Tống Tử Thư dẫn Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh ra khỏi động, qua cái cầu hình vòm, lập tức nhìn thấy một hồ sen không lớn không nhỏ. Đối diện hồ tựa như một cái trại thu nhỏ, ở đó có một mái đình nhỏ, còn có vọng đài cao cao, dùng để trinh sát xem co1 người ngoài xâm nhập hay không. Cho nên bọn họ vừa mới xuất hiện, người trên vọng đài đã nhìn thấy.
Theo tiếng hồi báo, một tấm ván gỗ dày dài từ bên kia được thả xuống, vượt qua mặt hồ, một cây cầu gỗ được hạ xuống.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh thấy thế, đối với Tống Tử Thư lại càng thích thú. Đồng thời cảm thán cho vận may mắn của mình, không ngờ tùy tay cứu, lại cứu phải người lợi hại như vậy.
Bước qua cầu gỗ, phía bên kia có rất nhiều người nghênh đón. Đứng đầu là Bốn nam tử trẻ tuổi quần áo trên người so với những người khác bất đồng, bọn họ phân biệt nhau qua các màu trắng, bạc, xanh, tím bốn màu áo bào, hơn nữa trên ống tay áo mỗi người đều thêu Đồ Đằng. Mà phía sau bọn họ những người khác đều mặc áo bào đen. Nhưng nhìn theo bọn họ, những người áo đen này cũng không phải giống nhau. Những người áo đen này cổ áo đều thêu một đóa Sắc Vi trắng, xem ra đây là dấu hiệu độc đáo của Dẫn Lâu.
"Tham kiến Lâu chủ ——" bốn đầu lĩnh dẫn theo những người khác cùng hành lễ với Tống Tử Thư.
"Tốt lắm, tất cả đứng lên đi." Tống Tử Thư gật đầu.
Bốn người dẫn những người khác đứng lên, ánh mắt đảo qua Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An.Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng lại không nói gì.
"Lâu chủ, lần này ngài ra ngoài gặp chuyện gì sao?" Nam tử áo trắng hỏi, lâu chủ đi đã hơn nửa tháng, lại không có thư về, thực làm cho bọn họ lo lắng một thời gian. Nếu không phải có lệnh của Lâu chủ từ trước, bọn họ đã phái người đi tìm.
"Không có gì, vào trong trước rồi nói sau." Tống Tử Thư nói với mọi người.
"Vâng"
Tống Tử Thư dẫn theo Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An hướng tới cái đình gỗ ở giữa mà đi, bốn nam tử trẻ tuổi đi theo phía sau bọn họ. Về phần cầu gỗ, sau khi Âu Dương Tĩnh bọn họ vào lại được kéo lên.
Vào trong đình, Tống Tử Thư không ngồi ở ghế chủ, lại để cho Âu Dương Tĩnh ngồi lên.
Bốn nam tử hai mặt nhìn nhau, trong lòng hoang mang sâu hơn.
Tống Tử Thư và Âu Dương An ngồi ở hai bên trái phải, mà bốn nam tử đương nhiên chỉ có đứng.
"Ta không ở đây một khoảng thời gian, trong lâu có chuyện gì phát sinh không?" Tống Tử Thư hỏi chuyện trong lâu.
"Hồi bẩm lâu chủ, tất cả vẫn như thường, chưa phát sinh bất cứ chuyện gì." Nam tử áo xám đáp.
"Vậy là tốt rồi." Tống Tử Thư gật đầu, sau đó mới bắt đầu giới thiệu Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An với bốn thủ hạ.
"Chủ nhân, bọn họ là tứ đại hộ pháp của ta. Dẫn Lâu bốn Đường chủ. Bạch Hạc quản Bạch Ngọc, Lam Ly quản Lam Hồ, Thanh Lộc quản Thanh Mê, Tử Điêu quản Tử Ly."
Mà Bạch Ngọc bốn người nghe Tống Tử Thư gọi nàng kia là chủ nhân cũng đã sửng sốt, nàng kia thế nào lại trở thành chủ nhân của lâu chủ? Dẫn Lâu là do bọn họ và Tống Tử Thư cùng nhau sáng lập ra, lâu chủ chính là người có vị trí lớn nhất của Dẫn Lâu.
"Lâu chủ ——" bọn họ trong lòng nghi vấn thật sự là nuốt không trôi.
"Đừng nóng vội, ta sẽ đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho các ngươi biết." Tống Tử Thư cũng hiểu Bạch Ngọc bọn họ hoang mang, gật đầu với bọn họ.
Mà Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng đánh giá bọn Bạch Ngọc. Lúc này đã hiểu rõ vì sao trên cổ tay áo của Bạch Ngọc thêu hình một con hạc, cổ tay áo của Lam Hồ lại là một con hồ ly. Mà Thanh Mê và Tử Ly phân biệt bằng hình thêu hươu nai và chồn. Thì ra là đại diện cho thân phận của bọn họ. Bốn người này tướng mạo đường đường, khí chất không tồi, nhìn ra được đều là người tài.
"Thời gian ta ra ngoài đã gặp phải đám người của Ám Lâu, hơn nữa bị bọn họ khám phá ra thân phận của ta nên đuổi giết. May nhờ có Âu Dương cô nương cùng với Âu Dương công tử đã cứu ta, lúc ấy ta đã nhận lời làm nô bọc cho Âu Dương cô nương. . . . . ." Tống Tử Thư đem sự tình nói rõ cho đám người Bạch Ngọc nghe, nhưng dù vậy, đám người Bạch Ngọc cũng nhíu chặt mày, bọn họ căn bản là không đồng ý. Báo ân có nhiều loại phương pháp, lâu chủ sao lại hồ đồ đến thế. Đường đường là lâu chủ của Dẫn Lâu lại chấp nhận làm người hầu cho một thiếu nữ?
Kỳ thật bọn họ không biết Tống Tử Thư mặc dù còn trẻ, nhưng có thể tập họp được trăm người lại cùng đối đầu với các tổ chức sát thủ khác, thì hắn phải lợi hại cỡ nào. Mà khi bị thương gặp được Âu Dương Tĩnh bọn họ, hắn biết đối phương không đơn giản, huống chi về sau lại nhận ra Âu Dương Tĩnh chính là Nữ tử cưỡi thú trên giang hồ đồn đại, cũng càng chắc chắc, nếu Dẫn Lâu có nàng cùng với huynh trưởng gia nhập, nhất định sẽ phát triển nhanh hơn . . . . . .
"Ta biết các ngươi có ý kiến." Tống Tử Thư cũng nói thẳng, "Nhưng việc này ta đã quyết định, kể từ hôm nay, Âu Dương cô nương chính là chủ nhân lớn nhất của Dẫn Lâu. Sau này các ngươi phải nghe theo sắp xếp của nàng ấy, ta và Âu Dương công tử sẽ phụ trợ chủ nhân cùng mọi người xử lý mọi việc trong Dẫn Lâu. Hi vọng sau này Dẫn Lâu của chúng ta dưới sự nỗ lực có thể chiếm cứ địa vị đứng đầu trong giang hồ. . . . . ." khát vọng trong lòng vẫn là không ngừng.
“Vâng” bốn người thấy hắn đã có chủ ý quyết định, cũng chỉ gật đầu.
"Tham kiến chủ nhân và Âu Dương công tử đi." Tống Tử Thư lại phân phó với bọn họ.
" Tham kiến chủ nhân, Âu Dương công tử ——" bốn người chắp tay với anh em Âu Dương An nói, tuy trong lòng vẫn chưa phục, nhưng ngoài mặt cũng không tỏ vẻ tức giận.
Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ liếc mắt một cái, cũng hiểu được trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì. Giơ tay đem con hổ nhỏ ôm vào lòng, bàn tay mềm vỗ về lông hổ mềm mại làm cho Vân Khinh Cuồng hết sức thoải mái lim dim ngủ.
Âu Dương Tĩnh không nói lời nào khiến Bạch Ngọc bốn người kinh ngạc. Hơn nữa lúc này Âu Dương Tĩnh kia khí thế không thể chê vào đâu được, khí thế vương giả trên người, khiến người ta từ đáy lòng dâng lên sợ hãi.
Bạch Ngọc bốn người nhìn nhau, trong lòng bắt đầu hiểu được, chỉ sợ bọn họ nhìn nhầm rồi, thiếu nữ này cũng không phải nữ tử yếu đuối, mà là nữ tử nổi danh trong giang hồ.
"Từ đáy lòng các ngươi không phục đúng không?." Âu Dương Tĩnh gợi lên môi cười, ánh mắt đảo qua bốn người.
"Ta có thể hiểu được, bắt các ngươi lập tức nhận chủ nhân mới khẳng định rất khó, hơn nữa hoài nghi bản lĩnh của ta đó cũng là chuyện đương nhiên, nhưng tiếp xúc lâu ngày, các ngươi sẽ biết ta rốt cuộc có đủ khả năng làm chủ nhân của các ngươi hay không."
"Chủ nhân bớt giận." Bạch Ngọc bốn người chắp tay.
Âu Dương Tĩnh cười khẽ, sau đó con ngươi nhìn về phía Tống Tử Thư, nói:
"Tử Thư, Dẫn Lâu này ngươi quen thuộc nhất, ngươi cứ tiếp tục xử lý đi. Ngươi vẫn là Dẫn Lâu lâu chủ, ta và đại ca cần phải có thời gian làm quen với Dẫn Lâu, chờ tìm hiểu rõ ràng rồi, chúng ta muốn điều chỉnh thế nào thì sẽ nói sau."
“Vâng” Tống Tử Thư gật đầu.
"Như vậy, bây giờ đem những việc các ngươi đang phụ trách nói rõ một chút." Âu Dương Tĩnh hướng tới Bạch Ngọc bọn họ nao nao miệng.
“Vâng”