"Thưa chủ nhân, tất cả đều đã chuẩn bị xong." người áo đen tiếng trầm thấp đáp.
"Tốt lắm, đi thôi." Nam tử đeo mặt nạ nói xong đứng lên, dẫn đầu đi ra ngoài.
Nam tử áo đen phía sau cũng đứng lên, đi theo.
......
Bóng đêm trong sáng, ánh trăng rơi lên mặt suối, cây cối bốn phía theo gió chập chờn, gió đêm mơn man.
Đám người Vân Tuyệt Trần vội vã chạy đi, lại đã qua khỏi quán trọ, đành phải nghỉ đêm ở ngoại ô.
Vân Tuyệt Trần ngồi bên cạnh đống lửa, không cách nào ngủ say. Lâm Sơ Hạ dựa vào hắn, dĩ nhiên buồn ngủ.
A Mộc và Vân Tuyệt Trần cùng với gã sai vặt tựa vào bên gốc cây, mà anh em Âu Dương Tĩnh còn lại cũng là dựa vào Bạch Hổ.
Ánh trăng, ánh lửa chiếu lên mặt mọi người, im lặng không thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên, Vân Tuyệt Trần và anh em Âu Dương Tĩnh ánh mắt đều đồng thời giật giật, Bạch Hổ lười biếng cũng mở đôi mắt màu màu xanh biếc ra. Ở trong bóng đêm, quỷ dị khác thường.
Lá cây ở bên trong lay động, một vài bóng đen hướng về chỗ Vân Tuyệt Trần sắc bén mà tấn công đến. Kiếm trên tay phản xạ ánh trăng, lộ ra ánh sáng lạnh như thép, sát khí dày đặc.
Vân Tuyệt Trần nhanh chóng lay Lâm Sơ Hạ tỉnh lại, sau đó trong lúc nàng còn nửa tỉnh nửa mơ, đem nàng giao cho A Mộc đã tỉnh táo.
"Bảo vệ tốt Lâm tiểu thư."
“Vâng.” A Mộc và vài gã sai vặt nhanh chóng rút ra binh khí, đem Lâm Sơ Hạ bảo vệ trong tay.
Mà Lâm Sơ Hạ lúc ấy mới đột nhiên bừng tỉnh. Bọn họ gặp phải thích khách rồi.
"Này, người các ngươi muốn giết là hắn, sao kiếm nào cũng hướng về phía chúng ta thế?" Âu Dương Tĩnh nhìn đường kiếm công kích của những người áo đen kia chĩa tới, gợi lên môi, cười híp mắt nói. Trong lời nói không thấy tức giận hay toan tính, nhưng chỉ có Âu Dương An và Vân Khinh Cuồng mới biết được, nàng đã tức giận rồi.
"Sư phụ, sao người có thể như vậy?" Nghe thấy Âu Dương Tĩnh nói, Lâm Sơ Hạ nhịn không được oa oa kêu to.
Nhưng thật ra Vân Tuyệt Trần lại thấy áy náy làm liên lụy bọn họ, một bên cùng người áo đen giao đấu, một bên hướng về Âu Dương Tĩnh bọn họ nói:
"Âu Dương công tử, Âu Dương tiểu thư, bọn họ là vì ta mà tới. Làm phiền các vị mang Sơ Hạ đi, việc ở đây không quan hệ đến các vị."
"Trần đại ca, muội không đi. Có đi chúng ta phải cùng đi." Vân Tuyệt Trần giọng điệu cứng rắn, Lâm Sơ Hạ lập tức quả quyết từ chối.
"Hạ nhi ——" Vân Tuyệt Trần thấy thế, mày lại nhăn chặt hơn.
"Được rồi, không phải chỉ vài khách không mời mà đến thôi sao, giết là được." Thấy Lâm Sơ Hạ và Vân Tuyệt Trần hai người duy trì dây dưa, Âu Dương Tĩnh cười cười nói. Dứt lời, ngọc tiêu trên tay nhanh như tia chớp đánh trúng yếu huyệt bên người người áo đen, một chiêu một người, rất nhanh, trước mặt nàng và Âu Dương An đã xuất hiện vài tên áo đen nằm đấy.
Yên lặng. Tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn Âu Dương Tĩnh. Cái cô gái cười hề hề vui vẻ kia, không ngờ lại đánh bại nhiều cao thủ như thế, nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
Lòng Vân Tuyệt Trần tình phức tạp, lại càng thêm động lòng với Âu Dương Tĩnh.
Mà người áo đen còn lại kia cũng hoàn toàn bị dọa sợ, bọn họ tốt xấu gì cũng là cao thủ nhất nhì trong Ám lâu. Thiếu nữ này lại không chút nào đem bọn họ để vào mắt, tuy ngông cuồng kiêu ngạo đến mức khiến người ta hộc máu, nhưng nàng ta đích xác có năng lực này, vậy nàng ta rốt cuộc là ai? Bên cạnh Vân Minh Chủ từ lúc nào lại có người tài ba như vậy?
"Sư phụ, người quá tuyệt vời." Lâm Sơ Hạ kinh hỉ kêu to, đẩy A Mộc ra lao về hướng của Âu Dương Tĩnh.
"Hạ nhi, cẩn thận ——"