• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, nha hoàn nhị đẳng Tiểu Như vội vã vén rèm đi vào: “Không xong rồi, tiểu thư Hương Ngưng của chi thứ hai sốt cao, cả đêm không giảm, đầu óc cũng sắp bị cháy hỏng rồi. Bây giờ nhị phu nhân đang cầm dao kêu muốn giết nhị di nương!”

Vẻ mặt Tiểu Đào vô cùng nghi ngờ: “Sao bà ấy lại muốn giết nhị di nương?”

Dịch Cẩn Ninh dùng điểm tâm xong, ưu nhã lau miệng: “Nhị di nương hại con gái của bà ấy nên dĩ nhiên bà ấy muốn giết nhị di nương rồi! Nếu không ngươi cho rằng bà ấy nên tới giết ta sao?”

Chẳng lẽ lại nói thật, trong lòng Tiểu Đào trộm nghĩ người bị giết nên là tiểu thư mới đúng, dù sao tam di nương cũng là mẹ ruột của tiểu thư, lão phu nhân cũng vì tam di nương mới đánh Dịch Hương Ngưng, không có lý nào lại hận nhị di nương.

Dịch Cẩn Ninh chọc chọc ngón tay vào trán nàng, dáng vẻ hung ác chọc từng cái một, vừa chọc vừa mắng: “Rốt cuộc ngươi là nha hoàn của ai hả? Tối qua ngươi thiên vị người ngoài cũng coi như thôi đi, bây giờ còn nghĩ đến chuyện kẻ thù tới giết ta sao? Đầu ngươi bị nước vào à?”

Tiểu Đào bị đâm tới chóng mặt nhưng vẫn cười khúc khích nói: “Tiểu thư đắc tội người khác chẳng lẽ chúng ta không nên phòng bị cẩn thận, tính toán trước sao”

“Tính toán gì?” Dịch Cẩn Ninh phát hiện nha đầu này ngày càng không có phép tắc, là mình làm hư nàng.

Tiểu Đào đưa cổ ra: “Chuẩn bị cái cổ thật tốt để bà ấy chém, đến lúc đó tiểu thư có thể tránh được một kiếp rồi!”

Nha đầu này, bất kể lúc nào cũng đều bảo vệ nàng, hốc mắt Dịch Cẩn Ninh bắt đầu ươn ướt, mũi hơi ê ẩm: “Làm sao bây giờ? Ta cảm động muốn khóc rồi, Tiểu Đào, ngươi đừng có làm người ta mủi lòng như vậy có được không!”

“Tiểu thư, em đùa thôi, nếu Lưu thị cầm dao tới đây thật, em sẽ là người đầu tiên nhanh chân bỏ chạy, tuyệt không quan tâm đến người!” Tiểu Đào hừ mũi, làm Dịch Cẩn Ninh giận đến mức vừa khóc vừa cười.

Chỉnh đốn cảm xúc xong, nàng nói với Tiểu Đào đang ngây ngốc: “Tiểu Đào, cám ơn ngươi! Đi, chúng ta đi xem trò vui.” Chủ tớ hai người cùng đến phòng Hương Ngưng của chi thứ hai.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, Dịch Cẩn Ninh bị hun đến cau mày, Tiểu Đào vội vàng lấy một bình nhỏ ra đặt ở chóp mũi nàng, để nàng ngửi một cái, lúc bấy giờ mới không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Lâm ngự y được mời tới lần trước đang bắt mạch cho Dịch Hương Ngưng. Lâm ngự y nhướn mày nói: “Tiểu thư sốt cao không giảm không phải vì vết thương do roi, mà là bị hạ độc.”

Ông đứng dậy đi qua bình phong, tới chiếc bàn ở phòng ngoài viết một toa thuốc, thở dài một tiếng: “Trước sai người hốt thuốc theo toa này thử xem, nếu như không được, lão phu cũng hết cách.”

“Hương Nhi… Hương Nhi của ta… Là ai? Là ai muốn hại chết Hương Nhi của ta? Đại ca, người phải làm chủ cho Hương Nhi!” Nhị lão gia và Lưu thị cùng quỳ gối trước mặt Dịch Trường Hoa.

Dịch Trường Hoa khép mắt hồi lâu mới khom lưng đỡ vợ chồng Lưu thị dậy: “Ta sẽ lấy lại công bằng cho Hương Nhi!”

Lưu thị cắn răng nghiến lợi, túm ống tay áo Dịch Trường Hoa: “Nhất định là đồ tiện nhân Cát Vân Niên kia, là nàng ta muốn hại Hương Nhi, nhất định là nàng ta. Đại ca, Hương Nhi biết bí mật của nàng ta, nhất định là nàng ta muốn hại chết Hương Nhi!”

Hôm qua làm hại mẹ con các bà bị đánh còn chưa đủ, chẳng lẽ thật sự muốn lấy mạng của Hương Nhi bà ta mới bằng lòng? Nữ nhân ngoan độc như vậy, bà thật hối hận vì sao vừa rồi không một dao chém chết bà ta.

“Bí mật gì?”

Lưu thị vừa khóc vừa nói hết chuyện xấu của nhị di nương, người trong phòng khiếp sợ không thôi.

Ngoại tình?!

Dịch Trường Hoa tuyệt đối không nghĩ đến thì ra nhị di nương đi theo mình vài chục năm lại là loại người như vậy. Loại chuyện ngoại tình như thế này này mà bà ta cũng làm ra được, uổng công ông còn cảm thấy bà ta là người dịu dàng hiền huệ, là một nội trợ chăm lo việc nhà, không ngờ…

“Đi, đến viện nhị di nương!” Dịch Trường Hoa nhíu chặt mày, nếu thật là do bà ấy làm, nhất định ông sẽ không bỏ qua.

Lúc này nhị di nương bị Lưu thị chém thương cánh tay đang nằm trong nhà, cảm thấy dường như có chuyện xấu sắp xảy ra. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lão gia đã dẫn theo một nhóm người đi tới.

Dịch Trường Hoa vừa vào cửa viện liền vung tay lên: “Lục soát!”

Các ma ma quản sự và nha hoàn cùng nhau vào viện, lập tức không kiêng nể lục soát, trong phòng vang lên những tiếng loảng xoảng vang dội khiến cho Cát Vân Niên hô to: “Các ngươi làm gì vậy? Phản hết rồi à?”

Không có ai để ý đến bà, mặc cho bà nằm trên giường lảm nhảm. Dịch Trường Hoa dẫn theo người xông thẳng vào phòng ngủ, mắt lạnh nhìn người đàn bà nằm trên giường.

Chỉ chốc lát sau một ma ma đi từ trong phòng nhị di nương ra, trong tay cầm một hộp gỗ nhỏ đen nhánh khắc hoa: “Lão gia, tìm được thứ này trong phòng ngủ của nhị di nương.”

Lâm ngự y vội vàng nhận lấy, vừa mở hộp ra ngửi sắc mặt liền đại biến: “Tướng gia, đây là ‘Mộng huyễn’, là một loại độc dược nếu ăn vào sẽ toàn thân nóng lên, sốt cao không giảm. Người nào tâm trí không đủ mạnh mẽ, ăn vào sẽ nóng hừng hực, mãi đến khi đầu óc bị cháy hỏng mới thôi, hưng phấn trong mộng mà chết. Độc mà vị tiểu thư vừa rồi bị trúng chính là ‘Mộng huyễn’.”

Hô hấp Lưu thị chợt chậm lại, không nhịn được gào khóc hu hu, nắm lấy ống tay áo của ngự y: “Ngự y, xin ngài nhất định phải cứu con gái cuả ta, cứu lấy nàng! Ta quỳ xuống van xin ngài.”

“Aizz, cũng không phả không có cách, chỉ cần tìm được thuốc giải…” Lâm ngự y lắc đầu thở dài lần nữa: “Cơ bản không có thuốc giải của loại độc này, chi bằng đến Nam Lăng quốc tìm thảo dược có tên là ‘Vô tâm thảo’, phối hợp với các vị thuốc khác trong thuốc hạ sốt rồi bào chế tạo thành, thuốc này vốn đã khó tìm, huống hồ không có trong bổn quốc, lại cần có ngày giờ để luyện chế, chỉ sợ đến lúc đó tiểu thư đã đến gần…”

Thấy Lưu thị gần như suy sụp, Lâm ngự y cũng chỉ có thể khuyên giải: “Nếu bản thân tiểu thư đủ kiên cường, nói không chừng có thể trải qua một kiếp này, trước cứ quan sát rồi nói, đừng làm hại đến thân thể.”

Dịch Trường Hoa đoạt lấy hộp thuốc kia, vứt xuống trước mặt nhị di nương: “Ngươi nói mau, tại sao lại muốn hại chết Hương Nhi, chẳng phải nàng chỉ biết một vài chuyện hư hỏng của ngươi thôi sao? Vậy mà ngươi lại tàn nhẫn muốn độc chết nàng?”

Nhị di nương biết nhất định là Lưu thị nói ra chuyện kia của bà, nhưng bà không hạ độc Hương Ngưng!! Thuốc độc kia là bà chuẩn bị để đối phó với đại phu nhân, còn chưa tìm được thời cơ thích hợp để ra tay, sao có thể hạ độc hại Dịch Hương Ngưng chứ??

Bà ta gắng sức chống đỡ thân thể ngồi dậy trên giường, ngẩng thẳng cổ nói: “ Đúng vậy, thiếp thân có vài chuyện hư hỏng như vậy đấy, có phu quân nhà ai như ngài cưới di nương vào cửa lại gạt qua một bên lâu như vậy không? Nhưng thiếp thân tuyệt đối không hạ độc hại người!”

Hạ độc hại người chỉ còn một con đường chết, có lẽ để lão gia đội nón xanh còn bị phạt nhẹ hơn chút. Trong đôi mắt xinh đẹp của Cát Vân Niên chứa lệ, đáng thương nhìn phu quân mình, bà yêu nam nhân này hơn mười năm nay nhưng cho tới tận bây giờ ông chưa từng yêu bà lấy mảy may, dẫu chỉ là chút quan tâm nhỏ nhoi. Nếu đã vậy bà còn cầu mong gì đây? Cho bà một phong hưu thư là quá tốt rồi.

Dịch Cẩn Ninh đứng phía xa, đối diện trước mặt bà, nhìn bà từ trên cao xuống. Cát Vân Niên này cũng là mệnh khổ, phụ thân cưới bà vào cửa chỉ vì thế lực nhà mẹ đẻ của bà có thể giúp ông đi lên quyền cao chức trọng, nhưng sau khi thực lực của ông được củng cố, một bước lên mây liền quẳng di nương vừa cưới vào cửa ra sau đầu. Tính toán thời gian cũng đã năm, sáu năm Dịch Trường Hoa chưa từng vào phòng của bà rồi.

“Nhị di nương, vậy ngài nói xem tại sao trong phòng của ngài lại có ‘Mộng huyễn’.” Đương nhiên nàng biết rõ “Mộng huyễn” này dùng để hại mẫu thân nàng, không có cửa đâu!

Nhị di nương vẫn đang vùng vãy giẫy chết, trong đôi mắt loé ra ánh sáng khát máu: “Ta… Sao ta biết được? Chắc là có người nào đó lòng dạ rắn rết không muốn thấy người khác sống tốt nên đổ tội lên đầu ta.”

Bà vén chăn lên, khó khăn bò từ trên giường dậy, quỳ gối trước mặt Dịch Trường Hoa: “Lão gia, ngài phải tin tưởng thiếp, thiếp không làm hại Hương Nhi, thiếp không hạ độc, thiếp thật sự không làm!”

“Người đâu, nhị di nương lòng dạ ác độc, cất chứa thuốc độc, làm hại con cái của Dịch gia ta, kéo ra ngoài lấp giếng!”

Ông không muốn tái diễn nữa, coi như bà không hại người nhưng cũng có ý nghĩ hại người, coi như bà không có ý nghĩ hại người nhưng lại để ông bị cắm sừng, giữ lại người đàn bà như vậy cũng chỉ gieo hoạ.

“Lão gia, ngài không thể đưa thiếp đi lấp giếng, thiếp bị hãm hại!” Nhị di nương vẫn ra sức giãy giụa, liều mạng kêu gào nhưng không ai dám cầu tình giúp bà. Nữ nhân lòng dạ rắn rết như bà hại chết quá nhiều nha hoàn, không ai có thể nói rõ được, chết vẫn tốt hơn.

Dịch Cẩn An ở một bên hai mắt nhắm nghiền, thở một hơi thật dài, một câu cũng không nói giúp bà. Nàng ta tận mắt thấy gia đinh cường tráng lôi nhị di nương tới miệng giếng trong viện kia, quăng xuống sau đó đậy một tảng đá lớn lên.

“Bùm!!” Âm thanh vật nặng rơi vào trong nước, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm ngự y lắc đầu một cái, được quản gia tiễn ra ngoài cửa, lại một án oan không đầu, ông bớt can thiệp thì tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK