Xe đột nhiên chuyển một cái, nhanh chóng dừng lại ở ven đường, Trần Vũ Tịch không có phòng bị, đầu đụng vào cửa bên cạnh trên xe, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng vẫn bị làm cho đau.
"Ngạo Dạ Phong anh làm gì thế?" Cô vuốt cái trán giả bộ đau.
Ngạo Dạ Phong quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, Trần Vũ Tịch cũng nuốt một hơi tức, cho tới bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy Ngạo Dạ Phong như vậy.
"Tôi cho cô biết, cô gái nhỏ, về sau việc không liên quan gì tới cô thì cô ít quản đi. Chớ để đến lúc đó cứu người khác không được, ngược lại cũng hại mình."
Trần Vũ Tịch giật giật môi, vốn định phản bác, nhưng nhìn bọ dạng Ngạo Dạ Phong, liền đem lời nói trên môi nuốt xuống.
Xe tới trước cửa trường học dừng lại, Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong, thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trước mặt không nhìn mình, vẫn còn để ý những lời nói vừa rồi, Trần Vũ Tịch mấp máy môi, cũng nghĩ không ra có lời gì muốn nói vì vậy xuống xe, vừa mới đóng cửa xe, liền nghe xe phía sau khởi động đi xa.
Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, nhìn xe đã đi xa, rốt cuộc câu nói kia của cô chọc tới hắn, khiến hắn tức giận như vậy sao.
"Vũ Tịch, người mới vừa rồi đưa cậu tới trường học là ai thế?" Ngô kỳ từ xe riêng nhà mình xuống, thấy Vũ Tịch thì chạy tới.
Trần Vũ Tịch đang sững sờ đột nhiên nghe cô ấy kêu như vậy lấy lại tinh thần, "Ngô kỳ chào buổi sáng, cậu nói hắn à! Ngạo Dạ Phong. . . . . ."
"Ngạo Dạ Phong, cậu và Ngạo gia có quan hệ gì?"
Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn cô ấy, "Cậu biết?"
Ngô kỳ lắc đầu một cái, "Nghe cha thường nói đến tập đoàn Ngạo Thế, nhà tớ cùng tập đoàn Ngạo Thế còn có hợp tác nhưng không biết người kia. Hơn nữa, tớ còn biết trường này của chúng ta, phần lớn là nhận giúp đỡ từ tập đoàn Ngạo Thế, Ngạo gia ở chỗ này cũng không coi là lạ gì."
Hoá ra là như vậy, Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, tập đoàn Ngạo Thế quả nhiên rất có sức ảnh hưởng, chỉ là hiện tại cô không hề suy nghĩ một chút đến chuyện này rồi. Hôm nay sẽ cùng học với Đường Dật, cô còn chuẩn bị một phần quà nhỏ, nghĩ thật nhanh muốn nhìn thấy hắn.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là ngữ văn, Trần Vũ Tịch suy nghĩ cho tới trưa, cuối cùng tiết học rốt cuộc cũng tới nhưng đi vào phòng học là một nữ giáo viên xa lạ.
"Thầy Đường hôm nay có chuyện, tôi tới thay mặt thầy ấy lên lớp một tiết. . . . . ."
Trần Vũ Tịch sửng sốt, liền nghe Ngô kỳ bên cạnh thần bí nói, "Nghe nói thầy Đường té bị thương ở chân, nhập viện rồi!"
" Té bị thương thế nào? Ngày hôm qua thấy thầy ấy không phải còn rất tốt sao?"
Ngô kỳ lắc đầu một cái, "Không biết, sau khi tan học cậu nghĩ có muốn đi thăm một chút?"
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, trong lòng có chút nặng nề.
Rốt cuộc gần đến giờ tan học, Ngô kỳ giống như cái gì cũng biết, ngay cả Đường Dật ở bệnh viện nào, phòng bệnh nào, số giường bệnh cũng biết rất rõ ràng.
Trần Vũ Tịch không khỏi kinh ngạc, "Cái người này là từ chỗ nào nghe được những thứ này, chẳng lẽ nhà cô làviện trinh thám hay sao?"
Ngô kỳ cười hắc hắc, "Đương nhiên là biết được từ trong miệng người khác rồi, cậu chắc không biết trước khi cậu tới thì đảm nhiệm chủ nhiệm lớp là một giáo viên nữ hơn 40 tuổi. Sau đó bởi vì học sinh nói cô ấy dạy học quá chám, không có không khí, bị trường học điều đi cho nên thầy Đường mới tới. Cậu không cảm thấy phần lớn nữ sinh trong lớp đối với thầy Đường có mến mộ sao? Nếu là thầy ấy xảy ra chuyện gì, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm được quan tâm."