Trần Vũ Tịch không suy nghĩ nhiều, cũng không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của ông cụ, chạy lên lầu, lấy trong túi xách ra một cái ví tiền đã cũ, trước kia lúc cô lên cấp 3, mẹ đưa cho cô vào dịp sinh nhật, cô vẫn không nỡ bỏ đi, bởi vì trong ví tiền, có một tấm hình của Đường Dật.
Hình này là do cô giặt quần áo cho một bạn học trong một tuần lễ để đổi lấy, có thể biết, lúc đó Đường Dật ở trong lòng Trần Vũ Tịch rốt cuộc có địa vị như thế nào.
Vũ Tịch nằm thẳng□□, cầm ví tiền giơ quá đỉnh đầu, nhìn nụ cười sáng lạn trong hình kia, mặc dù khi đó, Đường Dật nhìn qua còn có chút non nớt, có điều vẫn thật đáng yêu, nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng Vũ Tịch có một loại vui vẻ không nói ra được.
Vốn cô nghĩ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy hắn nữa, chỉ là muốn giữ một chút kí ức về thanh xuân, nhưng không nghĩ tới ông trời vậy mà lại cho cô một cơ hội tốt như vậy. Lần này, cô nhất định sẽ không bỏ qua, ít nhất cũng phải nói ra câu nói kia với hắn.
"Cô nàng, cô đang làm gì vậy!" Ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch cuống quít thu ví tiền lại, ngồi dậy, Ngạo Dạ Phong đã từ bên ngoài đi vào.
"Không phải anh có chuyện đi ra ngoài sao? Sao bây giờ lại quay về?"
"Cô cầm cái gì trong tay?" Ngạo Dạ Phong đi tới phía cô, "Nhìn thấy tôi cần gì phải khẩn trương như vậy, chẳng lẽ đã làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?"
"Chuyện gì mà có lỗi với anh, tôi với anh không có quan hệ gì, làm gì cũng không cần xin lỗi anh." Trần Vũ Tịch nói xong, muốn giấu ví tiền đi, "A ~ Ngạo Dạ Phong, anh làm gì thế, trả lại cho tôi!"
"Người này là ai? Nhìn nhìn quen quen nha!" Ngạo Dạ Phong dựa vào ưu thế cơ thể mình cao lớn, đem hình giơ lên thật cao, Trần Vũ Tịch căn bản không với tới.
"Ngạo Dạ Phong trả lại cho tôi!" Trần Vũ Tịch kêu, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Sắc mặt Ngạo Dạ Phong nhất thời trầm xuống, "Người này không phải là Đường Dật sao! Nhưng nhìn trẻ hơn." Hắn quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, "Làm sao cô có hình của hắn?"
Trần Vũ Tịch thừa dịp hắn không chú ý, đoạt lấy ví tiền lùi về phía sau vài bước nhìn Ngạo Dạ Phong, "Mắc mớ gì tới anh, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Không được can dự vào chuyện của đối phương, anh quên sao."
Ngạo Dạ Phong hình như nghĩ tới điều gì, "Cô thích chủ nhiệm lớp cô! Cô gái nhỏ không phải tôi đã nói với cô, trước khi tôi và cô còn chưa hủy bỏ hôn ước, không cho phép thích bất luận kẻ nào, không phải cô muốn tôi giết chết hắn đấy chứ?"
Nghe được lời nói của Ngạo Dạ Phong Trần Vũ Tịch cũng hít một hơi lạnh, nhưng nhìn khóe miệng Ngạo Dạ Phong thoáng nét cười châm chọc, biết hắn lại đang đùa bỡn mình, "Nhưng giữa chúng ta từng có thảo thuận, anh đã nói anh không phải yêu tôi, sớm muộn cũng sẽ hủy bỏ hôn ước, cho nên trước đây, tôi anh không can dự."
Ngạo Dạ Phong đến gần Trần Vũ Tịch, vẻ mặt càng ngày càng trở nên âm u, "Tôi đổi ý rồi !" Hắn nhất thời nắm lấy cằm Vũ Tịch, ánh mắt lạnh đáng sợ, ngay cả Vũ Tịch cũng bắt đầu có chút sợ hãi.
"Bây giờ cô là vị hôn thê của tôi, cô có thể không thích tôi, nhưng tuyệt đối không được thích bất luận kẻ nào. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô!"
Trần Vũ Tịch chưa từng thấy qua Ngạo Dạ Phong như vậy, nhưng nhìn ánh mắt hắn không giống như đang nói đùa, nhưng cô cũng nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, cô không thể nào vì một cuộc hôn nhân căn bản không thể nào thành hiện thực mà từ bỏ người mình thích.