Hoàng hậu càng cảm thấy bà như muốn phát điên lên, Âu Dương Tĩnh không phải là con gái của đại tướng quân Lan Quốc sao? Tại sao lại là công chúa? Chẳng lẽ năm đó Linh phi căn bản không chết? Vậy nếu Hoàng đế gặp phải Linh phi, bà chẳng phải là xong rồi? Mà bà xong rồi, thì Ly nhi có phải cũng không xong? Bà không nhịn được bắt đầu đi lại vài bước.
Nhìn vẻ mặt hoàng hậu và thái tử, một đám nô tài cũng sợ tới mức run nhẹ. Tất cả không ai dám nói lời nào, câm như hến.
"Không được, Bổn cung phải mau đến xem." Hoàng hậu không đợi được, bà không cách nào tưởng tượng nếu Âu Dương Tĩnh thật là con gái của hoàng đế. Như vậy sắp tới hoàng thượng sẽ dự tính thế nào?
Mộc Nguyệt Ly thấy hoàng hậu vội vã đi ra ngoài, hắn tất nhiên cũng đứng lên theo sát phía sau. Hắn cũng cần phải biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên Âu Dương Tĩnh lại là con gái của phụ hoàng, là em gái của mình đây?
Bên kia, Âu Dương Tĩnh bị lời nói của Hoàng đế làm cho hoảng sợ không thôi. Sau một lúc trầm mặc, nàng bắt đầu suy nghĩ, cũng không đem mọi việc lý giải cho rõ ràng được, bọn họ hẳn là không có quan hệ, làm sao lại biến thành cha con chứ?
Hoàng đế sau khi nổi giận, nhìn về phía Âu Dương Tĩnh. Hình như cũng hiểu hiện giờ nàng rất nghi hoặc. Than nhẹ một cái, nói cũng đã nói ra hết, hôm nay phải đem tất cả nói rõ ràng thôi. Vì vậy, ông phất tay cho ngự y lui xuống trước, sau đó phái người đi từ Lan Quốc mang về bà đỡ năm đó đã đỡ đẻ cho anh em Âu Dương An.
Âu Dương Tĩnh cũng không lên tiếng, nếu Hoàng đế đã nói vậy, nàng sẽ chờ ông ấy cho một cái đáp án.
Một lát sau, thái giám dẫn tới một lão bà ước chừng sáu mươi bảy mươi. Nhìn bà mặc quần áo vải thô, dáng vẻ có chút sợ hãi, khiến Âu Dương Tĩnh nhịn không được nghĩ đến Lưu bà bà từng xuất hiện trong ‘Hồng Lâu Mộng’. Bà ấy chính là bà đỡ đẻ cho nàng và An sao?
"Khởi bẩm hoàng thượng, bà đỡ đã tới." Thái giám hướng về Hoàng đế chắp tay, phục mệnh nói.
Bà đỡ lúc này mới vội vàng hành lễ với Hoàng Đế, hốt hoảng khẩn trương nói:
"Dân, dân phụ xin ra mắt hoàng thượng." Đến giờ trong lòng bà vẫn chưa hồi phục tinh thần trở lại, tại sao lại bị mang đến Quân Quốc. Hơn nữa còn vào hoàng cung. Tuy nói cả đời này bà đỡ đẻ vô số, nhưng chưa từng vào hoàng cung. Trong lòng có chút sợ hãi, không biết là chuyện gì xảy ra.
"Đứng lên đi." Hoàng đế nhìn tuổi tác bà đỡ cũng không nhỏ, run run rẩy rẩy. Hơi cau mày, sau đó cho người mang cho bà cái ghế.
Bà đỡ nói đa tạ thuận theo ngồi xuống, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Âu Dương Tĩnh cũng nghiêng đầu đến xem nàng. Bà đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đưa tay chỉ về phía nàng thất thanh hô lên:
"Tiểu phu nhân? Hay là di phu nhân?" Mặc dù quá khứ đã hơn mười năm, trước đây trong lúc đỡ đẻ cho tiểu thiếp của tướng quân. Chuyện này cũng không phải là một chuyện bình thường, chính là đỡ đẻ cho một đôi chị em song sinh xinh như hoa. Mà còn quan trọng là… đứa trẻ vừa sinh ra, hai người lại đồng thời trút hơi tàn, chuyện này vĩnh viễn nằm ở trong lòng bà.
Nghe được lời bà đỡ nói, Hoàng đế và Âu Dương Tĩnh đồng loạt nhíu nhíu chân mày. Đương nhiên là vì cách xung hô của bà, có điều từ trong lời nói của bà có thể biết, năm đó bà đỡ đẻ cho mẫu thân Âu Dương An khi đó quả thật có gì mờ ám ở bên trong.
"Bà đỡ, bà xem cho rõ ràng. Nàng ấy là ai?" Hoàng đế nói ra một câu như vậy.
Bà đỡ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại rất nghiêm túc nhìn Âu Dương Tĩnh, có chút hoang mang nói:
"Dáng vẻ này so với tiểu phu nhân tướng quân năm đó, còn có tỷ tỷ của bà ấy đều giống nhau. Có điều tuổi tác thì không giống."
Âu Dương Tĩnh và Hoàng đế nghe được bà nhắc tới tiểu phu nhân và tỷ tỷ của bà ấy, phản ứng của hai người có chút khác nhau.
Âu Dương Tĩnh hiểu được một chút, có lẽ nàng thật sự không phải con gái của Âu Dương Ngự, nàng và Âu Dương An có thể chỉ là anh em họ mà thôi. Tuy là huyết thống cũng có phần quan hệ, nhưng ít ra cũng không phải anh em sinh đôi gần gũi như vậy. Hơn nữa, ở cổ đại anh em họ kết hôn cũng là chuyện bình thường, tình cảm hai người bọn họ hẳn là có khả năng công khai được rồi. Nghĩ tới đây, nàng có chút cao hứng.
Hoàng đế lại càng thêm vui mừng, toàn thân kích động đến ức chế không nổi. Ông nhịn không được vội vàng nhìn về phía bà đỡ mở miệng nói:
"Nói mau, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Từ phản ứng của ông, trong lòng bà đỡ đã hiểu, thì ra nguyên nhân bà bị đưa đến đây, là vì chuyện của năm đó. Vì thế bà cũng không dám giấu giếm, đem đầu đuôi gốc ngọn sự tình nói ra:
"Chuyện là như vầy......" Thì ra lúc bà được gọi đi đỡ đẻ, vốn là rất không muốn đi. Bởi vì đối phương tuy là thiếp của tướng quân, nhưng nghe nói không hề được sủng ái. Hơn nữa, tướng quân quanh năm ở bên ngoài, phủ tướng quân cũng do tướng quân phu nhân làm chủ. Tướng quân phu nhân đương nhiên sợ tiểu thiếp này sinh con ra, nên muốn mua chuộc bà đỡ.
Bà đỡ đáp ứng, nếu đối phương sinh con, bà ở bên trong sẽ ra ám hiệu báo cho tướng quân phu nhân. Kết quả, sau khi bà tiến vào mới phát hiện tiểu thiếp của tướng quân lại có thể xinh đẹp như thế, chỉ là quá mức tái nhợt, vô lực, khiến cho bà già này cũng không nhịn được lo lắng cho nàng có đủ bình an để sinh hạ đứa trẻ hay không? Rốt cuộc lương tâm nhiều năm trỗi dậy không có làm hại đến nàng ấy, ngược lại còn trợ giúp cho nàng. Ngay lúc nhìn thấy nàng hạ sinh được con, thì bà không khỏi lo lắng cho tương lai hai mẹ con này.
Chỉ là càng thêm làm cho bà không ngờ tới, bà vốn đã chuẩn bị rời đi. Lại bị tiểu phu nhân gọi lại, sau đó nhờ bà giúp tỷ tỷ nàng đỡ đẻ. Bà thuận theo tay tiểu phu nhân, kéo ra một gian phòng tối, lúc này mới phát hiện ở bên trong còn một nữ tử nữa cũng đang mang thai, hơn nữa đầu đầy mồ hôi, cắn chặt môi, rõ ràng đã sắp sinh. Với lại nữ tử mang thai này bề ngoài so với tiểu phu nhân giống nhau như đúc, sau này nghe tiểu phu nhân nói, mới biết đây là tỷ tỷ nàng.
Bà đỡ nhìn vẻ ngoài của hai chị em, lại thở dài, tiếp theo đỡ đẻ cho nữ tử sắp sinh kia, nàng ấy cũng sinh hạ được một bé gái. Ngay lúc hai đứa trẻ được tiểu phu nhân giao cho tỳ nữ rửa sạch dùng tả bao kỹ lại thì đồng thời hai nữ tử mang thai có gì đó không đúng, làm bà cũng hoảng sợ, cho người đi mời đại phu, nhưng không ngờ bị tiểu phu nhân và tỳ nữ kia ngăn cản, lúc đó mới biết cơ thể hai chị em sớm đã bị vét sạch, chỉ sợ là không qua được. Quả nhiên, thời gian không tới một nén hương, hai chị em đều qua đời.
Tỳ nữ nước mắt rưng rưng y theo lời phu nhân lúc trước có phân phó, lặng lẽ đưa phu nhân, tỷ tỷ từ mật thất đem ra ngoài, mang về quê hương của các nàng an táng, từ đó cũng không trở về nữa.
Sau này bà đỡ mới được biết, sau khi tiểu phu nhân qua đời, thì công bố ra bên ngoài là hạ sinh thai Long Phượng. Có điều, bọn chúng năm đó mới bảy tuổi đã bị bệnh chết, sau này lại nghe nói lúc mười mấy tuổi có trở lại. Bà cũng không hiểu trong đó là chuyện gì xảy ra?