Vân Tuyệt Trần đứng ở nơi đó nhìn người trong võ lâm từng người từng người một rời đi, trong không khí còn ở lại mùi máu tanh. Thi hài bị xé nát cũng vẫn còn đấy. Vô số, gió rả rích, sắc trời u ám, quả nhiên như A Tỳ địa ngục.
Lâm Sơ Hạ có chút sợ hãi lôi kéo áo bào Vân Tuyệt Trần, nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp cảnh tượng này.
"Trần đại ca, hay là chúng ta cũng đi mau đi."
Vân Tuyệt Trần nhìn nàng một cái, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ muốn té xỉu. Trong lòng không khỏi có vài phần thương tiếc, một thiên kim quan gia dĩ nhiên không thường thấy cảnh này. Nhưng không ngờ Lâm Sơ Hạ kế tiếp lại nói một câu, khiến cho hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Trần đại ca, đi nhanh thôi. Nơi này thật đáng sợ, không ngờ sư… à không, Âu Dương cô nương lại tàn nhẫn như vậy." Mệt nàng còn muốn bái nàng ta làm sư phụ. Vừa nghĩ tới cảnh tượng anh em Vương gia bị mãnh thú xé xác, nàng lập tức không nhịn được run lên.
"Quá đáng sợ, quá tàn nhẫn." nhịn không được nói một câu.
"Đủ rồi." Vân Tuyệt Trần một tay hất tay Lâm Sơ Hạ ra, lạnh giọng quát. Khi nàng nói câu đầu tiên hắn đã trở nên lãnh mạc. Nghe được nàng lại cứ thế nói Âu Dương Tĩnh, hắn chỉ cảm thấy thất vọng. Người khác không biết Âu Dương Tĩnh, nói nàng ấy tàn nhẫn không thể tha thứ. Nhưng bọn họ đã cùng ở chung với Âu Dương Tĩnh một thời gian, nàng ấy căn bản không phải tàn nhẫn, chính là ân oán rõ ràng, có cừu tất báo.
"Trần đại ca?" Lâm Sơ Hạ mở to mắt, mờ mịt khó hiểu nhìn Vân Tuyệt Trần nghiêm mặt: "Huynh tức giận sao? Vì sao?" Nàng căn bản không ngờ Vân Tuyệt Trần sẽ lạnh giọng khiển trách nàng như thế.
Vân Tuyệt Trần thật sâu nhìn nàng, sau đó hít một hơi thật dài, áp chế tức giận nói:
"Đi thôi, huynh đưa muội xuống núi. Sau đó đưa muội hồi phủ."
"Muội không đi." Lâm Sơ Hạ quật cường nhìn hắn: "Huynh nói trước đi, vì sao tức giận?"
Vân Tuyệt Trần mím môi, cũng không trả lời.
Lâm Sơ Hạ gắt gao nhìn hắn. Sau một lúc lâu, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ không thể tin. Kinh ngạc nói:
"Huynh vì Âu Dương Tĩnh?"
Vân Tuyệt Trần vẫn không nói lời nào, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt biến hóa lập tức làm Lâm Sơ Hạ nhận thấy rất rõ ràng. Nàng lui về phía sau một bước, đôi mắt trừng thật to, đầu lắc lắc, hiển nhiên rất khó tiếp nhận.
"Huynh lại vì nàng ta tàn nhẫn mà khiển trách muội?" Trần đại ca chưa từng dùng giọng điệu trách cứ với nàng.
"Nàng ấy không tàn nhẫn." Vân Tuyệt Trần mở miệng: "Là huynh muội Vương gia trêu chọc bọn họ, lại đả thương Âu Dương công tử."
"Huynh vì nàng ta mà giải thích?" Lâm Sơ Hạ mặc kệ lý do. Chỉ là khó khăn tiếp nhận chuyện Vân Tuyệt Trần che chở Âu Dương Tĩnh.
"Có phải huynh thích nàng ta không?" Tình cảm của nữ tử không ngờ quên thật mau, nhanh như vậy Lâm Sơ Hạ đã đối với Âu Dương Tĩnh sinh ra khoảng cách.
Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, cũng không quay đầu. Nện cước bộ đi xuống chân núi.
"Vân đại ca ——" Vân Tuyệt Trần trầm mặc khiến Lâm Sơ Hạ thấy tổn thương, con ngươi mờ nước tràn đầu sầu muộn. Hắn không phủ nhận, lại vì một nữ tử khác mà bỏ mặc nàng.
"Không, Trần đại ca, huynh là của muội. Muội tuyệt đối sẽ không để người khác cướp huynh đi." Lâm Sơ Hạ trong ánh mắt hiện lên ánh sáng kiên định mà điên cuồng, sau đó theo hướng Vân Tuyệt Trần đi mà đuổi theo.