• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Cẩn Ninh ngồi trong xe ngựa tinh thần không yên, cứ có cảm giác như có chuyện lớn sắp xảy ra. Nàng khép mắt nằm trên giường trong xe ngựa, nói với lão Hồ: “Hồ thúc, quay đầu lại ngõ nhỏ thứ tám ở Phục Long đi.”

Lão đạo sĩ kia hẳn là biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù nàng không thích ông ta, suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định tới tìm ông ta. Xe ngựa chạy đến đầu ngõ thì dừng lại.

“Đến rồi, Nhị tiểu thư.” Lão Hồ nhảy xuống xe ngựa cung kính nói với Dịch Cẩn Ninh.

“Ừ, thúc chờ ở đây, ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Dịch Cẩn Ninh lấy áo choàng khoác lên người, Tiểu Đào giúp nàng phủi thẳng nếp nhăn trên y phục.

Quẹo vào một ngôi nhà, Dịch Cẩn Ninh ra hiệu cho Tiểu Đào tiến lên gõ cửa. Nhưng gõ hồi lâu vẫn không thấy có người ra mở: lqđ.tmm “Chẳng lẽ ông ta ra ngoài?” Tiểu Đào nói thầm.

Dịch Cẩn Ninh cũng cảm thấy thật kỳ quái, lão đạo sĩ này luôn không thích ra khỏi cửa, hôm nay đi đâu rồi? Đang suy nghĩ, một nam tử trẻ tuổi nhìn như thư sinh đi tới.

“Vị cô nương này tới tìm Hồ Tiên sinh sao! Ông ấy không có ở đây, đã ra ngoài mấy hôm nay rồi. Ta là hàng xóm của ông ấy, mới đến đây trước khi ông ấy ra ngoài một ngày. Cô nương có chuyện gì tìm ông ấy vậy, có cần tại hạ giúp gì không?”

Thư sinh trẻ tuổi hào hoa phong nhã, khiêm tốn lễ độ. Dịch Cẩn Ninh dịu dàng mỉm cười với hắn, hơi khom người xem như đáp lễ. Thư sinh chắp tay tỏ ý không cần đa lễ, hắn đưa tay đỡ nàng. Dịch Cẩn Ninh sợ hết hồn, vội rút tay lại, suýt nữa thì dẫm lên váy mình ngã xuống, Tiểu Đào tay mắt lanh lẹ đỡ nàng.

Tiểu Đào cằn nhằn: “Không chú ý chút nào, xem người suýt chút nữa thì hù chết em này!” Vừa định quay đầu trách móc tên hại tiểu thư xém ngã xuống, nhưng không thấy bóng người. Dịch Cẩn Ninh cảm thấy hơi kỳ quái, Tiểu Đào kêu khẽ một tiếng: “Ôi, tiểu thư, không thấy đồ trang sức của người!”

“Ăn trộm!” Hai chủ tớ cùng thét lên một tiếng kinh hãi, doạ lão Hồ sợ hãi chạy vào.

“Nhị tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người hiểu rõ, thì ra gã đó không phải là thư sinh hào hoa phong nhã gì, mà chỉ là một tên lừa đảo, cơ bản là một tên trộm.

“Vô sỉ! Bại hoại! Cặn bã!” Tiểu Đào liên tục thốt ra mấy từ, Dịch Cẩn Ninh vội khoát tay: “Không có chuyện gì, kệ hắn đi!”

Chủ tớ vừa định lên xe, một tiểu khất cái đi tới: “Đợi đã!”

Dịch Cẩn Ninh nhìn lại thì thấy là tiểu khất cái Nô Nhi vừa cứu được trên đường. lqđ.tmm Chỉ thấy trong tay hắn cầm một đống trang sức lớn và một hà bao tinh xảo xinh xắn.

Tiểu Đào trợn to hai mắt, gẩy gẩy đồ trang sức trên tay Nô Nhi, kêu lên: “Không phải đây là trang sức của tiểu thư sao? Còn có của ta nữa!”

Tiểu Nô Nhi vô cùng ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Người vừa trộm đồ của mọi người là ca ca ta, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.” Hắn ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời vẫn là ánh sáng kiên nghị: “Chỉ có điều, hắn là người tốt. Sau khi mẹ qua đời huynh ấy vẫn luôn chăm sóc ta, huynh ấy cũng dạy ta không được ăn trộm, nhưng ta…”

“Thì ra là ăn trộm…” Tiểu Đào nói được nửa câu bị Dịch Cẩn Ninh ngăn lại.

Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Đào, Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống xe, xoa đầu hắn, chớp mắt : “ Tỷ tỷ tin tưởng ngươi, các ngươi đều là người tốt. Nhìn xem, không phải ngươi mang đồ trả lại sao? “

Nô nhi xấu hổ cúi đầu, trong mắt chứa lệ, không muốn để nó rơi xuống : “ Mấy ngày trước ca ca thấy ta trộm đồ, phạt ta không cho ăn cơm. Ta hờn dỗi nên đối đầu với ca ca ba ngày, cuối cùng đói đến hôn mê. “ Những câu nói sau càng nói càng nhỏ, đầu hắn cũng ngày càng thấp. Tiểu Đào vốn định trách cứ hắn lại không đành lòng.

“ Hiện ca ca ngươi ở đâu? “ Dịch Cẩn Ninh hắn hái, nghịch ngợm nháy mắt : “ Ngược lại ta rất kỳ quái, hắn vốn chỉ thoáng chạm vào tay ta, đồ trang sức của ta đã không thấy tăm hơi, ca ca ngươi thật bản lĩnh. Nếu ca ca ngươi chạy trốn nhưng ngươi lại trở lại, cũng đỡ cho ta phải đến quan phủ một chuyến, trực tiếp bắt ngươi vào đại lao là được rồi. “

Nói xong liền làm bộ xoay tay muốn đưa Nô nhi đến quan phủ. Lúc này, từ góc đường có một người đi ra, là tên thư sinh vừa rồi, y phục cũng đổi thành đồ của khất cái rách nát. Hắn cúi đầu đi tới, mãi đến khi tới trước mặt Dịch Cẩn Ninh mới ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng nói : “ Vị cô nương này, chuyện không liên quan đến Nô nhi, tất cả đều là người làm ca ca ta đây sai. Nàng còn nhỏ, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với nàng được không? “

“ A, ca ca ngươi đã trở lại, muốn đến thay thế hắn sao? “

tuy Dịch Cẩn Ninh có hứng thú, song tay vẫn khoanh trước ngực. Tiểu Đào trốn sau lưng nàng không ngừng bật cười. Không ngờ tiểu thư trêu cợt người khác lại lưu loát như vậy.

“ Vậy thì được, ngươi nói không cho ta đưa hắn vào đại lao vậy ngươi đi. Song nói đi nói lại, nếu ngươi vào đại lao, đệ đệ ngươi không có ai chăm lo rồi, nếu hắn lo lắng cho ngươi, lại đói ba bốn ngày, sớm muộn gì cũng đi gặp Diêm Vương thôi. “

Nô nhi chớp đôi mắt to, vội vàng kéo ca ca : “ Huynh không thể đi, nếu huynh đi ta… ta liền ba ngày không ăn cơm, lại đói tiếp. Dù sao mẹ cũng mất rồi, ta cũng muốn đi theo bà từ trước. Nếu như ngay cả huynh cũng rời khỏi ta, ta sống còn có ý nghĩa gì? “

“ Hả… “ Dịch Cẩn Ninh suýt bị lời này làm sặc, tiểu khất cái này quả thật là nhân tiểu quỷ đại, nói lời dọa người như vậy. Xem ca xa hắn cũng bị hù họa rồi. ( nhân tiểu quỷ đại ý chỉ người thì nhỏ tuổi nhưng lại tinh rành, tinh không hoặc phá phách, nghịch ngợm, đôi khi là còn nhỏ nhưng cố ý tỏ ra hoặc nói những câu già dặn. “

Tiểu khất cái Nô nhi quay đầu lại, không biết từ khi nào trong mắt đong đầy nước mắt : “ Tỷ tỷ, cầu xin tỷ thương xót, đừng bắt ca ca đến đại lao. Ta dập đầu xin tỷ. “ Nói xong hắn quỳ xuống, dập đầu mấy cái vang lên âm thanh.

Hai huynh đệ này đúng là huynh có tình đệ có nghĩa, tuy Nô nhi nhỏ tuổi nói không muốn để ca ca hắn ngồi đại lao, nhưng không thấy hắn nói muốn ngồi đại lao thay ca ca. Đủ thấy hắn là người có mắt, biết mình sẽ không làm khó bọn họ, cũng đạt được lợi ích.

Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ một chút, dù sao hai huynh đệ này cũng đáng thương, bên ngoài không có người thân chăm sóc, có thể đưa về Tướng phủ. Nàng hắng giọng nói với ca ca : “ Nếu đã có tình có nghĩa như vậy, ta cũng không làm khó dễ các ngươi nữa. Tới Tướng phủ làm hạ nhân của ta đi, ta đảm bảo sẽ để các ngươi được ăn thịt uống rượu. Như thế nào? “

“ Không được. “ Ca ca không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt : “ Ta không thể bán thân làm nô, ta còn muốn đến thành Thôi Châu tìm muội muội thất lạc nhiều năm. “

Hắn nhìn vào mắt Nô nhi, tiếp tục nói : “ Nếu không phải vì Nô nhi, ta đã đi từ lâu rồi. “

Nô nhi ở bên cạnh cũng khóc xin : “ Tỷ tỷ tốt bụng, ca ca còn muốn đi tìm muội muội hắn. Ta … ta nguyện ý bán mình làm nô, làm trâu làm ngựa cho tỷ. Chỉ cần tỷ thả ca ca, muốn ta làm gì ta đều nguyện ý. “

“ Không được. “ Không chút suy nghĩ, ca ca rống to một tiếng, suýt chút nữa là Dịch Cẩn Ninh điếc tai. Sau khi hắn phát hiện âm thanh mình quá lớn, liền giảm bớt âm lượng : “ Thật xin lỗi, từ nhỏ Nô nhi đã ở cạnh ta. Nàng… “

“ Không sao, hắn cũng được. “ Dịch Cẩn ninh cắt ngang hắn : “ Yên tâm, ngươi chỉ cần an tâm đi tìm muội muội ngươi. Nô nhi để ta chăm sóc, ngươi đừng cho rằng ta không phân phải trái. Vào Tướng phủ cũng không ăn ngươi, lo lắng cái gì? “

“ Ta cho là…. “ Ca ca nói thầm : “ Bán mình làm nô cả đời sẽ làm nô, lần này cứ vậy bị trói buộc cả đời, không bằng làm tên khất cái, tiêu diêu tự tại. “

Phụt! Tiểu Đào vui vẻ, cười ha ha nói : “ Xem ngươi căng thẳng kìa, tiểu thư chúng ta là người rất tốt. Bảo ngươi vào Tướng phủ chỉ là muốn cho ngươi một chỗ an thân, không cần dùng chút mánh khóe lén lút này nữa. “

“ A, thì ra vậy. Ta còn tưởng…. “

“ Ngươi còn tưởng rằng tiểu thư của chúng ta muốn đệ đệ ngươi làm trâu làm ngựa cả đời sao? “ Tiểu Đào cười hì hì kéo Nô nhi qua : “ Yên tâm, sẽ không, tiểu thư của chúng ta tốt như vậy cơ mà. “

Dịch Cẩn Ninh lên xe ngựa, nói với Nô nhi : “ Được rồi, mau nói tạm biệt với ca ca ngươi đi, sau đó về phủ. Nhìn ngươi thật bẩn. “

Dáng vẻ Nô nhi lúc này như nhận được kho báu, vui vẻ nói tạm biệt ca ca : “ Ca ca, ngươi yên tâm đi tìm tỷ tỷ, nếu sau này có tin tức thì đến Tướng phủ tìm ta. “ Từ trước đến nay ca ca vẫn luôn ở bên nàng, mặc dù hắn không nói nhưng trong lòng luôn vướng bận một người, lưu lại đây vì nàng. Bây giờ ca ca có thể yên tâm đi tìm thân muội muội rồi. Nàng vui mừng nhảy nhót.

“ Ừ, Nô nhi đi đi. Phải nghe lời vị tỷ tỷ này, không được nhớ ca ca. “ Ca ca ôm Nô nhi lên xe ngựa, lại nói : “ Ngươi phải ngoan ngoãn, chớ ăn trộm nữa… “

Câu nói kế tiếp, hắn nghẹn ngào nói không thành câu. Xe ngựa chậm rãi đi ra ngõ nhỏ, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời. Nô nhi có người chăm sóc, thật tốt! Hắn có thể không lo lắng đi tìm thân muội muội thất lạc nhiều năm. Thở dài, hắn xoay người đi về hướng ngược lại. Ánh nắng chiều hắt xuống kéo bóng hắn thành một vệt dài.

Trên xe ngựa, Dịch Cẩn Ninh rót cho Nô nhi một ly trà hỏi : “ Nô nhi, ca ca ngươi học thủ pháp vừa rồi ở đâu vậy? “ Đột nhiên nàng nghĩ nếu Nô nhi cũng có một tay như vậy, có phải lúc đối phó với Dịch Cẩn An sẽ dễ dàng hơn nhiều hay không.

“ A, tỷ tỷ nói thủ pháp gì của ca ca? “ Nô nhi ra sức suy nghĩ, chảy nước miếng nhìn điểm tâm trên khay trà.

Dịch Cẩn Ninh đưa cho hắn một miếng điểm tâm : “ Ăn đi, nhìn ngươi đói kìa. “

Nô nhi nhận điểm tâm, liếc Dịch Cẩn Ninh một cái rồi mới cắn, hắn ăn xong lau miệng nói : “ Tỷ tỷ, thật ra thì đây cũng chẳng phải thủ pháp cao siêu gì của chúng ta, chỉ là dời đi sự chú ý của người khác, sau đó nhanh chóng lấy đồ trên người người khác xuống. Trước kia ta hay làm những chuyện như vậy, nhưng ca ca không đồng ý, ta… “

“ Ngươi nói là thủ pháp rời đi lực chú ý rồi sau đó lấy đồ thật nhanh? Tốc độ đó thật nhanh. “ Dịch Cẩn Ninh có chút giật mình.

Người trong xe trò chuyện vui vẻ thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười. Lão Hồ nghe thấy cũng nhếch môi cười, đã rất lâu rồi không thấy nhị tiểu thư cười vui vẻ như vậy. Ông ghìm chặt dây cương, hung hăng quất một roi lên lưng ngựa, con ngựa nhanh chóng chạy đi. Cả chiếc xe ngựa chìm trong sắc trời chiều, thoạt nhìn phương xa ánh lên những tia nắng màu vàng rực rỡ chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK