Mục lục
Ngự Thú Nữ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không."

Âu Dương Tĩnh nói xong, người cũng đứng lên. Gió tung bay, khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo, kiêu căng giống như nữ vương đứng trến đỉnh núi dõi mắt nhìn xuống thiên hạ vạn vật nhỏ bé. Nàng, trời sinh thuộc loại người đứng ở trên cao.

Bọn người Ám Lâu bị tư thái của nàng làm cho kinh ngạc, Bạch Ngọc tứ đại Đường chủ của Dẫn Lâu lại vì chủ nhân mới mà thả lỏng tâm.

Vân Hạo Trần thời khắc này hiểu rõ rồi, vì sao Vân Tuyệt Trần có thể vì Âu Dương Tĩnh mà đau khổ. Nàng ta chói mắt như thế, có thể khiến người ta đui mù. Rõ ràng là bị nàng hủy đi Ám Lâu, nhưng giờ khắc này, hắn phát hiện mình kỳ thật cũng không phải hận nàng. Nhưng dù vậy, hắn cũng muốn vì thuộc hạ báo thù.

"Vậy thử xem." mũi nhọn bảo kiếm trên tay, hợp với dáng vẻ Vân Hạo Trần đeo mặt nạ màu bạc kia.

Âu Dương Tĩnh cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy ngọc tiêu. Đối phó hắn, nàng không cần phải gọi thú, càng không cần phải dùng đến Tử Nguyệt bảo kiếm. Một ngọc tiêu cũng đủ để đánh bại hắn rồi.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không động thủ trước, cứ như vậy giằng co. Nháy mắt hai người lại đồng thời có động tác, nhanh như gió. Hai bóng dáng một đỏ một bạc giao nhau, bảo kiếm đấu với ngọc tiêu.

Vân Hạo Trần cầm bảo kiếm nhìn như sắc bén chiếm thế thượng phong, nhưng Âu Dương Tĩnh đã tu linh lực. Tốc độ, cảm giác đều là hợp nhất, khi hắn còn chưa kịp xuống tay, Âu Dương Tĩnh đã nhìn thấu được chiêu thức của hắn.

Ám Lâu cùng cả bọn Bạch Ngọc nhìn hoa cả mắt, nhưng trong nháy mắt, thắng bại cũng phân rõ. Chỉ thấy ngọc tiêu của Âu Dương Tĩnh đã để ngang trên cổ Vân Hạo Trần, mà kiếm của Vân Hạo Trần lại dẫn theo, không hạ xuống.

"Ngươi thua rồi." Âu Dương Tĩnh nhìn hắn cười cợt nói.

Vân Hạo Trần ngẩn ra, hắn thua tâm phục khẩu phục. Nàng đích thực rất lợi hại, không có gọi thú, chưa dùng tới Cổ thần kiếm, vẻn vẹn một ngọc tiêu đã đả bại chính mình. Tuy tự ái của hắn, kiêu ngạo đều rất lớn, nhưng cũng không phải loại người thua không chịu thừa nhận. Vì thế hắn gật đầu, đáp:

"Ta thua, ngươi muốn xử trí thế nào tùy ngươi vậy."

"Lâu chủ ——" người của Ám Lâu nhìn Vân Hạo Trần, làm sao có thể? Lâu chủ của bọn họ cứ thua như vậy. Trong lòng khiếp sợ lại không cam lòng, cũng có loại bi thương cùng sợ hãi đối với Âu Dương Tĩnh.

"Cái gì cũng không cần nói." Vân Hạo Trần hướng tới bọn họ khoát tay áo, "Thua là thua, không thể vì mọi người báo thù là ta vô năng, không trách ai được......"

"Lâu chủ ——"tâm tình mọi người trầm trọng.

"Nói đi, ngươi muốn xử trí thế nào?" Vân Hạo Trần nhìn Âu Dương Tĩnh.

"Nếu ta muốn giết ngươi?" Âu Dương Tĩnh nói, ánh mắt nhìn Vân Hạo Trần.

Vân Hạo Trần đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt nạ không có bất kỳ vẻ mặt nào đáp:

"Tất nhiên, muốn làm gì cũng được." thắng làm vua thua làm giặc, ai bảo mình thua.

"Lâu chủ ——"

Vân Hạo Trần nhìn Ám Lâu, đột nhiên nói với Âu Dương Tĩnh:

"Nhưng ta hi vọng ngươi có thể tha cho bọn họ."

Ngón tay hướng về thuộc hạ của mình, "Bọn họ chỉ nghe lệnh của ta thôi, đối với ngươi mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới. Buông tha cho bọn họ cũng sẽ không uy hiếp được ngươi."

"Lâu chủ ——" người Ám Lâu vừa nghe đều lên tiếng, "Chúng ta thề cùng ngài tồn vong."

"Tâm ý của các ngươi ta nhận, nhưng nếu các ngươi còn nhớ ta là lâu chủ, thì phải nghe lời của ta." Vân Hạo Trần nhìn bọn họ nói, đều là sớm tối ở chung, tuy đều là sát thủ, nhưng phần nghĩa khí này vẫn tồn tại.

"Lâu chủ ——"

Vân Hạo Trần lại giương tay lên, ngăn cản bọn họ tiếp tục mở miệng:

"Ta hi vọng các ngươi sau này đừng làm sát thủ nữa, đổi nghề kiếm kế sinh nhai đi, sau đó thành gia lập nghiệp, bắt đầu cuộc sống mới, các ngươi cũng biết, chúng ta làm nghề này là không có ngày mai, cho nên sau này đã không còn Ám Lâu các ngươi cũng đừng tiếp tục......"

"Ngươi không biết là lời của ngươi rất buồn cười sao?"

Nghe Vân Hạo Trần nói..., Âu Dương Tĩnh đột nhiên xen mồm, đồng thời trong đầu cũng có suy nghĩ riêng.

"Ngươi bảo bọn họ không làm sát thủ, ngươi tưởng dễ dàng vậy sao. Không nói đến bọn họ trước đậy đã tiếp nhận bao nhiêu nhiệm vụ, một khi bọn họ không làm sát thủ nữa, vậy sẽ trở thành bị người khác giết chết......"

Lời Âu Dương Tĩnh nói khiến Sát thủ của Ám Lâu đều cúi đầu, đúng vậy, trước đây bọn họ giết người nhiều như thế, một khi bọn họ rời khỏi tổ chức thì sẽ bị người tìm đến báo thù.

Vân Hạo Trần cũng sửng sốt, hắn hi vọng thủ hạ có thể bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng thật đã quên điểm này.

"Ta đang nghĩ xem nên xử trí ngươi thế nào." Âu Dương Tĩnh nhìn Vân Hạo Trần nói, khóe miệng mang ý cười.

"Xử trí thế nào?" lực chú ý của Vân Hạo Trần lại bị Âu Dương Tĩnh kéo trở lại.

"Nếu ta cho ngươi tiếp tục làm Lâu chủ của Ám Lâu, thế nào?"

"Ngươi ——"

"Chủ nhân ——?"

Cái này không chỉ Vân Hạo Trần không biết Âu Dương Tĩnh đang suy nghĩ gì, mà cả bọn Bạch Ngọc cũng khó hiểu. Một đám hai mặt nhìn nhau.

"Ta quyết định giữ lại Ám Lâu."

Âu Dương Tĩnh nói, "Nhưng từ nay về sau, Ám Lâu sẽ là dưới trướng của Dẫn Lâu, tất cả lấy mệnh lệnh của Dẫn Lâu làm việc."

Mọi người ngây người, ý định kia trực tiếp không phải là thâu tóm Ám Lâu ư. Từ nay về sau Dẫn Lâu là lão đại, Ám Lâu là người hầu.

"Còn ngươi ——" Âu Dương Tĩnh nhìn Vân Hạo Trần, "Ta muốn ngươi tiếp tục làm Lâu chủ của Ám Lâu, thủ hạ của ngươi cũng có thể tiếp tục ở lại, vẫn đi theo ngươi. Nhưng hành động sau này lấy Dẫn Lâu làm chủ. Đương nhiên ta sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi. Nếu các ngươi biết điều, ta sẽ giữ lại các ngươi."

Âu Dương Tĩnh lại nhìn thoáng qua đám người Vân Hạo Trần đang sửng sốt, nói:

"Ngươi có thể nhận, cũng có thể từ chối. Kết quả hai chọn một, hoặc là thành thủ hạ của ta, hoặc là nhảy xuống vách núi đen kia." ngón tay giơ lên, trực tiếp chỉ về vách núi gần Ly Biệt đình.

"Ngươi ——"

Vân Hạo Trần buồn bực, nhưng lại tĩnh tâm nhìn vào mắt Âu Dương Tĩnh. Còn thật sự tự hỏi, kỳ thật ở lại cũng không tệ, tuy phải nghe lời nữ tử này, nhưng nàng ta đích thực rất lợi hại. Hơn nữa hắn tin tưởng lấy tài năng của mình, hoàn toàn có cơ hội phát triển Ám Lâu, muốn nàng ta nhìn mình với đôi mắt khác xưa.

"Được, ta nhận lời ngươi, ở lại tiếp tục làm Lâu chủ của Ám Lâu."

"Tốt lắm." Âu Dương Tĩnh gật đầu, "Hãy để cho ta nhìn thấy thực lực của ngươi đi."

"Nhất định." Vân Hạo Trần kiên định gật đầu, ánh mắt tự tin.

"Tĩnh nhi ——"

Lúc này, Âu Dương An và Tống Tử Thư cũng tới. Thì ra bọn họ đi tập kích Ám Lâu. người của Ám Lâu nhìn hai người với ánh mắt không tốt. Lại nhớ tới Ám Lâu bây giờ đã là dưới trướng của Dẫn Lâu, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ.

"Ca, Tử Thư." Âu Dương Tĩnh gật đầu với bọn họ, "Muội đã để Ám Lâu làm thủ hạ của Dẫn Lâu." Nàng đem sự tình nói ra một lượt.

Âu Dương An và Vân Hạo Trần nhìn nhau, sau đó gật đầu.

“Được.”

Tống Tử Thư hướng về Vân Hạo Trần, đưa tay ra với hắn:

"Xin chào, ta là Tống Tử Thư."

Vân Hạo Trần nhìn hắn một cái, cũng cầm tay hắn nói:

"Vân Hạo Trần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK