• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, sau khi dùng cơm tối, An Mộng Nhi ngồi trước ngọn đèn tỉ mỉ đan la anh* cho hai tỷ muội Dịch Cẩn Ninh, đây là chuyện của người làm mẫu thân là bà nên vì các nàng, buộc trên hông cho con gái khi các nàng xuất giá. Mười mấy năm qua bà luôn ở trong Phật đường bế quan tự thủ, chưa từng thực sự làm được gì tử tế cho con cái nên cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

*La anh: Thời xưa, khi người con gái lấy chồng sẽ đeo những sợi dây có màu sắc rực rỡ bên hông, đây là lí do vì sao trong “Thi Kinh” có câu: “Thân kết kỳ ly, cửu thập kỳ nghi” miêu tả khi người con gái lấy chồng, người mẹ lưu luyến không muốn rời xa và đan la anh, đây chính là “kết ly” (kết hôn, thành hôn), về sau hai chữ này trở thành cách gọi khác của việc lập gia đình thời cổ.

Chuyện hồi sáng để lại cho bà rung động quá lớn, mười tám năm qua trượng phu của bà lại có thể cho rằng con trai là con hoang của bà và người khác! Đồ cưới la anh vốn đã được chuẩn bị xong xuôi nhưng trong lòng bà không thể bình tĩnh trong một đoạn thời gian, vì vậy bèn mượn chuyện kết la anh để tìm việc làm.

Dịch Cẩn Ninh đến tìm mẫu thân, trong lòng nàng cũng cảm thấy khó khăn, ngày thành thân không xa, nàng càng thêm thấp thỏm, bèn tìm đến mẫu thân nói chuyện tâm tình để giải sầu.

Nàng vừa vào cửa đã thấy mẫu thân ngồi trước đèn than thở, trong tay còn cầm một chuỗi la anh đã kết xong. Nàng cười hỏi: “Mẫu thân gặp chuyện gì buồn bực không vui vậy?”

“Aizz!” An Mộng Nhi đứng dậy, cầm la anh đã đan xong ướm thử trên người Dịch Cẩn Ninh: “Con đến đây, xem tay nghề mẫu thân như thế nào!”

Dịch Cẩn Ninh bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, đây là la anh buộc trên hông do mẫu thân đan cho nàng trước khi nàng xuất giá.

“Vâng, con thử xem sao. Tay nghề của mẫu thân tốt như vậy, con đeo lên nhất định rất đẹp mắt!”

An Mộng Nhi cẩn thận đeo la anh cho nàng, trên chuỗi la anh đủ màu sắc điểm xuyết vài viên đá quý, nhìn rất bắt mắt. Tay của bà rất ấm áp, động tác dịu dàng, thuần thục buộc trên hông Dịch Cẩn Ninh, tựa như đang làm chuyện cuối cùng vì con gái. Khoé mắt bất tri bất giác có giọt nước tràn ra, bà vội đưa tay lên xoa.

“Thật đẹp mắt!”

La anh được buộc lại, Dịch Cẩn Ninh xoay người hai vòng, thấy đôi mắt mẫu thân phiếm hồng, hàng mi run rẩy còn vương giọt nước mắt.

“Mẫu thân, làm sao vậy?”

“Không sao, có hạt bụi bay vào mắt thôi.” An Mộng Nhi quay lưng đi, không muốn để Dịch Cẩn Ninh thấy được vẻ mặt bi thương của bà.

Dịch Trường Hoa là trượng phu của bà, không phải cứ nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt. Những năm gần đây, bà đợi ở Phật đường trong lòng vẫn luôn tự hỏi vì sao ngay từ đầu phải gả cho ông, tất nhiên cũng nhận ra được một vài lý do. Con người đều có tham niệm, tham niệm chồng chất lên nhau sẽ không thể khống chế được cái tâm.

Năm ấy Long Ngân bị lưu đày, bà vẫn cho rằng giấc mơ của mình vì thế mà vỡ nát, không ngờ Dịch Trường Hoa một công tử ca trẻ tuổi tài cao lại coi trọng bà.

Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, có cô nương nào mà không mơ mộng? Một giấc mộng của bà bị vỡ vụn, một giấc mộng khác lập tức bắt đầu, mà sự xuất hiện của Dịch Trường Hoa vừa vặn dẫn dắt giấc mộng của bà.

Người nhà chết thảm, toàn bộ An gia bị sao trảm*, khi đó chính Dịch Trọng Hoa cho bà hy vọng, để bà sống tạm bợ đến tận bây giờ. Cho nên, bà biết ơn ông.

*Sao trảm: Sao gia trảm thủ, xét nhà chém đầu.

Nhưng từ khi bà biết rõ sự thực về thảm án An gia, giấc mộng này của bà cũng vỡ vụn nốt. Mộng vỡ nhưng vẫn còn con trai ràng buột, bà đành cố gắng vá lại giấc mộng này, giữ gìn trong cung điện ký ức, thỉnh thoảng lấy ra nhớ lại, thỉnh thoảng lấy ra để hoài niệm.

Con trai là lý do cuối cùng bà ở lại bên cạnh Dịch Trường Hoa, bà vốn có thể bỏ lại tất cả cứ thế rời đi, nhưng lại ở lại vì con. Song trượng phu bà yêu này, trượng phu Dịch Trọng Hoa của bà lại nghi ngờ bà mười tám năm, mười tám năm!

Cuối cùng bà cũng mệt mỏi, bà không muốn mơ mộng nữa. Con trai bà đã lớn rồi, bà… có thể bỏ mặc rồi. Rời đi là lựa chọn tốt nhất của bà cũng là lựa chọn duy nhất.

Sự thật Tuệ Hải cũng từng nói, bể khổ không cùng quay đầu là bờ, bờ bến của bà… bà đã tìm về được rồi. Hiện tại, bà muốn chạy về phía bờ bến kia, tìm nơi nương tựa.

“Mẫu thân, đừng buồn phiền!” Dịch Cẩn Ninh dịu dàng nói: “Rời đi thôi, theo ý nguyện ban đầu của người!”

An Mộng Nhi kinh ngạc nhìn nàng, đứa nhỏ này, biết rõ?

Thấy An Mộng Nhi kinh ngạc như vậy, Dịch Cẩn Ninh dịu dàng cười, nụ cười kia như yên hoa tháng ba, như gió xuân phất nhẹ qua liễu, từng sợi thấm vào lòng người, ấm áp.

“Chuyện của người, Ninh Nhi biết rõ. Không phải Ninh Nhi muốn can thiệp chuyện riêng của mẫu thân, Ninh Nhi chỉ muốn làm mẫu thân hạnh phúc, muốn nhìn mẫu thân cười vui vẻ, muốn mẫu thân sống thoải mái không bị ràng buộc.” Nàng than thở một tiếng: “Những năm gần đây mẫu thân chịu khổ rồi, nếu là con thì đã rời đi từ lâu, tội gì tự làm tổn thương mình!”

“Ninh Nhi, ta là phu nhân Tướng phủ, là thê tử được ông ấy cưới hỏi đàng hoàng. Ta …”

Lúc này, bà như một tiểu cô nương lạc đường, bà cần có người dẫn dắt mới có thể bước ra khỏi chướng ngại, bước về phía tương lai tươi sáng, mà Dịch Cẩn Ninh chính là người dẫn dắt ấy.

Điều An Mộng Nhi phiền não chính là thân phận của mình, nữ tử xuất giá tòng phu, nếu không thể lấy được hưu thư thì không thể tùy ý rời đi. Cho dù rời đi cũng sẽ bị bắt trở về. Bà cũng muốn để Dịch Trường Hoa trực tiếp bỏ bà, để bà không còn bận lòng rời đi, nhưng Dịch Trường Hoa ông sẽ không đáp ứng.

“Mẫu thân chớ lo lắng, bên phụ thân… Con sẽ nghĩ cách, nếu người thật sự muốn rời đi thì cứ đi đi, con đã gặp Long Ngân thúc thúc kia, là một nam nhân tốt, ông ấy đáng giá để người đi theo!”

Dịch Cẩn Ninh ôm bà, vỗ lưng, nói thầm vào tai bà: “Chuyện của người và Long Ngân thúc thúc Ninh Nhi đã biết từ lâu, Ninh Nhi ủng hộ người, sẽ đứng cạnh người, làm hậu thuẫn cho người. Yên tâm, người chỉ cần bận tâm đến chuyện rời đi cùng Long thúc thúc là được, nếu không xử lý tốt vẫn có thể kéo được chút thời gian, ca ca có một cô nương tốt chăm sóc, mẫu thân không cần lo lắng!”

Những gì nên nói đều đã nói, nàng xem mẫu thân có thể nghĩ thông suốt hay không. Dịch Cẩn Ninh buông An Mộng Nhi ra, chớp mắt với bà mấy cái: “Mẫu thân ngủ ngon, chúc người có giấc mơ đẹp!”

Mộng đẹp, nhất định ta sẽ tạo nên một giấc mộng đẹp! Trong lòng An Mộng Nhi tự an ủi mình.

Ngày hôm sau, An Mộng Nhi nhận được thư do Long Ngân gửi đến. Trong thư nói tối nay sẽ đến đưa bà đi, đến một nơi không ai có thể tìm được bọn họ. Khóe mắt bà ươn ướt, giấc mộng trông chờ nhiều năm rốt cuộc có thể vẹn toàn rồi.

Tối hôm đó bà chuẩn bị bọc quần áo xong sớm một chút, cho nha hoàn và ma ma lui xuống, nói là thân thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi sớm. Tối nay vừa khéo Dịch Trường Hoa bị Hoàng thượng triệu vào cung thương thảo luận chuyện hạn hán tại Hoài Bắc, không thể trở về sớm được. Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, An Mộng Nhi khẩn trương, từ đầu đến cuối bà đều cảm thấy bản thân to gan quá mức.

Ban đêm, phần lớn mọi người đã ngủ, trong Tướng phủ yên tĩnh.

Chưa tới giờ hợi một khắc, Dịch Cẩn Ninh tới viện của bà, Dịch Cẩn Hồng cũng tới. Hai huynh muội nhìn mẫu thân ngồi trước ngọn đèn dầu, nhìn thời gian trên lậu* ngày càng thay đổi, sốt ruột chờ Long Ngân đến.

*Lậu: Đồ vật tính thời gian ở thời cổ đại, làm bằng đồng có những khe hở, có rãnh nước hoặc cát, được đánh dấu thành từng mốc tương ứng với thời gian. Tên gọi tắt là “lậu”, giống như “đồng hồ tích” (cũng như “đồng hồ khắc lậu”), “tẫn canh thâm”

An Mộng Nhi cầm hai tay Dịch Cẩn Ninh, căng thẳng đến đổ mồ hôi: “Ninh Nhi, như này không được đâu!”

“Mẫu thân, đến lúc này rồi người đừng do dự nữa!”

Dịch Cẩn Hồng vỗ vai bà: “Nương, đây là lần cuối cùng hài nhi ở trong Tướng phủ gọi người như vậy, sau này không biết bao giờ mẹ con chúng ta mới có thể gặp lại nhau. Con…”

Hắn nghẹn ngào nói không nên lời, giờ ngọ buổi trưa hôm nay hắn không nghỉ ngơi, vừa định ra ngoài tìm Lạc Tiếu Tiếu thì Ninh Nhi tìm đến hắn. Khi hắn nghe mẫu thân muốn bỏ trốn cùng Long Ngân thúc thúc thì quả thật sợ hết hồn. Mẫu thân là người dịu dàng, bất kể như thế nào cũng sẽ không thể làm ra chuyện này, nhất định là Ninh Nhi giật dây bà.

Thực ra trong lòng hắn vẫn luôn hy vọng mẫu thân được vui vẻ, tìm được hạnh phúc thuộc về mình, chứ không phải luôn trông coi hắn, còn phải đối mặt với vị phụ thân máu lạnh kia. Ý tưởng của Ninh Nhi cũng là ý tưởng của hắn, trước đây hắn đã muốn để mẫu thân rời khỏi Tướng phủ, nhưng bởi vì chân có bệnh nên đành bất lực. Hiện giờ Ninh Nhi và mẫu thân đều có ý nghĩ này, hắn càng thêm vui vẻ.

Hai huynh muội ở Du Nhiên hiên bàn bạc cả buổi, cuối cùng quyết định chọn đêm nay hành động. Lúc trước bọn họ gửi cho Long Ngân một phong thư, để ông tối nay giờ Hợi một khắc tới đón mẫu thân. Sau đó lại liên lạc với Lạc Tiếu Tiếu tìm cha nàng trình báo lên trên tin tức Hoài Bắc hạn hán để Hoàng thượng kiềm chế Dịch Trường Hoa một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này làm nốt những việc còn lại.

“Đứa nhỏ ngoan, mẹ biết con hiếu thuận, mẹ không ở bên cạnh con phải nhớ chăm sóc mình thật tốt, nhất định đừng như lúc nhỏ nổi giận không ăn cơm, nhất định không được…”

An Mộng Nhi thao thao bất tuyệt, tựa như có chuyện nói không hết, Dịch Cẩn Hồng nghe vậy lập tức ngăn lại.

“Mẹ, hài nhi đã lớn rồi!”

Đinh một tiếng, thời gian trên lậu điểm đúng giờ hợi một khắc. Bên ngoài xuất hiện tiếng còi, sau đó là tiếng ngựa hí.

“Đến rồi!”

An Mộng Nhi túm chặt ống tay áo, ống tay áo của bà bị siết đến nhăn nhúm. Bà đứng phắt dậy chạy về phía cửa.

“Mộng Nhi!”

“Long ca ca!”

Người hữu tình mừng rỡ ôm nhau, Long Ngân hít nhẹ mái tóc của bà, thâm tình nói: “Mộng Nhi, rốt cuộc nàng cũng đồng ý ta, thật tốt! Lúc này ta cảm thấy mình chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới!”

-------------------------

“Đừng ở đây trì hoãn thời gian, phụ thân sắp trở về rồi!” Dịch Cẩn Hồng khuyên nhủ.

Dịch Cẩn Ninh ở một bên nhìn thấy vậy thực vui mừng, mẫu thân có thể sớm ngày nhận được hạnh phúc chính là nỗi vướng bận lớn nhất của nàng. Long Ngân là nam nhân tốt, nhất định ông sẽ đối xử tốt với mẫu thân.

“Ninh Nhi, Hồng Nhi, mẹ phải đi rồi, muốn nghe các con gọi ta một tiếng mẹ!” An Mộng Nhi chui từ trong ngực Long Ngân ra, thổn thức nói với Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Nhi, tuy ta không phải thân mẫu của con nhưng cũng xem con như con gái thân sinh mà đối đãi. Ta muốn nghe con gọi ta một tiếng mẹ, ta sợ sau này sẽ không có cơ hội nữa…”

Long Ngân ôm vai bà: “Đi nhanh thôi, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội!”

“Không, ta sợ đây là lần cuối cùng gặp chúng! Gọi ta một tiếng cuối cùng đi!” An Mộng Nhi khóc như mưa.

Dịch Cẩn Hồng nhào vào trong lòng bà, hô: “Mẹ, hài nhi luyến tiếc người!”

“Mẹ!” Dịch Cẩn Ninh nước mắt vòng quanh.

Hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng gọi tiếng mẹ, cũng có thể là lần cuối cùng nàng gọi mẹ rồi. Kiếp trước, nàng không biết quý trọng tình cảm của An Mộng Nhi, không lý do để bà ôm hận chết. Kiếp này, rốt cuộc nàng cũng biết quý trọng, cũng là một lần duy nhất có cơ hội gọi bà một tiếng mẹ.

Nàng khóc không thành tiếng, ôm An Mộng Nhi khóc không ngừng, Dịch Cẩn Hồng và Long Ngân cũng bị lây nhiễm muốn khóc to một trận.

Mẹ con ba người lưu luyến chia tay, An Mộng Nhi kéo tay Dịch Cẩn Hồng và Dịch Cẩn Ninh, làm như nào cũng không chịu buông. Một tay Long Ngân ôm bà lên lưng ngựa, hung ác quất roi da, mang theo An Mộng Nhi nghênh ngang rời đi.

Đột nhiên…

“Nhanh, người đâu mau tới! Phu nhân bỏ trốn!”

Trong Tướng phủ có âm thanh khua chiêng gõ trống, mọi người hoảng hốt cầm bó đuốc hốt hoảng chạy đến, có người dắt ngựa đến, còn có người điều khiển xe ngựa truy đuổi hai người vừa rời đi.

“Nhanh, mau bắt phu nhân trở về!”

Dịch Trường Hoa nói, híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, lại hung dữ trừng mắt với con trai của mình, sải bước lên lưng ngựa đuổi theo.

Dịch Trường Hoa còn lưu lại một câu căm hận ở phía sau: “Hồng Nhi, Ninh Nhi, nếu thực sự không bắt được mẹ các ngươi trở về, xem ta xử lý các ngươi như thế nào!”

Ông còn đang không biết vì sao đêm nay mí mắt nhảy liên hồi, thì ra Mộng Nhi muốn rời khỏi ông, mà người tác oai tác quái lại là hai dứa con của ông. Từ hôm An Mộng Nhi mạnh mẽ khiển trách ông, ông đã hiểu, Mộng Nhi còn yêu ông, Hồng Nhi là con trai ruột của ông. Đều do ông hồ đồ mới có thể nhất thời tin lầm chuyện hoang đường của người kia, hại ông chia rẽ mẹ con Mộng Nhi nhiều năm, còn để con trai mình tàn phế nhiều năm như vậy. Ninh Nhi nói đúng, ông không phải trượng phu, càng không phải một người cha tốt, ông thật đáng chết!

Nhưng tối nay con trai và con gái ông lại dám lừa ông thả Mộng Nhi đi, ông không cho phép, tuyệt không cho phép.

Gia đinh bảo vệ cũng lập tức lên ngựa, mọi người cùng tham gia, tất cả những ai có thể đuổi bắt người đều đi theo.

“Giá!” (Chả biết edit như nào nên mình để vậy =D)

Dịch Cẩn An cũng lên ngựa, nàng ta vung roi da, con ngựa cất bước suýt nữa làm nàng ta ngã sấp xuống.

Vị tỷ tỷ này mới học cưỡi ngựa không được bao lâu đã muốn thể hiện rồi, Dịch Cẩn Ninh nhìn không vừa mắt. Nàng cũng dắt một con ngựa tới dễ dàng nhảy lên: “Giá!”

Hai tỷ muội cùng nhau lên đường, đằng trước phía sau đều có tiếng vó ngựa của Tướng phủ. Đêm yên tĩnh, hầu hết mọi người đã ngủ.

Bỗng nhiên, ngựa của Dịch Cẩn An như bị kinh sợ, hí một tiếng thật dài, chân trước nâng lên thật cao, hất ngã người trên lưng ngựa xuống.

“A!”

Dịch Cẩn An bị doạ sợ, bị hất ngã xuống đất, trán đập vào những viên đá vụn trên đất trong nháy mắt lập tức chảy máu. Nàng ta vừa giơ tay lên sờ đã hôn mê bất tỉnh.

Đêm trường dằng dặc, Dịch Trường Hoa đuổi theo vợ thảm bại trở về. Ông uể oải cúi đầu ném roi cho hạ nhân, đi tắm gần một canh giờ mới ra ngoài.

Đêm nay ông rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Con trai con gái giật giây thê tử bỏ chạy theo người, đầu con gái lớn đập vào đá, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng bị huỷ dung, trong khoảng thời gian ngắn không thể hồi phục như cũ.

Những ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho ông không rảnh rỗi lo lắng đến, ông chợt phát hiện bản thân già hơn trước rất nhiều, không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ nữa.

Chuyện An Mộng Nhi là một đả kích rất lớn với ông, ông nghĩ lại những chuyện đã làm trong những năm qua, quả thực rất xin lỗi bà. Ông để tay lên ngực thật lâu, cuối cùng buông tha chuyện tìm kiếm. Sau khi suy nghĩ một lúc đành phải nói với bên ngoài rằng phu nhân Tướng phủ tiến vào Phật đường lần nữa, sau này thành tâm lễ phật không hỏi thế sự.

Sáng sớm hôm sau, vừa sớm tinh mơ Dịch Cẩn Ninh đã đến vấn an bà nội, bị bà quở mắng một trận, nàng chỉ cười cười: “Đó là quyết định của mẫu thân, con chỉ biết chuyện này thôi!”

Dịch lão phu nhân cũng hết cách với nàng, từ sau khi chân Hồng Nhi khỏi rất ít khi hắn xuất hiện trong tầm mắt của bà, không biết vì sao đột nhiên lại giúp mẫu thân hắn chạy trốn. Bà khoát tay để Dịch Cẩn Ninh lui xuống, bà già rồi, chuyện của con cháu bà không quản được nữa!

Sau khi dùng điểm tâm, Dịch Cẩn Ninh lập tức đến Cúc Uyển của Dịch Cẩn An.

Dịch Cẩn An đang nằm trên giường, thấy nàng lập tức giận tới mức cắn răng nghiến lợi: “Dịch Cẩn Ninh, ngươi đừng hả hê quá sớm, đừng tưởng rằng ngươi thắng ta! Hừ, ngươi sắp phải gả cho tên Vương gia ngốc mù lòa rồi, tình lang kia không tới tìm ngươi đấy chứ?”

Tình lang! Dịch Cẩn Ninh buồn bực, nàng ta cũng biết Mạc Liễm Sâm? Chuyện Trúc Uyển không thể giấu giếm được đôi mắt nàng ta, khó trách tin tức tối qua mẫu thân rời đi bị tiết lộ ra ngoài.

“Ha ha, tỷ tỷ nói cái gì vậy?” Dịch Cẩn Ninh cười cười, ngồi xuống cạnh nàng ta, liếc Tiểu Đào sau lưng một cái.

Tiểu Đào hiểu ý, đưa một bình nhỏ màu trắng cho Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, đây là dược cao của người.”

Sáng sớm không biết tiểu thư nổi khùng cái gì lại tìm kiếm dược cao khắp nơi cho đại tiểu thư, lúc đầu nàng còn tưởng tiểu thư bị thương ở đâu, bị nàng dọa sợ đến mất ba hồn bảy vía.

Dịch Cẩn Ninh nhận lấy: “Ừm, tỷ tỷ, đây là bạch ngọc lộ thượng hạng, bôi lên vết thương trên trán sẽ khỏi rất nhanh, còn có tác dụng trừ sẹo nữa, tỷ dùng thử một chút xem có được không!”

Tối hôm qua nàng ta bị ngã cũng không nhẹ, khuôn mặt hốc hác, giống nàng kiếp trước cũng bị thương ở trán. Aizz, phụ thân đáng thương đuổi theo mẫu thân cả đêm không thể bắt về được, không biết lúc này đang uống rượu giải sầu ở đâu đây.

Nàng nhìn vết thương trên trán Dịch Cẩn An an ủi: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, thời gian chúng ta xuất giá còn mấy ngày nữa, nếu trán của tỷ dùng bạch ngọc lộ của ta sẽ khỏi nhanh thôi, yên tâm!”

“Không cần, ta cũng có bạch ngọc lộ!” Dịch Cẩn An cự tuyệt nói: “Tiểu Hà, ngươi lấy dược cao của ta ra đây, bây giờ ta muốn dùng!”

Dịch Cẩn An không tin vị muội muội này có lòng tốt như vậy, các nàng đều là tranh đấu ngươi chết ta sống, sao Dịch Cẩn Ninh có thể có lòng giúp đỡ nàng?

Nếu đã không cần thì nàng lấy về thôi. Dịch Cẩn Ninh không thèm bỏ gì vào trong thuốc, tỷ tỷ không tin nàng càng tốt, đến lúc đó vết sẹo không mất đỡ cho nàng bị nói có ý muốn hại người.

“Tỷ tỷ thực không cần? Vậy ta cầm về, vật này đáng quý lắm!” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy dịu dàng nói: “Tiểu Đào, bảo quản thuốc này cho tốt, nếu sau này đại tiểu thư thiếu thuốc có thể tới chỗ ta lấy một ít!”

Dịch Cẩn An đến chỗ nàng lấy liền có quỷ, dù trán nàng ta có nát vụn cũng sẽ không tìm nàng lấy thuốc. Không phải thuốc không tốt mà là lòng người có tật, nàng ta sợ Dịch Cẩn Ninh bỏ lung tung vào trong thuốc.

Con người, quả nhiên làm nhiều chuyện xấu chỉ sợ người khác trả thù! Dịch Cẩn Ninh lắc đầu cười cười ra khỏi Trúc Uyển.

Dịch Trường Hoa thực sự đang uống rượu giải sầu vì chuyện An Mộng Nhi bỏ trốn, hôm nay ông xin phép không vào triều, luôn ngồi trong viện mẫu thân ra sức uống rượu.

Dịch Cẩn Ninh ở ngoài ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nàng hé miệng cười, trong lòng hừ lạnh. Dịch Trường Hoa, chính ngài bỏ lỡ, vậy đừng mong có thể quay lại!

Sau bữa cơm trưa, Nô Nhi lo lắng xông vào nói: “Tiểu thư, người xem có lá thư, không biết là của ai!”

Dịch Cẩn Ninh nhận lấy mở ra, vừa nhìn đã lập tức cười vui vẻ. Mẫu thân và Long Ngân thúc thúc đã bình an rời khỏi Cẩm Thành, cho dù Dịch Trường Hoa có bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa cũng không đuổi bắt trở về được, trừ phi ông muốn cho cả thành biết sự kiện ồn ào này.

Đang vui mừng, lúc này lại có người đến, Dịch Cẩn Ninh vội cất thư vào trong tay áo.

“Tiểu thư, lão gia và đại thiếu gia đang cãi nhau!” Tiểu Như vén rèm đi vào nói.

Dịch Cẩn Ninh thở phào nhẹ nhõm, nếu để người khác biết hiện tại mẫu thân ở nơi nào, nhất định phụ thân sẽ dẫn người đi bắt người về.

“Không sao, ca ca và phụ thân cãi nhau không liên quan đến chúng ta!”

Tiểu Như cau mày: “Nhưng mà vừa rồi đại thiếu gia nhìn thấy nô tỳ, sai nô tỳ qua đây gọi người tới đó.”

“Tới đó?” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy: “Nhất định huynh ấy có chuyện tìm ta!”

“Lão gia uống rượu say trong viện của đại phu nhân. Tiểu thư, nô tỳ lo lắng ngài sẽ đánh người, cẩn thận một chút!” Nhị tiểu thư đối với các nàng rất tốt, tự nhiên họ sẽ đối tốt lại với nàng gấp trăm ngàn lần.

“Đi thôi, đi xem thử xem có chuyện gì!”

Ca ca và phụ thân cãi nhau ở viện mẫu thân nhất định vì chuyện tối qua mẫu thân chạy trốn, phụ thân không thể đoạt mẫu thân về sẽ không xả giận lên người ca ca đấy chứ?

---------------------------------------------------------

Dịch Cẩn Ninh hơi lo lắng, chân ca ca vừa khỏi, ngay cả đứng vững cũng đã khó khăn, phụ thân còn có võ công, nếu hai người đánh nhau…

Nàng bước nhanh hơn chạy tới trước viện mẫu thân, nhìn vào trong đã thấy hai cha con giương cung bạt kiếm, xem tình hình có vẻ sắp đánh nhau.

“Ca ca gọi muội?”

Dịch Cẩn Ninh vội mở miệng gọi Dịch Cẩn Hồng, hắn quay đầu lại thì bị Dịch Trường Hoa thừa dịp đánh một cái.

“Ca ca!” Dịch Cẩn Ninh kêu lên.

Khoé môi Dịch Cẩn Hồng bị đánh sưng lên, thấm ra một vệt máu, hắn dùng tay lau, sau đó lè lưỡi liếm.

“Được, ông đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, ta có thể đi được chưa?”

Dịch Trường Hoa tức không chịu nổi, lại đánh tiếp một cái nữa. Dịch Cẩn Hồng vội vàng đưa tay ra đỡ, chỉ trong nháy mắt hắn liền cầm ấm trà trên bàn lên.

Xoảng!

Ấm trà bị thiết quyền của Dịch Trường Hoa đánh vỡ, nước trà và lá trà rơi vãi ra ngoài, tất cả đều rơi vào người Dịch Cẩn Hồng.

Ướt sũng! Tiểu Đào và Nô Nhi trợn tròn mắt, nghĩ tới hai chữ này. Ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn Dịch Cẩn Hồng, rất muốn cười nhưng không dám cười.

Dịch Trường Hoa tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi muốn đánh trả thì cứ đánh trả, cầm ấm trà để cản thì có bản lĩnh gì?”

Từ khi ông biết dịch Cẩn Hồng là con trai ruột, liền xoá hết tất cả thành kiến với hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Lúc trước ông hiểu lầm Mộng Nhi, tất cả đều vì người kia giật dây, hơn nữa dáng vẻ Hồng Nhi không hề giống ông, ông có thể không hoài nghi sao?

Hôm nay khó khăn lắm mới vất bỏ ngăn cách trong lòng, Mộng Nhi lại rời đi rồi. Ông không cách nào phát tiết lửa giận trong lòng, muốn tìm người uống rượu cũng không được. Người con trai này mở miệng gọi ông một tiếng cha cũng lười, ông đến viện của Mộng Nhi lấy mấy thứ, thấy hắn càng thêm tức giận, lửa càng cháy mạnh.

“Ta không muốn ra tay với ông, bẩn!”

Lời này của Dịch Cẩn Hồng càng chọc giận ông: “Thằng nhãi thối, ngươi lặp lại lần nữa xem! Ngươi nói ai bẩn?”

“Ninh Nhi, muội đến Du Nhiên hiên một chuyến, ca ca có chuyện muốn nói với muội!” Dịch Cẩn Hồng liếc Dịch Trường Hoa một cái, vén áo đi ra ngoài, mặc kệ Dịch Trường Hoa ở phía sau la to nói lớn.

“Thằng nhãi thối, hôm nay lão tử nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt!” Dịch Trường Hoa xắn ống tay áo lên, đuổi theo.

Đuổi kịp Dịch Cẩn Hồng đến Du Nhiên hiên, thế nhưng ông lại phồng má nhìn Dịch Cẩn Hồng thu dọn đồ đạc.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Ông luống cuống, vội kéo tay Dịch Cẩn Hồng. Hồng Nhi thu dọn quần áo là muốn rời đi sao? Không được, ông không thể để Hồng Nhi đi, nếu Hồng Nhi cũng không để ý đến ông, ông thật sự sẽ thành người cô đơn mất.

“Rời Tướng phủ, đi chữa chân!”

Dịch Cẩn Hồng không để nha hoàn giúp đỡ thu dọn, hắn vừa về Tướng phủ không bao lâu nên đồ không nhiều, thu dọn vài cái là xong.

Hắn đeo bọc quần áo sau lưng, nói với Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Nhi, ca ca phải đi rồi, về sau muội phải chăm sóc bản thân thật tốt. Lập thất không thể so với nhà mẹ đẻ, đến nhà chồng phải sống thật tốt, thật hạnh phúc.”

Hắn nói xong mấy câu với Dịch Cẩn Ninh liền nhấc chân muốn đi, nhưng đột nhiên phát hiện ra điều gì, lại ngừng lại. Nhìn qua cha mình, bước từng bước đi vào, cuối cùng vòng qua ông đi về phía Dịch Cẩn Ninh, lấy ra từ trong ngực một miếng ngọc bội.

“Ninh Nhi, ngọc bội này rất có tác dụng, đừng làm mất. Sau này nếu ở nhà chồng không hạnh phúc, cứ cầm ngọc bội này tới Vọng Tinh Lâu, họ sẽ giúp đỡ muội.”

Vọng Tinh Lâu là hội quán chơi cờ mới mở trước đây không lâu, những người đến đó đều là nhân văn nhã sĩ. Dịch Cẩn Ninh nhận miếng ngọc bội kia, đôi mắt rưng rưng: “Ca ca, giữ gìn sức khoẻ!”

Dịch Trường Hoa nổi giận: “Dịch Cẩn Hồng, ta là cha ngươi! Nếu ngươi đã muốn đi, tốt xấu gì cũng phải nói lời tạm biệt với ta!”

“Từ sau khi chân ta gãy, cha ta đã chết rồi!”

Câu nói ngắn gọn của Dịch Cẩn Hồng khiến Dịch Trường Hoa lập tức á khẩu. Hồng Nhi nói cha hắn chết rồi, từ sau khi chân hắn gãy cha hắn đã chết!

Ông giật mình, sững sờ đứng tại chỗ.

Dịch Cẩn Hồng xoa đầu Dịch Cẩn Ninh sau đó không quay đầu lại rời khỏi Du Nhiên hiên, phía sau ông có người kêu: “Này, tướng công, chờ thiếp một chút!”

Lạc Tiếu Tiếu tới Du Nhiên hiên đã một lúc, những gì Dịch Cẩn Hồng nói nàng đều nghe hết, nhưng chỉ đứng ở ngoài chờ hắn ra. Nàng cũng quyết định, nếu đã ký hiệp nghị với hắn, vậy thì theo hắn lưu lạc giang hồ thôi!

Du Nhiên hiên lập tức an tĩnh lại.

Dịch Trường Hoa híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, trong mắt ánh lên tia lửa tức giận.

“Ta chờ ngươi giải thích!”

Mộng Nhi là người như thế nào ông rõ nhất, nàng tuyệt đối không thể nghĩ đến chuyện bỏ trốn cùng người khác. Huống hồ nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tới chỗ ông lấy hưu thư, sao có thể chỉ trong vòng một đêm bỏ trốn theo người khác.

Đứa con gái này quá mức kỳ lạ, từ khi nào nàng đã không chịu sự khống chế của mình? Lại còn có thể sắp xếp để mẫu thân bỏ trốn cùng người khác! Vì sao An Nhi dịu dàng như vậy, mà Ninh Nhi lại kỳ quặc như thế, tóm lại là sai lầm ở chỗ nào?

Dịch Trường Hoa càng nghi ngờ Dịch Cẩn Ninh có phải bị đánh tráo hay không, con gái trước mắt này dù tướng mạo giống hệt An Nhi, nhưng tính cách lại khác hoàn toàn, rõ ràng nàng thân cận với mình nhất, nhưng gần đây lại xa cách, chỉ có An Nhi thân thiết với ông.

Gặp mặt cũng chỉ lễ phép nói một tiếng “phụ thân” sau đó không nói gì nữa ông thật sốt ruột. Nếu gả vào Hoàng thất, nhỡ ngày đó trở mặt với mình thì nên làm như thế nào mới tốt!

“Không có gì để giải thích cả, chính con khiến mẫu thân bỏ trốn cùng Long thúc thúc!”

Dịch Trường Hoa tức đến phát điện, cầm ấm trà bên cạnh định ném qua, cuối cùng lại dừng tay. Mấy ngày nữa Ninh Nhi sẽ gả cho Thanh Vương. Nếu Thái hậu thấy nàng bị thương sẽ chất vấn, ông không chịu nổi. Một người đã bị thương rồi, nếu lại có người nữa, hai con gái đều bị thương ông đừng mong có ngày sống hạnh phúc.

Ông hít sâu một hơi, đặt ấm trà xuống, bước chân thong thả chậm rãi rời khỏi Du Nhiên hiên.

Dịch Cẩn Ninh nhìn bóng lưng kia, đột nhiên cảm thấy ông già đi rất nhiều. Trong một đêm, ông mất đi thê tử, mất đi con trai. Con gái lớn bị thương, khuôn mặt bị hủy dung, đứa thứ hai thì hờ hững, những đứa bé khác đều còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông bị trừng phạt như vậy là đủ rồi!

Dịch Trường Hoa trở lại viện mình, cảm giác quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Tứ di nương cười yếu ớt đi từ trong phòng ông ra ngoài. “Lão gia, ngài về rồi. Thiếp thân đợi ngài đã lâu!”

Tối hôm qua cả đêm không ngủ, Dịch Trường Hoa vốn định ngủ lại sân của bà, nhưng bởi Hoàng thượng triệu vào cung gấp, làm hại bà đợi cả buổi tối. Đợi đến lúc Dịch Trường Hoa trở lại thì đêm đã khuya, vừa định đi ngủ thì nghe thấy chuyện đại phu nhân muốn bỏ trốn cùng người khác, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tình cảm của lão gia đối với An Mộng Nhi bọn họ đều biết, nhưng chỉ biết trong lòng thôi. An Mộng Nhi rời đi chính là chuyện tốt với bọn họ, Dịch Trường Hoa là người dễ nổi giận nếu chọc giận ông, không biết lại bị nữa.

Nghe nói từ tối qua đến giờ, lão gia luôn nhốt mình ở trong viện An Mộng Nhi uống rượu giải sầu, không ai dám quấy rầy ông. Lúc này lão gia đã trở lại, có phải ông đã nghĩ thông suốt rồi?

Nhiệt tình của Tứ di nương cũng không thể làm Dịch Trường Hoa rung động, ông lạnh lùng nói: “Nàng ở đây làm gì?”

“Thiếp thân…” Tứ di nương bị nghẹn, bà tới đây là muốn an ủi ông. Nhưng dáng vẻ hiện tại của ông là cần người an ủi sao?

Tứ di nương nhìn ánh mắt mang kia của ông, rụt cổ nói: “Không có việc gì, thiếp thân chỉ tới xem lão gia đã dùng cơm hay chưa!”

“Nếu đã không có chuyện gì thì lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi!”

Dịch Trường Hoa vào phòng ngủ, áo khoác cũng không thèm cởi cứ thế trực tiếp nằm dài trên giường. Tứ di nương thấy vậy sợ ông bị cảm lạnh, chạy nhanh qua đắp chăn cho ông, lại bị ông bắt được cánh tay thuận thế kéo lại. Tứ di nương cứ vậy ngã xuống giường đè lên người Dịch Trường Hoa, cọ xát khiến ông tâm viên ý mã.

Cùng Tứ di nương xiêu vẹo dính lấy nhau một trận ông mới ngừng lại, lúc này không nhớ đến chuyện An Mộng Nhi lập tức buồn bực không thôi, không còn lòng dạ nào muốn làm chuyện kia nữa.

“Xuân Nhi, đợi đến tối đi. Hiện tại trong lòng ta khó chịu, đêm nay sẽ tới viện nàng.” Ông an ủi.

Tứ di nương mệt mỏi mặc quần áo tử tế, cười ngọt ngào với ông. “Lão gia, đêm nay thiếp thân chờ ngài đến!”

Sau khi Dịch Cẩn Ninh nghe Tiểu Như hồi báo, cười khúc khích, lúc này phụ thân còn tâm tình dụ dỗ nữ nhân khác. Nàng nhẹ nhàng xoa lắc tay tương tư trên cổ tay trái, cho Tiểu Như lui xuống.

-----------------------------------

Sau khi bình tĩnh một lúc, sau bữa cơm tối Dịch Trường Hoa dạo bước đến viện Tứ di nương, ông quyết định tối nay buông lỏng một chút, sáng mai lại lâm triều. Chuyện An Mộng Nhi, mặc dù ông không thể hoàn toàn buông xuôi nhưng đã nghĩ thông suốt rồi. Dù sao lúc trước cũng là bản thân mình có lỗi với nàng, đáng đời mình hiểu lầm nàng nhiều năm như vậy.

Chưa vào viện Tứ di nương ông đã nghe bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít. Dịch Trường Hoa nhíu mày, đã muộn như này còn có ai đang khóc, chẳng lẽ là Xuân Nhi?

Ông đang định vén rèm đi vào, lại nghe thấy giọng nói của Dịch Cẩn Dung.

“Mẹ, hu hu… Con nên làm như nào bây giờ? Không phải con mang thai đấy chứ?” Dịch Cẩn Dung nuốt một ngụm nước miếng, ngồi phịch xuống cạnh Tứ di nương: “Con không muốn mang thai, không muốn…”

Dịch Trường Hoa ở ngoài rèm nghe không lọt tai, lập tức sải bước đi vào cho Dịch Cẩn Dung một cái bạt tai vang dội.

“Không biết xấu hổ, đê tiện!

Dịch Cẩn Dung ôm mặt, tiếng khóc càng lớn: “Con… Không phải con cố ý! Là bọn chúng.. Bọn chúng muốn…”

Bốp!

Lại một cái bạt tai: “Tiện nhân, còn dám cãi. Ngươi không làm chuyện kia sao có thể mang thai?”

“Lão gia, đừng đánh!” Tứ di nương quỳ xuống, túm lấy ống quần Dịch Trường Hoa: “Nàng bị oan, Dung Nhi bị oan, nàng không mang thai, lão gia!”

“Hôm nay ngươi không nói rõ ràng cho ta thì đừng hòng sống, lão tử không đánh chết ngươi không được!”

Lửa giận của Dịch Trường Hoa vốn đã được dập tắt lại bùng lên lần nữa, tâm tình còn tệ hơn tối hôm qua. Chuyện này là chuyện gì chứ? Một người hai người xảy ra chuyện không nói, lại còn một đứa con gái làm ra loại chuyện này làm phiến đến ông!

“Phụ thân, là bọn chúng… Là đám lưu manh làm nhục con!”

Dịch Cẩn Dung rơi lệ đầy mặt, nàng quỳ trên đất run lẩy bẩy. Nàng muốn quên hết chuyện này, nhưng đến chết nàng cũng không quên được, tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy bảo nàng sao có thể quên?

Nàng siết chặt tay, móng tay cắm vào trong thịt nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn. Đau đớn này sao có thể so với nỗi đau bị làm nhục, loại cảm giác vô dụng kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay đó khiến cho đáy lòng nàng lạnh run. Nếu không phải gần đây thân thể nàng xảy ra vấn đề khiến nàng nghĩ rằng mình mang thai, nàng cũng không tự vạch trần vết sẹo, chạy tới viện Tứ di nương nói hết mọi chuyện.

“Ngươi…” Dịch Trường Hoa tức giận, ông đá nàng một cái làm nàng đụng vào góc bàn.

Ông chỉ vào Dịch Cẩn Dung không nói nên lời: “Ngươi… Ngươi…”

Dịch Cẩn Dung bị đá như vậy, lại thêm vốn suy yếu lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tứ di nương vừa quỳ vừa đi qua ôm lấy Dịch Cẩn Dung: “Dung Nhi, Dung Nhi con làm sao vậy, đứa nhỏ số khổ của mẹ, đừng doạ di mẹ!”

“Đều do ngươi nuông chiều mà thành, xem xem bây giờ thành dạng gì rồi!” Gần đây Dịch Trường Hoa quá xui xẻo, một lần gặp xui liền gặp chuyện xui xẻo liên tiếp.

Đều nói vận xấu và may mắn làm bạn đi theo, lời này không sai. Đây là dấu hiệu vận may cuối cùng của Dịch Trường Hoa, không bao lâu nữa ông sẽ bị Hoàng thượng nghi kỵ, chịu hoạ sát thân. Đương nhiên, đây đều là để sau này hãy nói.

Người, nhất định không được làm việc sai trái, nếu đã làm sai phải lập tức từ bỏ, suy nghĩ cẩn thận xem mình đã sai ở chỗ nào. Người, cũng nhất định không được hồ đồ, một khi hồ đồ thì khó có thể bình tĩnh, cuối cùng gây ra hậu quả xấu, còn phải tự mình gánh chịu. Dịch Trường Hoa biết vậy đã chẳng làm, hiện tại trừng phạt tới, báo ứng cũng tới.

“Aizz!” Ông thở dài rời khỏi viện Tứ di nương, bóng lưng gù thêm vài phần, càng nhìn càng thấy già nua vô lực.

Ngày tốt cũng rơi xuống đầu Tứ di nương, Dịch Cẩn Dung bị nhốt trong viện. Dịch Trường Hoa nói chờ thương lượng với người của phủ Tướng quân xong sẽ gả Dịch Cẩn Dung đi. Ông lo lắng nếu chậm trễ một chút, Dịch Cẩn Dung sẽ có thai.

Dịch Trường Hoa chỉ nói với phủ Tướng quân rằng vì chuẩn bị hôn sự của xong su, đến lúc đó sợ chậm trễ tam nữ nhi sẽ đắc tội phủ Tướng quân nên muốn cho con gái qua cửa sớm một chút để an tâm, bởi vậy cũng không để ý quá mức.

Thời gian chỉ vẻn vẹn một ngày, kiệu hoa phủ Tướng quân diễn tấu sáo và trống nhận tam tiểu thư chưa cập kê của Tướng phủ vào cửa. Nhưng phu nhân Tướng quân nói, Dịch Cẩn Dung chưa cập kê không thể viên phòng cùng con trai, đây là tôn trọng Tướng phủ cũng như Dịch Cẩn Dung.

Chuyện Dịch Trường Hoa vẫn luôn lo lắng không xảy ra, nếu để Tướng quân phát hiện con trai mình cưới một người tàn hoa bại liễu vào cửa, không biết sẽ tức giận như thế nào. Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn không bị vạch trần, đến lúc đó xem Dịch Cẩn Dung hoàn hảo, chỉ hy vọng nàng không đột nhiên mang thai thì tốt.

Ngày Dịch Cẩn Dung xuất giá, trang sức màu đỏ mười dặm gần như phủ kín Cẩm Thành, mọi người không khỏi thở dài nói: “Phủ Tướng quân thật có tiền!”

Phủ Tướng quân quả thật có tiền, khi Tướng quân Uy Trấn còn trẻ vẫn chưa phải Tướng quân Uy Trấn. Năm ông mười lăm tuổi dũng cảm chiến đấu với Năm Lăng quốc, lấy thiểu số năm ngàn kỵ binh đánh thắng Nam Lăng quốc binh lực gần hai vạn, đánh Nam Lăng quốc chạy về biên giới. Hoàng thượng mừng rỡ, ban tặng phong hào Uy Chấn, ruộng tốt ngàn mẫu, tiền thưởng trăm vạn, con cháu võ giả đời sau miền là võ cử* tiền thập là có thể lên chiến trường lập công danh, văn giả có tài không cần sát hạch trực tiếp được vào nội điện, lập tức thăng quan lục phẩm.

*Võ cử: Cuộc thi võ của ba nước Việt Nam, Trung Quốc và Triều Tiên với mục đích chọn ra nhân tài quân sự.

Biết bao con gái quan gia muốn gả vào phủ Tướng quân Uy Chấn, rất nhiều khuê nữ thân thích của Tướng quân Uy Chấn cũng muốn gả vào, muốn có vận khí tốt, cố gắng tranh thủ may mắn, tuy nhiên đều bị từ chối. Hôm nay Dịch Cẩn Dung gả vào phủ Tướng quân khiến giấc mộng của nhiều thiếu nữ bị vỡ nát, lại còn là gả cho con trai trưởng.

Hôm nay là ngày tốt Dịch Cẩn Dung lập gia thất, cũng là ngày hai bà vú của song xu trở về. Nam ma ma và Lý ma ma làm việc cho Dịch lão phu nhân, sau khi thỉnh an xong lập tức chạy đến cạnh chủ tử của mỗi người.

Đã lâu không gặp tiểu thư, Nam ma ma vô cùng hưng phấn, lôi kéo Dịch Cẩn Ninh nói chuyện phiếm hàn huyên hồi lâu. Đều là vài chuyện nhà ở quê và chuyện lý thú trong điền trang. Lúc đầu lão phu nhân đưa các bà qua đó là có ý đồ riêng, bà sợ tỷ muội Dịch Cẩn Ninh quá mức thân cận với hai bà vú, không muốn rời xa. Chuyện bà vú cứ vậy bị lãng quên, tỷ muội Dịch Cẩn Ninh lại còn nhỏ, bà vú không trở lại bọn họ cũng không quá để ý. Vì vậy, cứ thế hẵng qua năm năm.

Nam ma ma kéo tay Dịch Cẩn Ninh, nhìn nàng trắng nõn nà nụ cười càng thêm vui vẻ: “Tam di nương trên trời thật linh, cô nương càng lớn càng xinh đẹp!”

Bà càng nhìn càng thích, kéo nàng vào phòng tắm. Vào phòng tắm, cởi quần áo, Nam ma ma đấm lưng cho nàng.

“Nam ma ma, không cần đâu, ta tự làm là được!”

Dịch Cẩn Ninh không chống lại được sự cố chấp của bà, đánh ngoan ngoan để bà giúp đỡ.

Nam ma ma đang xoa xoa thì phát hiện trên lưng nàng có thêm một nốt ruồi chu sa lớn bằng đầu ngón tay út, trong lòng nghi hoặc, không khỏi hỏi: “Tiểu thư, từ khi nào thì lưng của người có thêm nốt ruồi chu sa vậy?”

“Ta cũng không thể nhìn thấy nốt ruồi kia nên không biết xuất hiện từ khi nào, Tiểu Đào nói rất đẹp mắt!” Dịch Cẩn Ninh cười cười, bỗng hỏi: “Ma ma, vì sao đã lâu như vậy không trở lại?”

“Aizz, một lời khó nói hết!” Nam ma ma cẩn thận chà lau, trên bàn tay bà đầy những vết chai xù xì xoa lên da Dịch Cẩn Ninh làm nàng bị đau.

Ma ma ma than nhẹ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, chuyện đến đây coi như không có gì, nói ra cũng chỉ thương tâm. Bà cằn nhằn, nhưng không nói nguyên nhân vì sao không trở lại.

“Tiểu thư, ngài nói xem sao đại phu nhân phải rời khỏi Tướng phủ chứ, sao lão gia có thể để mặc bà ấy chạy theo người khác chứ?” Nam ma ma hỏi lung tung, khi nói đến chuyện phu nhân chợt hỏi vậy hù dọa Dịch Cẩn Ninh.

“Ma ma, nghe lời của bà kìa! Mẫu thân ắt có đạo lý của người, quan tâm người nhiều như vậy làm gì?” Nàng không thích người khác nói mẫu thân của nàng như vậy, ai cũng không được.

Nam ma ma đành đáp: “Được được được, lão nô không nói được chưa, tiểu thư đấy, luôn nghĩ ngợi cho người khác, người nên nghĩ cho bản thân nhiều mới tốt!”

Tắm rửa một lát, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy hơi lạnh, liền muốn đứng dậy, Nam ma ma cẩn thận mặc quần áo cho nàng.

“Tiểu thư, nốt ruồi sau lưng người xuất hiện từ lúc nào vậy? Lão nô càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nhìn có chút quen mắt!” Khi Nam ma ma giúp nàng mặc quần áo đột nhiên nói một câu như vậy.

Dịch Cẩn Ninh cười nói: “Nốt ruồi kia vốn rất nhỏ, sau đó dần lớn lên, có thể lúc đó quá nhỏ nên ma ma không phát hiện ra.”

Lời nói và việc làm của Nam ma ma có phần kỳ lạ khiến trong lòng Dịch Cẩn Ninh nghi ngờ. Nam ma ma nghe nàng nói vậy thì không nghi ngờ nữa, chuyên tâm giúp nàng chải tóc.

Một thời gian sau, A Trúc đưa tin tức mẫu thân rời đi. Sau khi Dịch Cẩn Ninh đọc thư xong cười vui vẻ, đây là tin tức mẫu thân thành hôn.

Mẫu thân, chúc người và Long thúc thúc trăm năm hảo hợp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK