"Cô ấy đang nằm trong tay mày." Chỉ với một câu khẳng định, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt mang theo sát khí lạnh lùng hỏi: "Mày muốn cái gì?"
"Hai tỷ!" Nghe trong điện thoại từng đợt trầm mặc, trong lòng Lưu Vũ bắt đầu có chút không nắm chắc, mặc dù bây giờ hắn là người ra điều kiện, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, Ngô Duẫn Kỳ là hạng người gì hắn là người hiểu rõ nhất, đừng nhìn giờ phút này anh ta là người nổi tiếng, nhưng anh ta cái gì cũng làm được.
"Đây đối với anh ắt hẳn không phải có vấn đề gì, anh xóa sạch mọi thứ về mình, nhưng Hắc Bò Cạp còn có rất nhiều huynh đệ."
"Cho mấy người chỗ trong công ty, là tự các người muốn rời khỏi."
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy? Anh cho những người cầm đao giết người như chúng tôi đi công ty làm? Còn phải tiếp nhận đào tạo bổ túc của công ty? Anh xem chúng tôi là cái gì? Ăn mày sao. Tôi cho anh biết Ngô Duẫn Kỳ, trên tay tôi có rất nhiều chứng cớ về tội ác của anh, tôi muốn cũng không nhiều, hai tỷ, từ đó về sau tôi bảo đảm không tìm anh gây bất cứ phiền phức gì."
Ngô Duẫn Kỳ đứng ở cửa phòng khách, lẳng lặng nghe từng lời nói của Lưu Vũ trong điện thoại, anh tin Lưu Vũ nói là sự thật, hơn nữa anh cũng tin Lưu Vũ tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.
Anh không có lựa chọn khác: "Tôi muốn cô ấy nghe điện thoại."
Khóe miệng Lưu Vũ nâng lên một chút ý cười, sau đó đưa điện thoại đến bên tai Nam Cung Thiến: "Nói chuyện!"
Nam Cung Thiến lạnh lùng liếc nhìn Lưu Vũ, sau đó đối với Ngô Duẫn Kỳ trong điện thoại nói: "Nếu như hắn nói chuyện này, thật sự do anh làm, Ngô Duẫn Kỳ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Nghe được giọng nói của Nam Cung Thiến, Ngô Duẫn Kỳ không có cảm giác nhẹ nhõm, mà chân mày nhíu chặt lại, xem ra Lưu Vũ nói với cô không ít chuyện lúc trước của anh. Anh nắm chặt đôi tay lại, anh vốn cho là giữ cô ở bên mình, có thể thay đổi quan hệ giữa anh và cô , anh vẫn luôn ở cẩn thận.
Vốn là cô đã bắt đầu tiếp nhận mình, vốn cho là quan hệ giữa anh và cô đã bắt đầu dịu đi, giờ thì tốt rồi, tất cả đều trở lại nấc khởi điểm, không, là quay ngược lại cách xa vạn dặm.
"Ha ha —— Ngô ca, cô gái này không tệ đấy, có cá tính, thú vị, nếu như anh không cần nữa, anh em tôi không ngại thu cô ta, chỉ là thủ đoạn của tôi có thể không dịu dàng bằng Ngô ca." Lưu Vũ châm biếm ở bên đầu điện thoại kia: "Anh còn nhớ rõ Hiểu Đồng không? Còn nhớ rõ ả ta chết như thế nào không? Có muốn hay không cũng làm cho người đàn bà của anh nếm thử một chút?"
"Muốn tiền tôi có thể cho cậu, nếu như cậu dám đụng vào cô ấy..., cậu biết rõ kết cục của cậu là như thế nào rồi đấy." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ lạnh lẽo, không chút hốt hoảng, mặc dù trong lòng anh lúc này có chút không kiềm chế được, nhưng người khác nhìn vào, bất kể xảy ra chuyện gì, anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng, có lúc, mọi người thậm chí hoài nghi con người anh có thật sự là một người có tình cảm hay không.
Lưu Vũ cười một tiếng, lại cười có chút chột dạ : "Tiểu đệ tôi là người rất rõ bản lãnh của Ngô ca, chúng tôi chỉ cần tiền, chỉ cần lấy được tiền, tự nhiên sẽ thả người."
Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại xuống, xoay người trở lại phòng khách, mặc dù giọng điệu anh lúc mới nói ra rất lạnh nhạt, thế nhưng khi Sophie nhìn vẻ mặt anh mới thấy được người đàn ông này đang rối loạn.
Mặc dù anh đã cố hết sức khống chế mình tỉnh táo lại, nhưng dường như anh có chút bất lực, vẻ mặt như thế, tay chân luống cuống như vậy, lần đầu tiên Sophie thấy, so với biết anh mất chục năm thì đây là lần đầu tiên cô thấy biểu tình anh như vậy.