Trong miếu Sơn Thần thật sự rất hoang tàn. Ngoại trừ mấy pho tượng nước sơn đã tróc hết ra ở bên ngoài, chỉ có một ít củi đốt với đất đá. Xem ra là bị đám ăn mày lấy làm chỗ ngủ.
"Ta đến rồi, ngươi xuất hiện đi." Âu Dương An đứng trong miếu Sơn Thần, ánh mắt đánh giá bốn phía, trong tiếng ôn nhuận lộ ra cảnh giác. Nhưng trả lời hắn cũng chỉ là một phòng lặng im, không phát hiện người nào.
Âu Dương An mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt trên mặt ngưng trọng. Nhưng lại đứng im bất động, mặc dù hắn không biết lá thư này rốt cuộc là ai đưa đến? Thế nhưng đã chỉ đích danh hắn, hơn nữa sự tình còn liên quan đến mẹ. Vậy đối phương hẳn là nhằm vào một mình hắn rồi.
Thời gian lại trôi qua chốc lát, Âu Dương An thiếu chút nữa cho là mình bị trêu chọc. Đột nhiên một đứa bé từ bên ngoài miếu Sơn Thần chạy vào, trên tay đem theo phong thư:
"Đại ca, có một thúc thúc bảo đệ đem thư đưa cho huynh."
Âu Dương Tĩnh nghi ngờ tiếp nhận thư, nhưng lại không để ý đến đứa trẻ kia rũ mắt xuống che đi thần sắc quỷ dị. Hắn vừa mở thư ra, không ngờ bên hông lại phát hiện một cơn đau đớn. Cúi đầu xuống lập tức thấy đứa trẻ kia cười đến cực tà ác, tay nhỏ bé cầm một cây ngân châm đâm vào bên hông hắn.
"Đại ca, xin lỗi nha."
Đứa nhỏ dứt lời, Âu Dương An chỉ cảm thấy đầu choáng váng. Tờ giấy trên tay nhất thời bay xuống đất, ngay sau đó người cũng ngã xuống ngất đi. Hắn rốt cục hiểu được mình đã bị trúng ám chiêu của đứa bé này.
Thấy Âu Dương An ngã xuống đất, nụ cười trên mặt đứa bé kia càng tà tứ. Có điều vẻ mặt này nhìn thế nào cũng không giống một đứa nhỏ chỉ mới khoảng mười tuổi.
"Hừ, Ma Sát ta ra tay, từ trước tới nay chưa lần nào thất thủ." Bé trai, không, kỳ thật là Ma Sát có bề ngoài của đứa nhỏ. Trên thực tế hắn đã hai mươi tám rồi.
Dứt lời, Ma Sát nhanh chóng động thủ lấy dây thừng đem Âu Dương An trói lại. Sau đó huýt sáo, hai người áo đen lập tức từ bên ngoài tiến vào.
"Đem hắn đi."
“Vâng.”
Ma Sát cùng hai người áo đen mang theo Âu Dương An mới ra khỏi miếu Sơn Thần không xa, bỗng nhiên đứng lại.
"Các hạ, để hắn xuống đi." Mộc Nguyệt Ly, Vâng hai người đứng nơi đó, dường như sớm đã chờ đợi từ lâu.
"Các ngươi là ai?" Ma Sát nặng nề lên tiếng, nhưng vẻ mặt thì thật ngây thơ. Thế nào nhìn cũng không được tất nhiên.
"Chúng ta chỉ là người qua đường thôi, nhưng hắn, các ngươi không thể mang đi." Mộc Nguyệt Ly giương ngọc phiến chỉ chỉ Âu Dương An bị hai người áo đen bắt giữ, vẻ mặt tà mị.
Vẻ mặt Ma Sát biến đổi, hướng về hai người áo đen gật đầu. Sau đó một mình hắn nhanh chóng hướng về chỗ Mộc Nguyệt Ly tấn công.
Mộc Nguyệt Ly nhìn đứa nhỏ đang chạy tới, không phải là lớn. Nhưng vừa rồi hắn đã nhìn ra chỉ sợ đây cũng không phải là một đứa nhỏ bình thường.
Ma Sát tiếp cận Mộc Nguyệt Ly, chỉ thấy hắn nhanh chóng phóng ra một loạt ngân châm lóng lánh.
"Chủ nhân, cẩn thận."
Vâng cả kinh, trên ngân châm kia rõ ràng có tẩm độc. Hắn lên tiếng cảnh báo, người cũng nhanh chóng lướt đến. Ngăn cản ngân châm, kiếm phút chốc ra khỏi vỏ, cùng giao đấu với Ma Sát giao.
Bóng đao kiếm chuyển động phản chiếu hào quang, một cao một thấp hai bóng dáng giao tung ở dưới ánh sáng mờ ảo. Hai người bản lĩnh đều không yếu, vả lại Ma Sát ỷ vào thân thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn, lại quen dụng độc. Trong lúc nhất thời tụ nhiên chiếm thượng phong. Chỉ nghe phịch một tiếng, Vâng bị Ma Sát ám toán, đánh bay ra ngoài.
Đồng thời, Mộc Nguyệt Ly cùng hai người áo đen động thủ. Có điều hiển nhiên hắn thắng người áo đen, nhưng Vâng bị thua làm cho Ma Sát cũng trở về tấn công hắn. Ba chọi một, Mộc Nguyệt Ly dần bị áp đảo. Vẻ mặt tà tứ chợt tắt, hắn biết nếu cứ tiếp tục tất sẽ bại. Xuất ra một hư chiêu, tùy tay nổ vang Phích Lịch đạn, khói nhất thời dày đặc.
Đợi khói tan, Ma Sát không còn phát hiện bóng dáng của bọn họ nữa. Ngay cả Âu Dương An bị hai người áo đen tạm thời đặt trên mặt đất cũng không thấy nữa rồi. Ma Sát giận dữ:
"Đáng giận, để cho bọn chúng chạy thoát. Mau đuổi theo."