~ có muốn anh đưa em đi không? - Ngạo Dạ Phong nghiêng đầu nhìn Vũ Tịch, bình thường cơ thể tốt giống như đàn ông vậy, rất ít khi thấy cô ngã bệnh, trái lại cảm thấy cô giống như có tâm sự gì đó.
Vũ Tịch cười một tiếng, chuyển đề tài:
- Ngạo Dạ Phong, không phải anh sợ Năm Ngàn Vạn sao hả?
Lúc này Ngạo Dạ Phong mới chú ý tới Năm Ngàn Vạn bên chân Vũ Tịch, sắc mặt tối sầm:
- Anh còn có chuyện, đi nha. - Vì vậy cũng không quay đầu lại xuống lầu đi ra ngoài.
Trần Vũ Tịch cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ Năm Ngàn Vạn bên cạnh, lại chỉ chỉ lầu dưới. Năm Ngàn Vạn giống như nhận được mệnh lệnh một dạng, đi theo Ngạo Dạ Phong xuống lầu chạy ra ngoài.
Trần Vũ Tịch quét mắt qua phòng khách một cái, theo đó nhìn tới cuối hành lang nhìn ông cụ Ngạo nói chuyện với Ngạo Dạ Phong trong hoa viên, rồi lại tiến tới chỗ Năm Ngàn Vạn, đi tới cửa cầu thang nhìn bên trong nhà bếp một chút, bây giờ thím Lưu đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Lúc này lòng Vũ Tịch mới bình tĩnh, xoay người đi tới phòng Ngạo Dạ Phong.
Buổi tối sau khi Trần Vũ Tịch ăn cơm tối xong, lấy cớ nói mệt mỏi lên lầu trước. Ở lầu dưới ông cụ nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, cau mày hỏi Ngạo Dạ Phong một bên:
- Tiểu tử thối, có phải cháu lại chọc Vũ Tịch mất hứng hay không? Lại làm chuyện xấu gì đây.
Ngạo Dạ Phong cũng cảm thấy Vũ Tịch có chút kỳ lạ, trước kia thì cô đã sớm cùng bọn họ ngồi đây náo nhiệt vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi rồi. Anh liếc nhìn Trần Vũ Tịch đi lên lầu:
- Không biết, cháu không đắc tội với cô ấy. - Quay đầu vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng – Ông nội, sao ông lại nói vậy, sao cháu lại chọc cô ấy, cô ấy không chọc cháu cháu đã a di đà Phật.