"Ngươi muốn gì?" Nó há miệng thở dốc.
"Wow." Âu Dương Tĩnh kinh hô một tiếng, mắt to đen nhánh nháy nháy: "Thì ra ngài thực sự có thể nói chuyện." Thật thần kỳ, hóa ra trên thế giới này thực sự có yêu quái.
Bạch Hổ Vương trợn trắng mắt, vô nghĩa. Tính đến nay, nó cũng đã vừa vặn ngàn năm đạo hạnh. Cũng bởi vì mỗi năm trăm năm sẽ gặp một lần Thiên kiếp. Đầu hổ thoáng chốc có khói trắng dâng lên, đợi khói tan về phía sau, một thiếu niên áo trắng có đôi mắt màu xanh ngọc như có như không xuất hiện.
"Đẹp trai thật." Âu Dương Tĩnh mở to hai mắt nhìn, từ lúc xuyên qua đến giờ Bạch Hổ này là đại soái ca đẹp nhất mà nàng từng gặp. Không khỏi nhìn đến ngây ngốc. Có điều ai có thể nghĩ đến đại soái ca trước mặt này thật ra là hổ yêu đây.
Bạch Hổ Vương không biết tiểu nha đầu này nói thầm cái gì, có điều lúc nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn mình, ngược lại nâng cằm, rất hưởng thụ.
"Bạch Hổ tiên sinh, tôn tính đại danh là gì?" Âu Dương Tĩnh trong ánh mắt phảng phất có sao đang lóe lên, cười híp mắt hỏi. Tuy nhiên, trong lòng lại bắt đầu tính toán, nếu cứu mạng một hổ yêu, mà lấy được cỏ linh chi ngàn năm kể ra thì mình cũng quá lời rồi. Tuy nhiên nếu có thể làm cho Bạch Hổ Vương hỗ trợ mình, đây không phải là càng lời lớn sao.
"Vân Khinh Cuồng." Bạch Hổ Vương vẻ mặt tự tin, thấy được sự tự đắc trong đó.
"Thật sự là tên rất hay." Âu Dương Tĩnh không keo kiệt lời ca ngợi. Khi thấy vẻ đắc ý của Vân Khinh Cuồng, ánh mắt đột nhiên chuyển nói: "Có điều Vân Khinh Cuồng đại ca, ta đã cứu ngài rồi, ngài muốn báo đáp ta thế nào đây?"
Vân Khinh Cuồng cứng đờ, trừng mắt thấy rõ mình đã trúng kế của tiểu nha đầu này.
"Nhân loại các ngươi không phải có câu: Cứu người không cần báo đáp sao? Ngươi lại hỏi ta phải báo đáp ngươi thế nào?"
"Đúng là có câu như vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Có điều cũng có một câu: Tích thuỷ chi ân đương dũng tuyền dĩ báo. Ta cứu ngài cũng đâu phải chỉ một giọt ân đức?!"
Vân Khinh Cuồng hừ hừ, tức giận nói:
"Vậy ngươi muốn ta báo đáp ngươi thế nào?!" Nhân loại, quả nhiên tham lam.
"Thứ nhất, ta muốn cỏ linh chi ngàn năm." Âu Dương Tĩnh giơ một ngón tay: "Thứ hai, ta muốn ngài ký kết khế ước với ta. Thứ ba, ta còn chưa nghĩ ra......" Ừ, sau này nghĩ ra rồi nói tiếp.
"Cái gì?" vẻ mặt Vân Khinh Cuồng lúc này đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa rồi: "Ngươi chẳng những muốn cỏ linh chi ngàn năm, còn muốn bổn vương ký khế ước với ngươi?" Có lầm không, nha đầu này đúng là ăn gan hùm mà.
“Ừ.” Âu Dương Tĩnh rất chân thành gật đầu: "Ngài hoàn toàn nghe không sai." Bổn vương? Xem ra hắn quả nhiên là Bạch Hổ Vương rồi.
"Không được, bổn vương không đáp ứng." Vân Khinh Cuồng xanh mặt từ chối.
"A? Thì ra Bạch Hổ Vương là một kẻ vong ân phụ nghĩa." Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
"Ta ——" Vân Khinh Cuồng không nói lên lời.
"Không biết nếu chuyện Bạch Hổ Vương vong ân phụ nghĩa, có ơn không chịu báo đáp truyền ra ngoài thì đồng loại của ngài sẽ nhìn ngài thế nào? Uy tín của ngài nói không chừng sẽ mất hết." Âu Dương Tĩnh lành lạnh nói.
"Ngươi ——" Vân Khinh Cuồng trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng cắn răng nói: "Được, khế ước thì khế ước."
"Tốt lắm, ta biết Bạch Hổ Vương nhất định hiểu được thế nào là báo đáp, nhất ngôn cửu đỉnh mà." Ý đồ thành công, Âu Dương Tĩnh nở nụ cười gian xảo.