Đảo mắt một cái, mặt đất đã bị đêm tối bao phủ. Trấn nhỏ giản dị không có náo nhiệt, thời gian cơm chiều qua đi, trấn trên lại có vẻ yên tĩnh.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An hai người gọi tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên phòng, sau đó dùng bữa cơm chiều. Hai anh em bắt đầu khoanh chân luyện công, tiếp tục tu luyện linh lực của bọn họ. Mà Vân Khinh Cuồng cùng bọn họ chia tay ở ngoài trấn nhỏ cũng đã trở về, trông hắn có vẻ thỏa mãn, không biết đi làm cái gì. Hắn cũng không quấy rầy hai người luyện công, mãi đến khi bọn họ thu hơi thở, mở to mắt.
"Cuồng, ngươi về rồi à." Âu Dương Tĩnh gật đầu với Vân Khinh Cuồng.
“Ừ.” Vân Khinh Cuồng cũng gật đầu, sau đó nhìn bọn họ mỉm cười."Công lực của các ngươi lại tiến bộ rồi."
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An mỉm cười, Âu Dương Tĩnh đã luyện tới tầng thứ chín. Còn Âu Dương An cũng đến tầng tám. Hai người bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân đều thư sướng, thân thể so với trước đây càng thêm nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi dường như có thể bay lên.
"Tốt lắm, đi thôi, đến lúc qua chỗ quân doanh nhìn một chút rồi." Âu Dương Tĩnh đem này nọ thu vào vòng chứa đồ, sau đó cùng Âu Dương An theo đường cửa sổ bay vút mà đi. Vân Khinh Cuồng lại biến trở về con hổ nhảy tán loạn đi theo, nhảy tới đầu vai Âu Dương Tĩnh.
Ở cửa chính quân doanh, có đầu gỗ dựng cọc lâu cao cao. Đứng trên đó nhìn xa xa có binh lính tuần tra canh gác. Ở dưới, tương tự có rất nhiều binh lính tới tới lui lui dò xét.
Trong quân doanh cứ cách vài bước chân sẽ có một cái lều, vẫn sáng đèn đuốc, nhưng binh lính tuần tra cũng thực im lặng, cho nên quân doanh cũng tương đối yên tĩnh.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Vân Khinh Cuồng bọn họ từ bên ngoài tiến vào không ai phát hiện. Bởi vì võ công của bọn họ rất cao thâm, thân hình nhanh nhẹn, mặc dù có cảm giác, nhưng những binh lính kia vẫn tưởng là mình bị hoa mắt.
"Nơi đó chắc là doanh trướng của tướng quân." Âu Dương Tĩnh nhìn thấy một tòa doanh trướng to lớn chỉ chỉ.
"Đi xem sẽ biết." Âu Dương An tiếp miệng nói.
“Được.” hai anh em hướng tới tòa doanh trướng mà đi, quả nhiên bên trong còn để đèn. Bọn họ nhìn nhau, không tiếng động bước vào doanh trướng.
Trong doanh trướng, Âu Dương Ngự đang ngồi chỗ bàn nhíu mày lại xem tấu thư. Bên cạnh bàn ngọn đèn mông lung, đưa bóng dáng ông kéo dài chiếu vào doanh trướng trên vách.
Âu Dương An nhìn phụ thân của mình, trong lòng cảm tình hơi phức tạp. Dưới ánh đèn, Âu Dương Ngự kia nhíu chặt chân mày khiến ông nhìn qua thấy rất nghiêm túc, nhưng lại có cảm giác cô đơn, cẩn thận ngẫm lại, tướng quân phu nhân, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần đều đã chết, Âu Dương Thẩm thì không thấy đâu, bây giờ ông ấy dường như chỉ còn lại anh em bọn họ. Nhưng anh em bọn họ đối với ông cũng không thân thiết, thậm chí trong lòng còn thầm oán. Há miệng thở dốc, hắn không có hô lên tiếng.
Âu Dương Tĩnh liếc nhìn vẻ mặt của Âu Dương An, lại nhìn Âu Dương Ngự dưới ánh đèn. Trong lòng thở dài, quên đi, dù sao, ông ấy cũng là phụ thân của thân thể này. Ngón tay nhỏ nhắn vừa động, một trận gió thổi qua chỗ Âu Dương Ngự.
Âu Dương Ngự chấn động, ngọn gió này ở đâu ra? Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy con gái của mình đứng cách đó không xa đang nhìn mình, ông lại sửng sốt, một lúc lâu không kịp phản ứng.
"Phụ thân ——" Âu Dương An rốt cuộc mở miệng, tuy giọng hơi nghẹn.
"An nhi, Tĩnh nhi, các con đã tới." Âu Dương Ngự cũng bình tĩnh trở lại, đối với việc các con không tiếng động vào doanh trướng của mình thật ra không hề sợ hãi, cũng không loạn. Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, cũng không vì bọn họ đến mà thay đổi gì. Kỳ thật không phải ông không kích động, mà là tính cách của ông không cho phép, căn bản không biết cách biểu đạt tâm tình như thế nào.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh gật đầu, sau đó đi tới chỗ của ông.
Lúc này Âu Dương Ngự mới đứng lên, chỉ tay cho bọn họ ngồi vào trên cái băng bên cạnh, nhìn một đôi nam nữ hơn nửa ngày, thế này mới hỏi:
"Sao các con tới đây?" Đúng vậy, ông đương nhiên cảm thấy lạ. Ông không ngờ mình tốn mất nửa tháng mới tra được tình huống, mà bọn chúng lại tới nơi này.
Âu Dương An không đáp, Âu Dương Tĩnh mở miệng, đôi mắt sáng ngời trong ánh đuốc mông lung chiếu rọi xuống giống như hào quang. Nàng nhìn chằm chằm Âu Dương Ngự, hỏi:
"Cha có biết có kẻ muốn giết người không?"
Âu Dương Ngự đầu tiên là lặng im, sau đó gật đầu:
"Biết. Chẳng lẽ các con đến là vì chuyện này?" ông có chút giật mình, ông cũng biết rõ vì những chuyện trước kia, hai anh em này đối với ông có nhiều oán hận, cho nên ông mới giật mình. Bọn chúng vì nghe được có người muốn giết mình mà đến ư, trong lòng bọn chúng vẫn có người cha là ông, phải không.
Âu Dương An gật đầu, nhưng thật ra là để khẳng định ý nghĩ của bản thân.
"Không hẳn vậy." vẻ mặt Âu Dương Tĩnh có chút kỳ quái, nàng vẫn như cũ nhìn Âu Dương Ngự, trong lòng nghĩ ông ấy đã biết có người muốn ám sát mình mà lại không có chút phòng bị nào, nên nói ông quá mức tự tin, hay là bất cần đây.
"Cha có biết đối phương tìm đến tổ chức sát thủ nào không?" Nàng muốn xem một chút, khi ông biết được những tiếp theo liệu có thể vẫn giữ được nét mặt lạnh lùng như vậy không.
"Tổ chức nào?" Âu Dương Ngự tuy đoán không ra con gái rốt cuộc muốn nói cái gì, nhưng cũng biết là phải theo nàng tiếp lời. Tin tưởng, nàng sẽ tự nói ra nguyên nhân với mình.
"Ám Lâu."
Âu Dương Ngự khẽ nhếch mày, lộ ra một chút cười lạnh:
"Xem ra đối phương thật đúng là để mắt đến ta." Ông đương nhiên biết Ám Lâu, là tổ chức sát thủ lớn nhất nhì trên giang hồ. Chỉ cần là bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, hầu như sẽ không thất thủ bao giờ.
"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười."Ám Lâu tiếp nhận nhiệm vụ giết cha, mà bây giờ, Ám Lâu là của chúng con. Cho nên con và đại ca mới đến đây."
"Con có ý gì?" Nghe được Âu Dương Tĩnh nói..., Âu Dương Ngự nhíu mày lại. Ông dường như nghe có chút hồ đồ.
"Ý của con chính là, con là chủ nhân của Ám Lâu." Âu Dương Tĩnh cũng không giấu diếm, "Thực tế Ám Lâu đã bị Dẫn Lâu thôn tính, mà con bây giờ là Chủ nhân của Dẫn Lâu, tất nhiên cũng là Chủ nhân của Ám Lâu."
Âu Dương Ngự giật mình nhìn con gái, Ám Lâu, Chủ nhân của Dẫn Lâu? Nàng có liên quan đến tổ chức sát thủ, ông phát hiện mình càng ngày càng không hiểu nổi đứa con gái này rồi, rốt cuộc sao lại thế này? Con gái mình sao lại biến thành chủ nhân giấu mặt của tổ chức sát thủ đây. Ông nghe con gái nói..., mấp máy môi, vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng:
"Các con không phải là tới giết ta chứ?" Ám Lâu tiếp nhận nhiệm vụ, chúng lại tự mình đến? Chẳng lẽ là vì còn oán hận trước kia mình xem nhẹ chúng, hại chúng chịu khổ sao?
“Muốn giết cha, còn cần chúng con tự mình ra tay sao?"
Âu Dương Tĩnh tức giận tiếp lời, "Con cũng quá đề cao mình."
Khẩu khí của nàng thật không tốt, nếu là người ngoài, khẳng định phải răn dạy nàng không biết hiếu là gì.
"Phụ thân, chúng con mượn cơ hội đến để bảo vệ cha." Âu Dương An mở miệng.
Âu Dương Ngự chân mày buông lỏng ra, thì ra bọn chúng vẫn nhớ rõ ông là phụ thân của chúng.