“Ôi, là ai chọc biểu tỷ của ta nổi giận như vậy?” Giọng nói quái dị của Chương Nhược Lan truyền đến.
Dịch Cẩn An thấy là cô nương phủ Xương Ấp Hầu đến vội vàng thu lại tức giận, đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Ơ kìa, thì ra là Nhược Lan muội muội, mau vào đây ngồi!” Chương Nhược Lan này là thân muội của hôn phu nàng ta, trước khi gả đi cần phải lấy lòng để về sau khi gả vào phủ Xương Ấp Hầu có thể sống tốt.
“Tỷ làm sao vậy, hôm nay là ngày cập kê, đáng nhẽ ra nên vui mừng mới đúng, nhìn bản mặt thối của tỷ xem, chẳng lẽ không hoan nghênh muội tới?”
Chương Nhược Lan đổi tính? Dịch Cẩn An mới không tin!
“Sao có thể không hoan nghênh! Chỉ là có chút chuyện phiền lòng thôi, muội vừa tới tâm tình ta liền tốt, muội thật đúng là quả khai tâm của ta!”
Trợn mắt nói dối, Tiểu Hà cẩn thận hầu hạ nước nôi, mặt nàng ta vô cùng đau đớn, dù đã nhổ gai ra nhưng vẫn không dám quay về bôi thuốc, nếu chẳng may lại chọc giận tiểu thư, còn không phải lại chịu tội sao.
“Người nào không có mắt chọc tỷ tỷ tức giận vậy, xem ta có lột da của nàng không?” Vẻ mặt Chương Nhược Lan tức giận bất bình: “Không phải là vị muội muội kia của tỷ chọc tỷ giận đấy chứ?”
Trong mắt Dịch Cẩn An thoáng qua tia tức giận: “Còn không phải nàng sao!” Nàng ta biết iểu muội này không thân cận với Dịch Cẩn Ninh, hẳn lúc này lại muốn nói ra biện pháp chẳng hay ho gì để dạy dỗ người khác.
Quả nhiên Chương Nhược Lan hé miệng cười một tiếng: “Tỷ lại gần đây, muội nói cho tỷ một cách để trừng trị nàng!”
Bên kia Dịch Cẩn An và Chương Nhược Lan đang thương lượng cách, bên này Dịch Cẩn Ninh nhàn nhã nằm trên giường đọc sách, Tiểu Đào bĩu môi: “Tiểu thư, nếu người dạy người thì nói với em trước một tiếng, thật là hù doạ em!”
May mà chân tiểu thư không có việc gì, nếu không nàng sẽ bị khiển trách đến chết. Chỉ có điều Tiểu Hà bị thương thật khiến người khác hả lòng hả dạ. Vậy cũng đúng thôi, thấy tiểu thư nhà nàng dịu dàng dễ bắt nạt nên ngày nào cũng ở trước mặt nàng thách thức, nhiều lần muốn cho bọn họ một cái bạt tai nhưng lại bị tiểu thư ngăn cản, cuối cùng hôm nay tiểu thư đã nghĩ thông rồi.
Dịch Cẩn Ninh cười nhắc nhở: “Không phải ta đã cho ngươi biết trước rồi sao? Chậu hoa kia…” Tiểu Đào là người thông minh, nói một chút đã tỏ.
“Tiểu thư, người thật xấu! Chẳng trách người lại đi kiếm roi mây…” Nói tới đây, Tiểu Đào tạm dừng: “Tiểu thư, nếu em có thể phát hiện thì Tiểu Hà cũng sẽ phát hiện. Làm thế nào bây giờ, Đại tiểu thư có tìm đến trả thù không?”
“Không biết. Nếu tỷ ấy muốn tới tìm ta gây rắc rối cũng sẽ không vì Tiểu Hà. Ừm, hẳn là vì hộp phấn hương kia.”
Trước kia Đại tiểu thư là một người khác, sau lại thay đổi thành người khác, nàng gần như không nhận ra được nàng ta nữa rồi. Tiểu Đào chớp mắt nhớ lại Đại tiểu thư trước kia luôn dịu dàng như nước, giọng nói mềm mại khiến người khác sinh lòng trìu mến, nhưng bây giờ nàng ta thay đổi, bụng dạ trở nên hẹp hòi, cậy mạnh vô lý, chuyện gì cũng muốn so đo với tiểu thư nhà nàng.
Dịch Cẩn Ninh khép sách lại, đứng dậy lấp hộp trang sức trên bàn trang điểm, Tiểu Đào vội đi qua: “Tiểu thư, người muốn lấy gì? Em biết rõ những thứ bên trong, để em lấy giúp người!”
“Trâm bích ngọc!”
Trong hộp trang sức chỉ có một cây trâm bích ngọc, Tiểu Đào nghi hoặc: “Đó không phải là cây trâm người thích nhất sao? Trước đây cũng không thấy người dùng được mấy lần!”
Chính vì thích nên mới không dùng. Nàng nhớ lại ánh mắt của Chương Nhược Lan khi nhìn cây trâm bích ngọc của nàng, chỉ hận không thể lấy về làm của riêng. Kiếp trước, nàng ta không chiếm được nên làm hỏng cây trâm này. Lát nữa nàng ta sẽ tới đây chứ? Ngón tay ngọc mang theo chút tình cảm ấm áp xoa nhẹ cây trâm bích ngọc, khoé môi nàng cong lên thành nụ cười khó hiểu: “Nếu nàng ta thích thì đưa nàng ta cũng được!”
“Cái gì? Không được… Tiểu thư, cây trâm bích ngọc này có tác dụng phòng độc giải độc, đông chống lạnh hạ tránh nóng, quan trọng nhất là cây trâm này có linh tính nhận chủ, mang theo trên người có rất nhiều chỗ tốt, huống chi cây trâm này là phu nhân đưa, sao có thể tuỳ tiện tặng cho người khác?” Tiểu Đào nóng nảy nói thao thao bất tuyệt, muốn chặt đứt suy nghĩ đưa cây trâm cho người khác của tiểu thư.
Dịch Cẩn Ninh gõ đầu nàng: “Đồ ngốc, dĩ nhiên là không phải đưa thật! Đúng rồi, Tiểu Mai sao rồi?”
Tiểu Mai cũng bị roi mây quất, sau khi tiểu thư nhắc nhở Tiểu Đào mới nhớ phải đi thăm nàng, không biết nàng ấy bị thương như nào, đã bôi thuốc chưa?
“Tiểu thư, để em đi xem…”
Lời chưa nói xong đã bị cắt đứt: “Tiểu Đào, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu rõ. Chuyện của Tiểu Mai, tốt nhất ngươi đừng xen vào!”
Tiểu Đào vâng một tiếng không nói chuyện nữa, tiểu thư nói gì nàng cũng nghe.
Dịch Cẩn An và Chương Nhược Lan ở bên kia vừa bàn bạc xong đối sách liền hấp tấp chạy tới Trúc Uyển nhưng Dịch Cẩn Ninh không có trong phòng, nghe nha hoàn nói tiểu thư đến núi giả ở hậu viện, hai người lại chạy đến đó.
Cạnh núi giả có một cây đại thụ, cây này sinh trưởng ở đây đã hơn một trăm năm lịch sử, năm đó khi chủ nhân của toà phủ đệ xây dựng mảnh vườn này đã muốn đốn cây nhưng bởi vì đốn bỏ không tốt nên lại thôi. Bây giờ cây đại thụ này cành lá xum xuê hơn trước, phù hộ người của thế hệ mới trong toà phủ đệ này. Có người nói, Tướng phủ hưng thịnh có lẽ có liên quan tới cây này, cho rằng nó là cây thần. Cho nên khi Tướng phủ xây dựng núi giả dù nó có làm hỏng vẻ đẹp nhưng vẫn không muốn chặt đi.
Dịch Cẩn Ninh sai người buộc một sợi dây thừng lên thân cây làm thành xích đu. Nàng rất thích đứng trên xích đu lắc lư lay động, cảm giác này rất tuyệt vời, đung đưa đung đưa bỏ lại phiền muộn phía sau, quên hết tất cả mọi chuyện không thoải mái. Nhưng hiện tại, trong lòng nàng nhớ lại chuyện tình liền cảm thấy không có cách nào để cảm nhận được cảm giác khi đu dây trước kia nữa. Đang đung đưa thì thấy từ xa có hai bóng dáng kiều nhỏ đi tới, trò hay chuẩn bị bắt đầu. Khi hai người đó đến gần, nàng đứng dậy: “Tỷ tỷ, biểu muội, hai người tới tìm ta ư?”
Dịch Cẩn An cười đi tới, liếc nhìn chân của Dịch Cẩn Ninh: “Không phải muội bị trẹo chân sao, khỏi nhanh vậy à?” Tay Dịch Cẩn An vừa mới đưa tay ra đỡ nàng thì Chương Nhược Lan ở phía sau vội vàng thu lại tầm mắt tiến lên phía trước, chẳng may giẫm phải váy của Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An vốn đang nghiêng về phía trước lại đổi thành ngả ra sau, đỡ tay Dịch Cẩn Ninh đổi thành lôi kéo, nàng ta hơi dùng sức, Dịch Cẩn Ninh đứng không vững liền ngã xuống bên trái núi giả.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tim Tiểu Đào gần như nhảy tới cổ họng, chợt Dịch Cẩn Ninh kéo mạnh Chương Nhược Lan bên cạnh Dịch Cẩn An một cái, còn bản thân mình thì thuận thế ngã vào người Tiểu Đào, vừa vặn được Tiểu Đào đỡ lấy.
Vận mệnh Chương Nhược Lan lại không được tốt như vậy, ngã thằng vào núi giả. Máu tươi trên đầu Chương Nhược Lan lập tức chảy ra, nàng ta đưa tay chạm vào đầu một cái, hoảng sợ kêu một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
“A! Giết người! Giết người rồi!” Chân Dịch Cẩn An giẫm lên váy khiến chiếc váy bị xé rách một đoạn, thấy đầu Chương Nhược Lan đầy máu nằm trên mặt đất liền không để ý hình tượng hét lớn, âm thanh gần như truyền khắp Tướng phủ.
Dịch Cẩn Ninh được Tiểu Đào đỡ, khuôn mặt trắng bệch.
Lúc này, Nhị di nương vội vã chạy tới, Dịch Thừa tướng và một đám nha hoàn theo ở phía sau.
Nhị di nương đi trước làm gương, người còn chưa đến gần, giọng nói oang oang của bà ta đã truyền tới: “Lại xảy ra chuyện gì?”