Sức lực Ngô Duẫn Kỳ nắm bả vai cô càng ngày càng lớn, gần như muốn đâm ngón tay vào trong cơ thể cô.
"Là em đã nói, Sophie là người thân quan trọng của anh, là bạn bè của anh, nhưng anh không thương cô ấy, người anh yêu là ——"
"Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩng đầu cắt đứt lời nói của anh: "Anh có thể làm được, anh có thể đối xử tốt với Sophie, anh vẫn luôn làm như vậy, không cần quan tâm đến việc có yêu hay không, thế thì giống nhau cả thôi, cứ đối xử với cô ấy như vậy là được rồi, d.đ.l.q.đ Sophie ở bên cạnh anh không phải rất vui vẻ sao?"
"Em nghĩ như vậy sao?" Anh buông cô ra, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, loại cảm giác sợ hãi đã biến mất từ lâu lại một lần nữa ập tới, trên người Ngô Duẫn Kỳ mang theo sự lạnh lẽo vô tận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: "Em thực sự cho rằng, chỉ cần Sophie vui vẻ thì tất cả đều tốt sao? Vậy còn anh thì sao?"
Nam Cung Thiến dùng sức cắn môi, đây là một mối quan hệ tam giác không thể giải quyết được, bất kể lựa chọn như thế nào, nhất định sẽ có người bị tổn thương.
"Trong mắt em, chỉ cần ở chung một chỗ, yêu hay không yêu đều không quan trọng sao? Cũng có thể coi như không nhìn thấy sao?"
Nam Cung Thiến không biết nên trả lời câu hỏi của Ngô Duẫn Kỳ như thế nào.
"Cứ như vậy đi, em đi trước!"
Nam Cung Thiến muốn rời đi, Die nd da nl e q uu ydo n nhưng vẫn bị Ngô Duẫn Kỳ kéo trở lại.
"Em đã nói rất rõ ràng, đừng như vậy —— ưmh ——"
Không đợi cô nói hết câu, môi của Ngô Duẫn Kỳ đã áp xuống, Nam Cung Thiến giãy giụa ở trong ngực anh, nhưng vẫn không thoát được khỏi sự trói buộc của anh, hơi sức của anh quá lớn, thậm chí so bình thường còn lớn hơn, khắp nơi ở trên người cô đều đau đớn.
Anh giống như là bị điên, hôn cô, nói là hôn, không bằng nói là cắn.
"A ——"
Nam Cung Thiến hét to một tiếng, lúc này Ngô Duẫn Kỳ mới rời khỏi môi cô, bờ môi của cô đã chảy ra một vệt máu đỏ tươi, ngẩng đầu nhìn lên, bên môi Ngô Duẫn Kỳ còn treo một dây tia máu.
"Anh đã nói rồi, không có mệnh lệnh của anh không cho phép em được rời khỏi anh." Ngô Duẫn Kỳ lại mang theo vẻ lạnh lùng, cô tịch trước kia, dáng vẻ anh dịu dàng, mang theo nhu tình đã biến [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) mất không thấy đâu.
"Ước định ba tháng đã kết thúc, em có thể đi rồi." Nam Cung Thiến vẫn còn muốn cãi cố.
"Em vừa mới nói, không bắt anh trở về, nhưng mà theo như ước định của chúng ta thì em chỉ có hai sự lựa chọn, một là bắt anh trở về, hai là ở lại bên cạnh anh, em không có sự lựa chọn khác. Vậy thì bây giờ anh lại cho em một cái cơ hội nữa, em chọn cái nào." Ngô Duẫn Kỳ giữ cô không buông, ánh mắt lạnh đến mức khiến cô sợ hãi.
Nam Cung Thiến muốn hất tay của anh ra, lại bị anh giữ chặt hơn: "Anh buông ra, anh làm đau em. Anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Em ở lại bên cạnh anh sẽ chỉ trở thành một gánh nặng mà thôi, cái gì em cũng không làm được, anh có biết không hả? Chúng ta —— chúng ta còn có thể làm bạn bè mà, em đảm bảo, sau khi trở về em sẽ gọi điện thoại cho anh, chúng ta có thể thường xuyên liên lạc. Thật đó! Này, đau quá, buông em ra!"
"Anh nói không có ý nghĩa gì sao? Xem ra trí nhớ của em không tốt lắm, trước đây anh đã từng nói với em là hãy vui vẻ ở lại bên cạnh anh rồi, bây giờ còn muốn anh nhắc lại một lần nữa hay sao? Nếu như em muốn, vậy thì anh cũng sẽ vô cùng vui vẻ nói cho em biết." Ngô Duẫn Kỳ cắn răng nói xong, anh giận thật rồi, anh nóng giận, thật sự giống y hệt với ác ma.
Trước đây Nam Cung Thiến đã từng lĩnh giáo rồi, cô cho rằng anh đã trở nên dịu dàng, cô cho rằng anh đã không còn giống với Ngô Duẫn Kỳ trước kia nữa, nhưng mà cô sai lầm rồi, một chút anh cũng không thay đổi, chỉ là mấy ngày nay, anh mang theo một mặt khác của anh, che giấu bản thân quá kĩ mà thôi.