- Không phải em nói là em thích anh sao? Chẳng lẽ em không muốn theo đuổi anh? Dễ dàng buông tha hạnh phúc của mình như vậy không phải là phong cách của em nha!
Sắc mặt Trần Vũ Tịch trầm xuống, Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nhìn cô, khóe miệng nâng lên một chút ý cười. Tại sao mỗi lần vừa nói chuyện với Ngạo Dạ Phong thì lại có kích động muốn đánh anh ta.
- Anh đừng tự yêu bản thân mình quá, trên cái thế giới này cũng không phải chỉ có một mình anh là đàn ông, hơn nữa anh lại là một người kém cõi như thế. Có nhiều người muốn theo đuổi tôi đấy, không cần thiết phải treo cổ trên một mình thân cây của anh, tầm nhìn của tôi rất xa rộng.
Chẳng qua Trần Vũ Tịch chỉ muốn nói chuyện tự nhiên một chút, bất kể nội tâm rối rắm đến cỡ nào, cô đều muốn thể hiện thật tự nhiên trước mặt Ngạo Dạ Phong, bởi vì không cần suy nghĩ cô cũng biết, Ngạo Dạ Phong nhất định sẽ lựa chọn Dụ Khả Hân, hơn nữa cô khẳng định chắc chắn sẽ bị Ngạo Dạ Phong cự tuyệt.
Mặc dù sẽ có một chút khó chịu, có điều cô muốn nhận thức rõ sự thật, nhất định loại cảm giác này sẽ nhanh chóng biến mất theo thời gian.
Tuy nhiên chỉ một câu nói thuận miệng lại làm cho sắc mặt của Ngạo Dạ Phong trầm xuống lần nữa, biểu cảm lạnh nhạt nhìn Trần Vũ Tịch:
- Cũng bao gồm cả người đàn ông kia chứ?
Trần Vũ Tịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, một câu nói rất bình thường sao lại làm cho cô cảm thấy nó tràn đầy ghen tức.
- Ngạo Dạ Phong, hôm nay có phải anh uống lộn thuốc hay không. Sao mở miệng ngậm miệng đều là người đàn ông kia. Ngược lại tôi còn muốn hỏi anh, rốt cuộc anh với anh ta có quan hệ như thế nào? Hình như mỗi lần anh ta bắt tôi đi đều là vì anh.
- Hắn có nói gì với em không?
Nhớ tới hôm qua lúc đứng ở bờ biển cùng Ngô Duẫn Kỳ, loại ánh mắt trống vắng vô biên đó làm cho lòng Trần Vũ Tịch có chút để ý:
- Không có!
- Trước kia hai người không quen biết?
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn lần nữa:
- Tôi thấy hôm nay anh thật sự có vấn đề. Nếu tôi biết anh ta, anh cho rằng anh ta sẽ bắt cóc tôi sao? Nếu tôi thật sự biết anh ta, anh cho rằng anh ta sẽ thiếu chút nữa là giết chết tôi sao? Vấn đề này không phải là chuyện quá rõ ràng sao?
Ngạo Dạ Phong đột nhiên cau mày, thầm cười khổ, quả nhiên tới trường học tìm Trần Vũ Tịch là do mình quá kích động, từ khi nào thì mình trở nên ngây thơ như vậy.
- Không có việc gì rồi! - Ngạo Dạ Phong đưa tay sờ soạng một phen trên đầu Trần Vũ Tịch. Tóc ngắn của Trần Vũ Tịch bị anh làm rối – Sau này nhớ cách xa người đàn ông đó một chút, còn nữa anh sẽ tiếp tục đón em giờ tan học, bất kể là đi đâu đều phải nói trước với anh!
Ngạo Dạ Phong đột nhiên dịu dàng, nhất là bàn tay to lớn mềm mại vuốt ve trên đầu kia, cái loại nhiệt độ đó, làm tan chảy vỏ ngoài bao bọc mình của Trần Vũ Tịch.
- Anh. . . . . . anh tới đây chỉ để nói chút chuyện này? - Trần Vũ Tịch kinh ngạc nhìn bóng dáng của Ngạo Dạ Phong xoay qua chỗ khác. Dĩ nhiên cô không biết sáng hôm nay Ngạo Dạ Phong đã đi tìm Ngô Duẫn Kỳ.
- Ừ! - Ngạo Dạ Phong cũng cảm thấy mình đột nhiên dịu dàng là có chút kỳ quái, anh cũng không muốn Trần Vũ Tịch bị làm sao, nhưng lại sợ cái tiểu nha đầu đơn thuần này suy nghĩ lung tung, quay đầu lại cười xấu xa một tiếng - Dù nói thế nào anh cũng phải có trách nhiệm đối với em. Nếu em tự nhiên bị tên đàn ông khác lừa đi mất, ông nội sẽ mắng anh chết. Cho nên, trước khi chúng ta hủy bỏ hôn ước, em cũng phải phối hợp một chút, đừng làm anh khó xử.
Bàn tay nhỏ bé của Trần Vũ Tịch chặt nắm, không khỏi nổi giận, thì ra là sợ cô cản trở, còn đặc biệt chạy tới nói chút chuyện này. Đã sớm biết, hạng người như Ngạo Dạ Phong hoàn toàn không đnags để thích.
- Đi thôi, bây giờ phòng ăn trong trường học hẳn là không có cơm, anh dẫn em ra ăn chút gì đó. - Ngạo Dạ Phong thản nhiên nói, trực tiếp đi ra ngoài.