“Về viện, y phục bị bẩn rồi!”
Dịch Cẩn An trước mặt nàng vẫn giả nhân giả nghĩa giống như trước kia, nàng ta liếc nhìn vết nước trà trước ngực Dịch Cẩnh Ninh, giọng nói không hài lòng: “Muội muội, sao lại không cẩn thận như vậy? Nhanh thay y phục đi, phụ thân đang chờ chúng ta ở tiền thính đấy!”
“Được, muội thay y phục xong sẽ ra ngay, tỷ tỷ chờ muội hay muốn đi trước?” Dịch Cẩn Ninh hơi rũ mắt che giấu ánh lửa khó có thể nhìn thấy.
“Vậy ta qua đó trước.” Dịch Cẩn An vừa nói vừa lệnh nha hoàn Tiểu Hà ở lại: “Hôm kia muội muội mua được phấn hương khó gặp nói muốn tặng tỷ tỷ một ít, vậy ta để Tiểu Hà thuận đường qua lấy, muội muội không để ý chứ?”
Phấn hương hiếm gặp kia là đích mẫu cho, vì bà không hay dùng nên cho nàng. Mấy hôm trước, tỷ tỷ thấy nàng dùng cảm thấy dễ ngửi nên hỏi nàng một ít, vì số lượng ít nên dĩ nhiên là đồ quý, nàng cũng không nỡ cho nhưng không chịu được tỷ tỷ nhiều lần hỏi nàng đành phải đồng ý mấy hôm nữa sẽ đưa qua. Nàng nhớ trong kiếp trước đã để nàng ta chiếm không ít lợi ích, thứ đồ gì quý đều đòi hỏi nàng, thật là mặt dày mày dạn.
Mang theo ba nha hoàn trở lại Trúc Uyển, khi đi qua một biển hoa mọc thành từng vùng Dịch Cẩn Ninh khẽ cúi người xuống ngửi hương, vào tháng tư hoa tường vi nở rất đẹp. Kiếp trước, nàng chỉ thích gốc hoa sơn chi bên cửa sổ, hương hoa thoang thoảng làm tâm hồn nàng cảm thấy yên bình, càng có thể khiến người khác tĩnh tâm tu thân. Nhưng bây giờ nàng càng cảm thấy sắc hoa tường vi có thể lọt vào mắt nàng.
Trong viện không xây riêng một nơi cho hoa tường vi vì Dịch Cẩn Ninh không cho phép, nàng thích nhìn chúng tự do sinh trưởng mang theo tuỳ tiện liều lĩnh, mọc thành từng bụi to vô cùng xinh đẹp. Bởi vì thiếu mất thao tác quan trọng, cắt sửa vụng về nên chúng mọc thành từng bụi, khắp nơi giăng đầy dây mây dài ngắn không đều, dưới ánh mặt trời những bông hoa trên dây mây phát ra ánh sáng ghê người, tựa như châm độc của những con ong.
Nàng ngửi một lúc lâu mới dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia sáng lạnh, tay thon nhẹ nhàng né tránh gai nhọn trên dây mây sau đó bứt một sợi dây mây cứng cỏi nhất trong đó, vòng qua mấy bồn hoa gần cổng viện, nàng để dây mây ở sau một bồn hoa. Tiểu Đào híp mắt nghĩ không ra dụng ý của tiểu thư, vẻ mặt Tiểu Mai và Tiểu Hà lại càng mù tịt. Hành động này chẳng qua chỉ là một việc làm đơn giản giống như kéo bỏ dây mây để bảo vệ hoa, không có gì bất thường.
Tới trước cửa phòng, nàng để Tiểu Mai và Tiểu Hà chờ ở ngoài cửa còn Tiểu Đào theo vào phòng. Vừa vào phòng, Tiểu Đào liền hỏi dụng ý của việc đặt dây mây phía sau bồn hoa, Dịch Cẩn Ninh chỉ cười không nói. Nàng đổi y phục, lấy hộp phấn hương nhỏ sau đó ra ngoài.
Lúc đi ngang qua cổng viện Dịch Cẩn Ninh không cẩn thận bị trượt chân, trọng tâm dồn về phía sau ngã xuống, vừa khéo tay va vào đụng đổ bồn hoa kia, Tiểu Đào hoảng sợ vội chạy tới đỡ, vị trí hai nha hoàn kia đứng vừa vặn ngay phía sau bồn hoa, bị mất đi thứ ngăn trở hai nha hoàn liền bị dây mây có gai quất vào.
Một tiếng “bốp” vang dội. Cái quất hung ác này không chết thì cũng lột da. Dịch Cẩn Ninh cúi đầu cười lạnh, nàng vẫn không quên lúc trước người lừa nàng vào phòng Mạc Dật Hiên chính là Tiểu Mai - đại nha hoàn thiếp thân của tỷ tỷ.
“A!” Roi mây có gai vẫn hung ác nhiệt tình quất lên người Tiểu Hà và Tiểu Mai ở phía sau, hai người đau đến mức há miệng gào to. Tiểu Mai không bị nghiêm trọng như vậy, vai trái bị đánh có y phục che nên không đau lắm, chỉ bị thương nhẹ một chút. Tiểu Hà thì không khá hơn, cả một bên má phải bị sưng lên, còn có mấy vết đâm màu đỏ, suýt chút nữa thì bị gai chọc vào trong mắt. Thật tiếc đã không làm nàng ta bị mù!
“Sao vậy?” Dịch Cẩn Ninh vô tội, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Thật xin lỗi, ta không nên để dây mây ở đây!” Tay chân nàng luống cuống chạm vào vết thương của Tiểu Hà, Tiểu Hà càng đau hơn chảy nước mắt vội lui về phía sau.
Ở tiền thính bên kia nghe được tiếng kêu gào liền có nha hoàn tới đây tìm hiểu, sau đó một đám đông cũng lao qua. Sắc mặt Dịch Trường Hoa lo lắng: “Ninh Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong mắt Dịch Cẩn Ninh chứa lệ, cả người dựa trong ngực Tiểu Đào, vẻ mặt khổ sở: “Con…”
Tiểu Đào nghĩ nàng bị trật chân thật lại càng nước mắt lã chã: “Tiểu thư bị trật chân rồi, không thể đi được!”
Dịch Cẩn An cũng chạy tới đây, nàng ta cảm thấy kỳ quái, sao đang yên lành lại bị trật chân? Nàng ta trừng mắt nhìn Tiểu Hà: “Mặt của ngươi bị làm sao vậy?”
Tiểu Hà khóc sướt mướt, cả khuôn mặt bị sưng như đầu heo: “Nhị tiểu thư bị trật chân, va phải bồn hoa khiến dây gai quất vào nô tỳ, hu hu hu… Tiểu thư, nô tỳ đau quá!” Nàng ta không dám hỏi sao nhị tiểu thư lại lấy dây mây này, thì ra là để ngáng chân nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, ai bảo nhị tiểu thư cũng bị thương chứ.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi như vậy còn ra thể thống gì? Không có phép tắc!” Dịch Trường Hoa trách mắng Tiểu Hà, sau đó nới với Dịch Cẩn Ninh: “Con cũng bị thương rồi, hôm nay đừng biểu diễn nữa. Nếu các vị trưởng bối và Thế tử muốn xem tài năng của nữ nhi ta thì chờ đến tiệc rượu hai tháng sau đi!” Câu nói sau chủ yếu là nói với đám người đang chờ xem kịch vui.
“Còn không mau đỡ tiểu thư về phòng!” Khuôn mặt đích mẫu tràn đầy lo lắng, quát lớn.
Mọi người tản đi, tiệc cũng đến lúc tàn, nên đi về rồi. Đáng tiếc không thấy được thứ muốn xem, chỉ có điều hai tháng trôi qua rất nhanh, bọn họ đều mong đợi ngày đó.
Cháu gái họ của nhị di nương là tiểu thư phủ Xương Ấp Hầu, tính khí nàng ta và ca ca nàng ta nóng nảy như nhau, lại còn điêu ngoa tuỳ hứng. Hôm nay đến đây bèn nhân tiện ngủ lại với dì, làm quen với các tỷ muội, đã lâu nàng ta không tới Tướng phủ, dáng dấp hai vị biểu tỷ khiến nàng ta nhận không ra nữa rồi.
Dịch Cẩn An nổi giận đùng đùng mang theo Tiểu Hà trở lại viện mình, tức giận tới mức đập đồ chỉ vì Tiểu Hà làm rơi hộp phấn hương Dịch Cẩn Ninh cho nàng, hương thơm thoang thoảng tràn khắp viện. Hồi nãy mọi người đều chú ý đến người bị thương nên không thấy bột phấn rơi dưới đất, nhưng vừa vào đến Trúc Uyển đã ngửi thấy mùi. Tiểu Hà đáng chết, làm hỏng cả việc, chuyện dây mây kia nàng ta có thể lờ mờ đoán được. Nàng ta vừa hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Hà vừa tức giận đập đồ phát tiết.