Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện bài trí nơi này có phần quen thuộc, giống khuê phòng thiếu nữ.
Khuê phòng thiếu nữ? Trong đầu hắn chợt loé lên ý nghĩ này, đây là… khuê phòng của Dịch Cẩn Ninh? Không phải hôm qua hắn trúng tên độc của “Quỷ Kiến Sầu” ư, sao lại ở chỗ này?
Hắn nhớ sau khi mình trúng tên độc thì đi dọc theo hẻm Bồ Liễu, lúc hắn còn chút ý thức hình như gặp được một nam tử trung niên. Sau đó cái gì cũng không biết, chẳng lẽ Dịch Cẩn Ninh cứu mình?
Ý nghĩ này làm hắn vừa vui mừng vừa lo sợ, lo sợ vì Dịch Cẩn Ninh sẽ ghét bỏ thân phận kia của hắn, mừng vì Dịch Cẩn Ninh cứu hắn, còn đưa hắn đến khuê phòng của nàng, thậm chí để hắn nằm trên giường nàng… Những biểu hiện này khiến hắn tỉnh ngộ, không phải tất cả đều rõ ràng rồi sao?
Nàng không đề phòng mình, có phải là trong lòng có mình không? Hắn nghĩ vậy, tim liền đập nhanh hơn. Chờ nàng tỉnh lại, nhất định phải hỏi cho rõ. Mặc dù Thái hậu cầu xin Hoàng thượng thánh chỉ tứ hôn cho hắn, nhưng nếu Dịch Cẩn Ninh thực sự không chấp nhận hắn, hắn sẽ không ép buộc nàng.
Mạc Liễm Sâm đắm chìm trong ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc sau này.
Hôm qua Dịch Cẩn Ninh gần như bận rộn một ngày giúp hắn lấy đầu tiễn, trừ độc, băng bó, Lạc Tiếu Tiếu bên kia cũng không đến được. Tối hôm qua Mạc Liễm Sâm lên cơn sốt cao, cả đêm nói sảng, nàng nghe mà vừa cau mày vừa đỏ mặt.
Lúc mới bắt đầu nói hắn chỉ nói chuyện trên giang hồ, nhưng sau lại biến thành những lời tâm tình với nàng. Cái gì mà “Ninh Ninh, đời ta coi như thua trên tay nàng rồi, nàng phải phụ trách với ta.” Còn có gì mà: “Vì để cưới nàng làm vợ, ngay cả những chuyện không nên làm ta đều làm cả rồi…” Vân vân và vân vân.
May mà nàng ngủ thiếp đi, bằng không nhất định mặt sẽ đỏ bừng.
Mạc Liễm Sâm mê đắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, tay vô thức vuốt ve gò má nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào khi ngủ thật bình thản, hàng mi dài của nàng sau khi nhắm mắt vẫn đẹp mắt như vậy. Hắn bất tri bất giác say mê, nếu có thể nhìn nàng cả đời như vậy thì thật tốt!
Ưm…
Dịch Cẩn Ninh ưm một tiếng, bỗng nhúc nhích. Mạc Liễm Sâm phục hồi tinh thần, vội vỗ lưng nàng, vỗ về nàng ngủ say lần nữa.
Nàng thực sự quá mệt mỏi, mùa đông không chỉ là mùa động vật ngủ đông, ngay cả nàng cũng thích ngủ trong mùa này. Cảm giác nàng vừa đặt mình xuống ngủ đã là cả ngày, Tiểu Đào và Nô Nhi đến đây nhiều lần đều thấy Mạc Liễm Sâm lăn lộn ngủ say trong góc giường.
Hôm qua các nàng khuyên tiểu thư thông suốt nhưng không thể thuyết phục được nàng, một mực muốn ngủ chung với Mạc Liễm Sâm. Nàng không lo lắng buổi tối người này tỉnh lại sẽ nảy sinh tư tưởng xấu xa với nàng sao? Còn nói nếu để hắn ngủ dưới đất, bị lạnh thì làm thế nào, ngủ trong phòng nha hoàn bị phát hiện thì làm sao, nửa đêm sốt lên thì làm như nào? Tiểu Đào và Nô Nhi không còn cách nào đành ngủ trên giường ở phòng ngoài, nửa đêm tỉnh dậy nhìn vài lần đều thấy tiểu thư cẩn thận lau mồ hôi, đổi thuốc cho hắn.
Xem ra tiểu thư thực quan tâm hắn, à không, là trúng cổ độc của hắn rồi!
Hai tiểu nha hoàn thấy sắc trời sắp sáng, vội vàng rời giường chuẩn bị ít thuốc và nước nóng rửa mặt, bằng không để người khác phát hiện khuê phòng tiểu thư có nam nhân thì nguy to.
Tiểu thư là người đợi gả, còn gả cho một vị Vương Gia, nếu chuyện như vậy bị người của Hoàng thất biết thì làm thế nào? lHai người lo trong lo ngoài chuẩn bị các thứ.
Dịch Cẩn Ninh ngủ một giấc thật thoải mái, tỉnh lại mở mắt thì thấy một gương mặt phóng đại ghé sát vào mặt nàng, trong lòng cả kinh vội lui về sau một chút, lúc này mới thấy rõ là khuôn mặt của Mạc Liễm Sâm.
Xem ra khi ngủ thiếp đi gương mặt này tuấn mỹ hơn nhiều, hai mắt nhắm nghiền có thể thấy hàng mi cong cong khẽ rung, nhìn rất bắt mắt. Nàng dịch vào gần một chút muốn sờ hàng mày rậm, nhưng lại làm hắn giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mộng, nàng cuống quít muốn thu lại bàn tay đang vươn ra nhưng không kịp.
“À… Tỉnh rồi?”
Dịch Cẩn Ninh nhoẻn miệng cười, nhưng là cười đến mức càng xấu hổ, mặt nàng phiếm hồng đến tận mang tai, nghiêng đầu không dám nhìn hắn.
Một màn như này làm nàng nhớ lại kiếp trước, đêm động phòng hoa chúc của nàng và Chương Dẫn Giác. Hôm đó tỉnh lại, toàn thân nàng đau nhức không ngừng, thắt lưng như bị bẻ gãy không thể dậy nổi. Tân hôn của nàng, phu quân nói nàng có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, không ngờ lại làm mẹ chồng ghen ghét.
Nàng còn nhớ rõ, khi đó cũng là vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú của Chương Dẫn Giác ngay trước mắt nàng, phát sáng làm đau mắt nàng. Hắn dịu dàng nói tâm tình, hoàn toàn như một tướng công tốt yêu vợ thương con. Không ngờ chưa đến nửa tháng đã thay đổi tính tình, càng về sau càng tệ hại hơn, thu nhận mỹ nhân vào hậu viện.
Nàng hít mũi, lắc đầu xóa tan hình ảnh điên cuồng trong đầu mình. Lại nhìn Mạc Liễm Sâm, trong lòng hoàn toàn khác biệt.
Cả ngày hôm qua, rốt cuộc nàng đã xác định được tình cảm của bản thân. Cho nên bởi lo lắng vết thương của hắ cnần người chăm sóc, cũng bởi không đành lòng để hắn ngủ trên sàn nhà giữa mùa đông, đành chen lấn trên giường cùng hắn. Nhưng nàng vẫn rất cẩn thận đặt giữa hai người một cái chăn tạo nên khoảng cách, nhưgn sáng nay thức dậy đã không thấy cái chăn ấy đâu nữa.
Nàng chợt phát hiện chăn đắp trên người mình, chăn này… là bị nàng kéo lên đắp? Nhìn Mạc Liễm Sâm, hắn… hắn… Hắn không mặc áo, hình thể hoàn mỹ lộ rõ hoàn toàn! Nàng lập tức vội vàng nhảy xuống giường, nhìn lại bản thân. May mắn, y phục vẫn nguyên vẹn!
Mạc Liễm Sâm mỉm cười nhìn nàng, cặp mắt hoa đào phát sáng khác hẳn thường ngày. Hắn tỉnh lại từ lâu nhưng khi thấy nàng sắp tỉnh lại đột nhiên nhắm nghiền hai mắt, giả vờ như ngủ say.
Dịch Cẩn Ninh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Này… Ngươi mặc quần áo tử tế trước, ta chờ ngươi ở bên ngoài!” Nói xong lập tức vén váy chạy ra ngoài, hắn nhìn mà ý cười càng đậm.
Bên ngoài, Tiểu Đào và Nô Nhi cũng đã chuẩn bị xong tất cả.
Mạc Liễm Sâm mặc quần áo rất nhanh, không phải hắn cố ý, y phục vốn mặc chỉnh tề nhưng vì kiểm tra vết thương nên phải cởi áo ra. Thế nhưng sau đó đột nhiên muốn trêu chọc Dịch Cẩn Ninh, kỳ thực hắn rất muốn xem xem vẻ mặt Dịch CẨn Ninh khi nhìn thấy hắn không mặc áo bèn giảm bớt phiền phức mặc lại. Kết quả, thực sự nhìn được dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của nàng, thực sự rất đáng yêu.
Hắn vén rèm đi ra ngoài, cười cười nhìn Dịch Cẩn Ninh đang ngồi cạnh bàn.
“Ninh Ninh, ta có chuyện muốn nói với nàng!”
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Hai người đồng thời mở miệng, lại dừng lại, nhất thời không khí trong phòng trở nên kỳ quái.
“Nàng nói trước đi!”
“Ngươi nói trước đi!”
Lại trăm miệng một lời.
Xì!
Tiểu Đào và Nô Nhi nhìn hai người rất ăn ý, không kìm được bật cười.
Nô Nhi trêu ghẹo nói: “Tiểu thư, người ấy à, còn nói em nói bừa! Nhìn người bây giờ đi, ha ha, đều đã cùng người ta trăm miệng một lời rồi!”
Dịch Cẩn Ninh cảm thấy khuôn mặt càng nóng hơn, không nói lời nào, nhìn chằm chằm hai tiểu nha đầu.
Tiểu Đào chỉ che miệng lén vui vẻ, thấy tiểu thư lườm qua đây lập tức thu hồi nụ cười, nhưng vẫn bị kìm nén đến khó chịu, cuối cùng không chịu được nữa, thổi phù một cái bật cười.
Hai nha đầu đáng chết kia, các ngươi ngứa da đúng không? Cẩn thận ta xử lý các ngươi! Trong mắt Dịch Cẩn Ninh tràn đầy ý cảnh cáo, lửa giận càng lớn.
Ngược lại Mạc Liễm Sâm không sao cả, hắn là đấng mày râu da mặt vốn dày sẵn, nếu đã muốn theo đuổi nàng thì phải lớn mật nói ra chứ sao. Hắn hắng giọng một cái, nói: “Đã vậy thì ta nói!”
“Đợi chút!”
Nàng chưa chuẩn bị tốt, sợ hắn nói ra muốn nàng gả cho hắn. Nhưng trong nội tâm lại mơ hồ mong đợi và vui mừng.
“Ừ?” Chờ gì? Mạc Liễm Sâm nhướng mày.
Dịch Cẩn Ninh hít một hơi thật sâu: “Được rồi, ngươi có thể nói rồi!”
Nàng điều chỉnh tâm tình thật tốt, đợi Mạc Liễm Sâm nói ra câu nói kia. Không ngờ, chỉ được lại là…
“Ninh Ninh, nàng cứu ta phải không? Nam tử trung niên chạm vào ta là ai, sao nàng phát hiện ra ta?”
“…”
Đây chính là chuyện hắn muốn nói với mình? Dịch Cẩn Ninh hơi mất mát, nàng gọi hắn đến đây ngồi xuống dùng điểm tâm, sai Nô Nhi và Tiểu Đào canh giữ bên ngoài.
“Là ta cứu ngươi, cũng là ngươi tự cứu mình. Nam tử trung niên kia là phu xe của Tướng phủ, nhưng hắn là người của ta, ngươi không cần lo lắng.” Nàng múc chén cháo đặt xuống trước mặt Mạc Liễm Sâm: “Thân thể ngươi suy yếu, ăn nhiều cháo chút.”
Sau đó nàng cũng tự múc cho mình một chén, rồi không nói gì bắt đầu ăn, lẳng lặng dùng bữa sáng.
Mạc Liễm Sâm có chút thụ sủng nhược kinh, đây là đang bày tỏ với hắn sao? Hắn nhận chén cháo bắt đầu dùng, nhắc đến cũng kỳ quái, cháo rất bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy rất ngọt.
“Tự ta cứu mình, lời này có ý gì?”
Hắn ăn một hơi hết chén cháo Dịch Cẩn Ninh múc cho mình, sau đó đặt chén trước mặt nàng, tựa đứa nhỏ chu môi làm nũng: “Ta muốn nữa!”
“Tự lấy!” Dịch Cẩn Ninh không ngẩng đầu lên, ăn xong mới chu môi nói: “Viên thuốc cứu mạng ngươi cho ta… Ta đút ngươi ăn!”
Ai ngờ Mạc Liễm Sâm nghe xong lập tức nhảy dựng lên: “Cái gì, nàng cho ta ăn viên thuốc kia? Viên thuốc kia chính là bách hương hoàn do thánh thủ Điệp Cốc tự mình điều chế, ta để lại cho nàng là để sau này nhỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì dùng viên thuốc đó bảo vệ tính mạng!”
---------------------
Bách hương hoàn do thánh thủ Điệp Cốc tự mình điều chế? Để lại cho nàng, sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì dùng để bảo vệ tính mạng? Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt, người này bị điên rồi à?
Ngoại trừ trị liệu cần thuốc ra, thánh thủ Điệp Cốc không điều chế bất kỳ thuóc gì cho người ngoài, mà Mạc Liễm Sâm là người duy nhất có được thuốc của ông ta, không cất giữ cho mình mà lại đưa cho nàng? Đưa nàng thì cũng thôi đi, nàng dùng viên thuốc đó cứu hắn một mạng, hắn còn không vui vẻ, chỉ bởi vì nàng tuỳ ý đút viên thuốc trân quý đó cho hắn ăn?
Dịch Cẩn Ninh có cảm giác suy nghĩ mình trở nên hỗn loạn, chuyện này… chuyện này… Đây là dấu hiệu yêu của nàng sao?
“Ta…”
Nàng vừa định mở miệng nói, Mạc Liễm Sâm lại lên án mạnh mẽ: “Nàng có biết lúc trước thánh thủ Điệp Cốc nghiên cứu chế tạo viên thuốc này tốn bao nhiêu tâm tư không? Nàng có biết, ta vì để lại viên thuốc này cho nàng nên nhẫn nhịn bao lần đau đớn do đao chém mang đến không? Nàng đây là vứt tấm lòng của ta trên đất rồi chà đạp!”
Hắn không phải người cố chấp, nhưng lại cố chấp chuyện này là bởi không lâu trước kia hắn gặp một cao nhân đắc đạo.
Dáng vẻ cao nhân kia nhìn như lôi thôi nhưng ăn mặc như một đạo sĩ, lời nói cử chỉ lại giống một nhà sư tự do. Khi còn nhỏ hắn từng may mắn gặp được một lần, hắn lập tức nhận ra đó là hồ bán tiên đã biến mất trong truyền thuyết.
Hồ bán tiên nói cho hắn biết, hắn và Dịch Cẩn Ninh duyên trời định trước, yêu cầu hắn phải quý trọng. Ngay từ đầu hắn còn không hiểu ra sao, sau lại nghe ông ta nói Dịch Cẩn Ninh là oan hồn chuyển thế, mang theo oán khí đến thì hắn biết không phải ông ta đang đùa giỡn với mình. Hắn cũng từng thấy Dịch Cẩn Ninh che giấu oán khí và hận ý, những thứ đó che mờ bản chất của nàng, che mờ dịu dàng của nàng.
“Trong mệnh của nàng có một đại kiếp sinh tử lớn, nàng có thể vượt qua kiếp nạn ấy hay không, mấu chốt là ở ngươi. Lão đạo bấm ngón tay tính toán, cô nương kia sẽ trúng phải loại độc trí mạng nhất thế gian…”
Ban đầu lời nói của lão đạo sĩ còn quanh quẩn bên tai hắn, hắn chỉ sợ ngày nào đó nàng không đề phòng bị người bên cạnh xuống tay nên mới năn nỉ sư phụ trong thời gian giải độc cho Dịch Cẩn Hồng nhanh chóng điều chế ra thuốc có thể giải bách độc.
Không ngờ Dịch Cẩn Ninh lại cho hắn ăn viên thuốc này, hắn chỉ trúng độc bình thường, dùng nội lực bức độc trong người ra, lại điều dưỡng một khoảng thời gian là có thể phục hồi như cũ.
Trong lòng hắn đang tiếc hận vì viên thuốc bị mất đi kia, vì Dịch Cẩn Ninh chạy tới không đáng giá!
“Nàng… Haizz!” Ngữ khí hắn chậm lại: “Thể chất ta rất tốt, độc dược bình thường không thể gây ảnh hưởng lớn đến ta, chỉ cần không trúng phải loại độc quá mức kịch liệt sẽ không có việc gì!”
“Ta…” Dịch Cẩn Ninh cúi thấp đầu, rất có dáng vẻ của nàng dâu nhỏ: “Thật xin lỗi, ta sai rồi còn không được sao!”
Nàng không ngờ để có viên thuốc kia lại không đơn giản như vậy, cũng không nghĩ tới Mạc Liễm Sâm đối xử với mình tốt đến thế, ngay cả một viên thuốc giải độc cũng không nỡ để bản thân mình dùng.
Dáng vẻ này của nàng khiến Mạc Liễm Sâm không đành lòng trách cứ nàng nữa, tự mình múc thêm chén cháo vùi đầu ăn.
Dùng điểm tâm xong đã là giờ mẹo, Dịch Cẩn Ninh vì hắn quở trách vẫn cúi đầu không nói gì. Mạc Liễm Sâm không muốn hủy danh dự của nàng, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng bước chân mới bước được một nửa đã dừng lại.
“Đúng rồi, cái này… Tặng nàng!” Hắn lấy một chiếc vòng tay từ trong ngực ra, nét mặt hơi ngượng ngùng.
Là một chuỗi hạt đậu đỏ xâu thành vòng tay, chuỗi hạt kia chừng mười hai viên, từng viên chắc nịch hồng nhuận, dưới ánh mặt trời còn hơi tỏa sáng.
“Đây là…”
Dịch Cẩn Ninh tất nhiên biết hạt đậu đỏ này có hàm ý gì, hạt đậu đỏ có tên thường gọi là hạt tương tư, chất lượng bền chắc không gì sánh được, màu sắc tươi đẹp như máu, hồng hồng tỏa sáng, không sâu mọt không mục nát, sắc màu lóng lánh mãi không phai màu. Truyền thuyết kể lại rằng có người mang trong lòng nỗi khổ tương tư, rơi lệ dưới tàng cây, khó có thể hóa giải, cuối cùng ngưng tụ thành. Chỉ là…
Nàng nhìn Mạc Liễm Sâm, đôi mắt trong suốt hàm chứa tình ý sâu đậm: “Mạc Liễm Sâm, ngụ ý của đậu tương tư ngươi nên hiểu rõ ràng. Ta muốn chính là toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp, ngươi có thể làm được sao? Ngươi là khách giang hồ, mà ta là cô nương triều thần, chúng ta vốn không có khả năng, vả lại ta đã được Hoàng thượng tứ hôn rồi.”
Thánh chỉ hạ xuống, lòng nàng hỗn loạn.
Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc bây giờ nàng mới có can đảm mở rộng cửa lòng với hắn. Nàng muốn nói cho hắn biết, trong lòng nàng có hắn; nàng muốn nói cho hắn biết, nàng nguyện ý vì hắn cãi lời thánh mệnh.
Lần đầu tiên kể từ sau khi mẫu thân qua đời, trong đôi mắt hoa đào của Mạc Liễm Sâm xuất hiện nước mắt chân thật, hắn vội vàng nâng tay nàng lên, thấy nàng không cự tuyệt, trong lòng càng vui vẻ.
“Ninh Ninh, ta nói rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã bị luân hãm thật sâu vào trong đôi mắt phượng sâu thẳm tựa hồ nước của nàng. Ta vẫn luôn sợ không thể bước vào lòng nàng, cho nên thường xuyên đùa giỡn, nhưng ta thề ta đối với nàng là chân tâm, nhật nguyệt chứng giám. Người trong giang hồ, tất nhiên thân bất do kỷ, mỗi lẫn ở bên ngoài gặp chuyện không vui, chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ nở nụ cười, bởi vì nàng từng nói ta cười lên là đẹp mắt nhất.”
Dịch Cẩn Ninh híp mắt, không phải nàng không muốn tin tưởng hắn, mà là kiếp trước đã nghe quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, nàng không còn bao nhiêu cảm xúc nữa.
“Ngươi đang nói cho ta biết cả đời này sẽ đối xử với ta trung trinh không đổi sao? Vậy thì tốt, nếu ngươi thực sự đối với ta tốt, vậy nói cho ta biết thân phận thật của ngươi đi, dù cho ngươi chỉ là một sát thủ hay thích khách ta cũng ở cạnh ngươi.” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh lộ ra ánh sáng mong chờ.
Nhưng, Mạc Liễm Sâm lại do dự, nếu nói cho nàng biết thân phận thật của hắn, vậy tất cả màn diễn trước kia đều uổng phí. Trong mắt người ngoài hắn chỉ là Vương gia vừa ngốc vừa mù, nhưng trong bóng tối hắn là minh chủ Sát Minh lừng lẫy giang hồ.
Sát Minh là tổ chức sát thủ mới thành lập trên giang hồ, cũng là tổ chức thu thập tình báo lớn nhất Tây Việt, vì vậy tổ chức rất to lớn, vả lại Sát Minh đã nói trước sẽ không giết người trong Hoàng thành, cho nên Hoàng đế không có cách bắt hán. Chỉ cần là người trong giang hồ đều sẽ biết, minh chủ Sát Minh luôn đến vô ảnh đi vô tung, khi làm việc đeo mặt nạ màu trắng.
Mà một cô nương khuê các như Dịch Cẩn Ninh chỉ biết có một tổ chức và nhân vật nổi danh như vậy, nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện giang hồ, mà hắn cũng không muốn để nàng rơi vào vòng nguy hiểm.
Hắn suy nghĩ hết lần này đến lần khác, không thể nói với nàng tình hình thực tế.
Thân phận Thanh Vương, hắn muốn cho nàng một kinh hỉ. Nhưng hắn không biết, điều hắn cho là vui mừng đến cuối cùng trở thành kinh sợ, cũng có thể tin đó là lý do hắn được ngủ trên sàn nhà. Đây đều là chuyện nói sau.
“Ta là một người bình thường trong giang hồ cũng được, là một quan to hiển quý cũng thế, đã yêu nhau thật lòng, thân phận há có thể ngăn trở chúng ta?”
Dịch Cẩn Ninh rất thất vọng, thật lòng yêu nhau hẳn người yêu sẽ không phải không muốn mở rộng cửa lòng với nàng, hẳn sẽ không phải không muốn chia sẻ bí mật, ngay cả thân phận lại càng không không muốn nói nàng biết.
“Đã như vậy, ta cũng không gượng ép ngươi nói cho ta biết. Ta muốn nói với ngươi, hiện tại ta đã bị Hoàng thượng tứ hôn, mùng tám tháng hai năm sau chính là ngày đại hôn của ta. Nếu ngươi thật lòng với ta, thì dẫn ta rời đi, ta…”
Dịch Cẩn Ninh nói được nửa câu, chợt bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào.
Chỉ nghe Nô Nhi nói: “Tứ tiểu thư, tiểu thư chúng ta chưa rời giường, người không được vào!”
Dịch Cẩn Ninh nghe mà hoảng sợ, Dịch Cẩn Dung đến!
Lúc này, trong viện có một người áo đen phi thân từ cửa sổ vào, hắn cung kính quỳ gối trước mặt Mạc Liễm Sâm: “Chủ tử, có biến!”
Mạc Liễm Sâm lập tức xoay người đối mặt với Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Ninh, chuyện này sau này hãy nói tiếp, hiện tại ta có việc gấp rời đi trước.” Hắn nói xong liền nhảy từ cửa sổ ra ngoài cùng nam tử áo đen kia.
“Ta…” Dịch Cẩn Ninh nhìn rèm cửa sổ còn lay động, tự lẩm bẩm: “Ta còn chưa nói xong đâu, nếu chàng nguyện ý dẫn ta đi, ta sẽ đi theo chàng!”
Lúc này, Dịch Cẩn Dung đã xông vào, nàng ta kêu to: “Dịch Cẩn Ninh, ngươi không biết xấu hổ, dám giấu diếm nam nhân!”
Dịch Cẩn Dung vừa nhận được tin tức từ tai mắt quét dọn ở Trúc Uyển, nói là trong phòng Dịch Cẩn Ninh có giọng nam, lúc này nàng ta vừa mới rời giường lập tức muốn chạy tới xem. Ai ngờ chưa đến cổng viện đã bị hai tiểu nha đầu ngăn cản, hình như một người trong đó có chút võ công, kéo ống tay áo nàng ta không cho nàng ta đi vào.
Nếu không có gì thì hai nha đầu này sẽ không vội vã lôi kéo nàng ta như vậy. Nàng ta càng nghĩ càng thấy khả nghi, cố gắng nhân cơ hội chạy vào, nhưng chỉ thấy Dịch Cẩn Ninh ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn chuyên tâm dùng cháo.
Trên bàn một bộ bát đũa khác đã sớm bị Dịch Cẩn Ninh thu dọn, nàng an tâm hưởng thụ điểm tâm đã sớm nguội lạnh, hoàn toàn không để ý đến Dịch Cẩn Dung đang hô to gọi nhỏ, Dịch Cẩn Dung tức giận đến mức dậm chân không thể làm gì.
Dịch Cẩn Ninh bị Hoàng thượng tứ hôn, thánh chỉ còn thờ phụng ở từ đường, nàng ta ghen tỵ. Tại sao tiện nhân Dịch Cẩn Ninh này lại tốt số như vậy? Tại sao nàng ta có thể từ thứ nữ trở thành đích nữ, được Thái hậu coi trọng tứ hôn cho người Hoàng thất?
Cuối cùng Dịch Cẩn Ninh cũng ăn xong, nàng buông chén đũa: “Tứ muội muội có việc gì thế?”
“À, nhị tỷ tỷ dùng điểm tâm à! Không có chuyện gì, muội tới thăm tỷ một chút thôi.” Nàng ta nhìn xung quanh xác thực không có nam tử xa lạ nào.
Dịch Cẩn Dung nhìn xong liền đến cạnh bàn ghế ngồi xuống, nhìn tiểu nha hoàn thu dọn hết bát đũa. Nàng ta nghiêm túc quan sát Dịch Cẩn Ninh rồi mới nói: “Nhị tỷ tỷ thực sự muốn gả cho Vương gia ngu ngốc mù lòa kia sao?”
Dịch Cẩn Ninh cười cười không lên tiếng, Tiểu Đào đi vào giúp nàng xoa bóp huyệt thái dương, giảm bớt đau đầu. Mấy ngày gần đây nàng thường đúng giờ này giúp tiểu thư xoa bóp, tiểu thư nhức đầu ngày càng nhiều.
--------------------------------
Dịch Cẩn Dung tự nhận là muốn tốt cho Dịch Cẩn Ninh, thấy nàng không nói lời nào, nói tiếp: “Gả cho vị Thanh Vương đó có gì tốt chứ, chẳng lẽ tỷ tỷ bằng lòng gả cho hắn là bởi thân phận của hắn? Nói vậy cũng rất không đáng giá! Chẳng lẽ nhị tỷ tỷ muốn gả qua sau đó ở goá cả đời còn lại, hay tỷ tỷ có tính toán khác?”
Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, Tiểu Đào hiểu ý ngừng tay, lấy cho nàng một chén nước trong. Nàng nhổ ra vài ngụm khí trọc*: “A, hôm nay thật hoải mái. Cám ơn ngươi, Tiểu Đào!”
*Khí trọc: đờm
Không phải nàng tình nguyện gả cho Thanh Vương, không phải nàng tình nguyên làm quả phụ, nhưng đó là thánh chỉ của Hoàng thượng, ai dám không nghe lệnh?
Nàng liếc Dịch Cẩn Dung, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta kháng chỉ sao, hay tình nguyện thay ta gả cho Thanh Vương?”
“Tỷ xem, đại tỷ tỷ cũng được gả cho một người tốt như vậy, ôi chao Quận Vương đấy, thật khiến người khác hâm mộ! Mặc dù muội chỉ gả cho con trai một vị Tướng quân, nhưng là người hiền lành, coi như không phụ lòng mình.” Dịch Cẩn Dung cười ha ha, vội nói: “Không phải muội đang lo lắng cho tỷ tỷ sao!”
“Hả?” Dịch Cẩn Ninh cười, nheo mắt lại: “Vậy ngươi thay ta gả cho Thanh Vương là được rồi, ta không ngại thay ngươi gả cho hậu duệ lương tướng đâu!”
Nụ cười Dịch Cẩn Dung cứng lại: “Nhị tỷ tỷ nói đùa đấy à?”
Thật ra thì cách trang điểm của Dịch Cẩn Dung coi như không tệ, chẳng qua hai tỷ muội xong sinh trong Tướng phủ quá mức chói mắt, che mất hào quang của nàng ta. Nàng ta vốn ghen ghét mỹ mạo của các nàng, bây giờ thấy họ gả cho người có thân phận cũng tốt hơn nàng ta, sao nàng ta có thể chịu thua? Nhưng mà, giả như nàng ta thật muốn gả cho Vương Gia ngốc mù, quả thực nàng ta không muốn.
“Sao ta có thể nói đùa, nếu muội muội lo lắng ta gả không được, sao không giúp tỷ tỷ chia sẻ một phần? Chúng ta là tỷ muội mà!” Dịch Cẩn Ninh nói xong bước qua kéo tay nàng ta, dịu dàng nói.
Nét mặt Dịch Cẩn Dung lập tức biến đổi, rút bàn tay bị nàng cầm ra: “Dịch Cẩn Ninh, ngươi…”
“Ta làm sao? Thẹn quá hoá giận?” Dịch Cẩn Ninh cười lạnh: “Không phải ngươi lo lắng cho ta sao?”
Muốn làm cho nàng kháng chỉ? Đó là tội lớn chém đầu, trong cái đầu hồ đồ của vị muội muội này có suy nghĩ lệch lạc gì nàng vừa sờ đã trúng. Lúc trước thì châm chọc nàng, lúc sau lo lắng cho nàng, có ai thay đổi sắc mặt nhanh như nàng ta không?
“Ngươi được đấy Dịch Cẩn Ninh, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi đã không cảm kích thì thôi, đến lúc đó đừng khóc lóc trở lại!”
Dịch Cẩn Dung phất tay rời khỏi Trúc Uyển, nàng ta hừ lạnh, thầm nghĩ nếu ngươi đồng ý gả cho Thanh Vương thì cứ gả đi, ta chờ ngươi trở lại khóc lóc.
Hai mươi tám tháng chạp, Tướng phủ lo trong lo ngoài chuẩn bị đồ tết, quà tặng năm mới.
Dịch Cẩn Ninh giống các tiểu thư khuê các khác, trốn trong Trúc Uyển không rời khỏi cửa, sắp hết năm, từ hôm Mạc Liễm Sâm bị thương ở lại Trúc Uyển một đêm thì chưa từng xuất hiện lại.
Trong lòng nàng rất lo lắng, lúc thì nghĩ có nên đào hôn hay không, lúc lại nghĩ hôm đó Mạc Liễm Sâm đến chặn kiệu hoa đưa nàng đi cũng được.
Lúc này đầu lại lâm râm đau đớn, Tiểu Đào oán trách: “Tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, nhất định sư phụ sẽ trở lại tìm người!”
Mấy ngày qua, mỗi ngày tiểu thư đều cầm chuỗi vòng tay kia, đột nhiên nàng nói với Tiểu Đào: “Tiểu Đào, ngươi có biết vòng tay tương tư này mang đến rung động cho ta như nào không?”
Tiểu Đào lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Giờ ngọ mùa đông, ánh mặt trời không chói chang lắm, còn mang theo ít tuyết bay vào, nàng toan đi đóng cửa sổ, Dịch Cẩn Ninh lại gọi nàng lại.
“Tạm thời đừng đóng! Vòng tay tương tư này không phải là một vòng tay tương tư đơn giản như vậy, trong nó còn có nhiều ngụ ý!” Nàng giơ vòng tay lên, quay về phía ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ: “Ngươi mau tới đây nhìn này, ở đây có chữ!”
Tiểu Đào lập tức tiến lên trước: “Ở đâu, để em xem thử xem rốt cuộc sư phụ nói lời tâm tình gì với người nào, nhìn người mỗi ngày đều nhìn vòng tay này cả buổi, cũng không sợ bị tuyết lớn thổi vào nhiễm cảm lạnh!”
Dưới ánh mặt trời vòng tay tương tư phát sáng rực rỡ, trên mười hai hạt đậu tròn màu hồng hiện lên mười hai chữ nhỏ. Tiểu Đào nhìn chăm chú, phía trên hiện lên: Chấp tử chi thủ, dữ tử giao lão *, Ninh Ninh, Liễm Sâm.
* Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Kích cổ 4” của Khổng Tử:
……….
Kích cổ 4
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa:
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
(Theo thivien.net)
Đây là sư phụ bày tỏ sự chân thành và quyết tâm yêu không thay đổi đối với tiểu thư, chẳng trách tiểu thư vui vẻ như vậy, mỗi ngày đều nhìn không biết chán. Tiểu Đào cười thầm, thì ra là viết thư tình!
Lúc này, khuôn mặt Nô Nhi mang theo gió lạnh đi vào, vén rèm lên mang theo một trận khí lạnh vào phòng. Nàng phủi bông tuyết trên vai, bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt.
“Tiểu thư, ngoài cửa có người xưng là Lạc Tiếu Tiếu tới tìm người, còn nói là bạn cũ, nói em vào thông báo một tiếng.”
Cô nương ngoài cửa mang theo ít lễ vật, nhìn hơi quen mắt, là một tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng kém tiểu thư vài phần. Nàng không giống như người xấu, bèn dẫn vào Trúc Uyển, rồi vào đây báo cho tiểu thư một tiếng.
“Là nàng!” Dịch Cẩn Ninh vui mừng, vội hỏi: “Nhanh, nói nàng vào đây, bên ngoài trời rất lạnh!”
Nô Nhi lại đội mũ ra ngoài, chốc lát sau dẫn một cô nương mộc mạc đi vào. Nàng vừa đến lập tức không ngừng hà hơi vào tay, xoa xoa hai cái rồi mới cởi chiếc mũ kỳ quái trên đầu xuống.
Dịch Cẩn Ninh đeo vòng tương tư vào tay trái, tiến lên vui vẻ nói: “Quả thực là ngươi, mau vào đây ngồi đi!”
“Đã lâu không thấy ngươi tới thăm ta!” Lạc Tiếu Tiếu giận trách một tiếng, kéo tay Dịch Cẩn Ninh, cảm giác trơn nhẵn lạnh như bằng khiến Dịch Cẩn Ninh run lên.
Nàng cười nói: “Trước đó vài ngày ngươi hẹn ta đến ‘Hồi đầu khách’, ta định đến nhưng vì trên đường bị trì hoãn. Ngươi đừng trách ta, hơn nữa chỗ kia cách Tướng phủ xa vậy, mùa đông tuyết rơi, đường đi không dễ, ngồi xe ngực cũng không quá thuận tiện.”
“Thì ra là ngươi giữa đường mới thả bồ câu trắng cho ta!” Lạc Tiếu Tiếu thốt ra một câu như vậy.
* Thả bồ câu trắng chỉ không tuân thủ lời hứa, mang theo hàm ý lừa gạt.
Mọi người trong phòng không rõ chân tướng, Tiểu Đào nhìn nàng nói: “Tiểu thư nửa đường thực sự có chuyện mới về phủ, không phải đi thả chim bồ câu.”
“Xì!” Lạc Tiếu Tiếu vui vẻ, vị cổ nhân này hiểu sai ý rồi, một cô nương thực thú vị.
Nàng giải thích: “Câu này… Thả chim bồ câu có ý nghĩa là không đúng giờ hoặc không tới, là người không giữ lời hứa, hàm chứa ý nghĩa lừa gạt, chứ không phải thả bồ câu. Đây là câu nói ở quê ta, thói quen thôi, nhất thời không sửa được.
“Hả?” Mọi người lại khó hiểu, Nô Nhi cướp lời: “Tiểu thư không hề không giữ lời, nàng không lừa gạt ngươi!”
Lạc Tiếu Tiếu tỏ vẻ hết chỗ nói với cổ nhân, nhún nhún vai: “Câu này là cách nói đùa giỡn, không có ý gì khác!”
“Được rồi, chúng ta đừng xoắn xuýt vấn đề đó thả bồ câu có ý gì nữa. Ninh Ninh, đến đây, hôm nay ta mang món ngon đến cho ngươi” Lạc Tiếu Tiếu mở hộp lễ vật được gói đẹp đẽ kia ra: “Đinh đinh đinh đinh, xử lý nồi lẩu!”
Nồi lẩu như này cổ nhân chưa từng thấy qua, nàng quyết định nếu sau khi Dịch Cẩn Ninh nếm thử cảm thấy không tệ lắm sẽ chuẩn bị thêm một món ăn hợp thời tại “Hồi đầu khách”, phát sáng mù mắt khách nhân, kích thích mạnh đến sự thèm ăn của khách nhân.
Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt: “Người mang theo mang liệu nấu ăn đến đây là muốn nấu ăn trong Tướng phủ?”
“Có thể ngươi không biết cái này, đây là món ăn ở quê ta, gọi là “nồi lẩu”, ngươi sai hai nha đầu đi chuẩn bị bếp lò nhỏ và nồi nước, sau đó ngươi sẽ biết!” Lạc Tiếu Tiếu cười một tiếng, hàm răng trắng lấp lánh.
Vài người trong phòng luống cuống chân tay làm, cuối cùng cũng được ăn lẩu.
Nô Nhi ăn đến nóng hôi hổi, không ngừng nhét thịt bò và dạ dày heo vào miệng: “Ăn ngon, thì ra lẩu này ăn ngon như vậy, còn ngon hơn đồ ăn trong tửu lâu nổi tiếng kia không biết bao nhiêu lần!”
“Đúng vậy, ăn ngon hơn món ăn trong “Hồi đầu khách”, món ăn nơi đó mặc dù rẻ, tiết mục giải trí cũng rất đúng lúc, nhưng đồ ăn không hấp dẫn người khác. Nhưng mà so với các tửu lâu bình thường vẫn tốt hơn nhiều!” Tiểu Đào nhúng miếng thịt bò, ăn ngon miệng, không ngừng khen ngợi.
Tửu lâu kia nàng và tiểu thư đã đến mấy lần, cũng hưởng thụ không ít ưu đãi, món ăn thực sự không ngon lắm, không ăn ngon bằng nồi lẩu này. Giữa mùa đông ăn được miếng thịt bò vừa thơm vừa cay, thơm mềm ngon miệng, ấm bụng hơn nhiều, ăn vào sảng khoái thân thể còn bốc lên hơi nóng!”
Dịch Cẩn Ninh chỉ ăn không nói, đây là thói quen nhiều năm của nàng. Nhưng đáy lòng ngầm đồng ý lời nói của Tiểu Đào và Nô Nhi, món ăn này có thể nói là tuyệt nhất.
“Khụ khụ….” Lạc Tiếu Tiếu cắt đứt lời nói của hai người: “Tửu lâu kia, tửu lâu các ngươi vừa nói là ta mở!”
--------------------------------------------------
Lời vừa nói ra làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, mọi người trong phòng đều mở to mắt: “Ngươi mở tửu lâu?”
Trong mắt Tiểu Đào tràn đầy sùng bái: “Ngươi chính là bà chủ giấu mặt của ‘Hồi đầu khách’? Ngươi thực tài giỏi, một nữ nhân lại có bản lãnh này!”
Mặc dù Dịch Cẩn Ninh giật mình nhưng rất nhanh đã hiểu rõ. Hôm khai trương tửu lâu đó, Lạc Tiếu Tiếu ngồi dùng cơm ở đằng kia, còn không ngừng tán dương tửu lâu này thật lớn, sau này sẽ nhuộm hồng Tây Việt, thậm chí nhuộm hồng thiên hạ. Thì ra đây là kế hoạch của nàng, hèn chi nói năng tự tin như vậy, thật giống như viễn cảnh tiền đồ của tửu lâu này đang ở ngay trước mắt vậy.
Một người ngươi cười ta nói rất lâu, lúc này Dịch Cẩn Ninh cũng là thật tâm tiếp nhận người bạn này, hai người đều có cảm xúc tâm tâm tương tích*.
*Tâm tâm tương tích: Tâm là tâm ý, tấm lòng; tích là thương tiếc, thương hại. Không cần nói ra tâm ý của nhau vẫn có thể hiểu rõ nhau. Miêu tả cảm tình hai bên hoàn toàn tương thông. (Theo baike)
Gần hoàng hôn Nô Nhi mới tiễn Lạc Tiếu Tiếu rời khỏi Trúc Uyển. Ngoài Trúc Uyển vừa khéo gặp Dịch Cẩn Hồng đến thăm muội muội, hắn đi quá nhanh nên chẳng may đụng phải Lạc Tiếu Tiếu. Lạc Tiếu Tiếu cười khoát tay nói mình không có việc gì, nở nụ cười áy náy nói với hắn: “Ta nên nói xin lỗi mới đúng, vừa rồi ta đi quá nhanh!”
Là nàng! Trong lòng Dịch Cẩn Hồng giật mình, cô nương hào sảng, cô nương đã an ủi hắn! Mấy ngày nay hắn tìm nàng, còn đặc biệt tới quan phủ tra xét hộ tịch nhưng đều không tìm được cô nương ở đến từ nơi khác này. Hắn gần như tuyệt vọng, cho rằng nàng đã rời khỏi Cẩm Thành. Đang chuẩn bị hai ngày nữa rời nhà đi buôn bán, thuận tiện trên đường thăm dò tin tức của nàng.
Duyên phận sao, rốt cuộc ông trời đã thấy được nỗi niềm khổ tâm của hắn, để hắn gặp cô nương xinh đẹp phóng khoáng này. Lúc này tâm tình hắn kích động xiết bao.
Nhưng hình như vị cô nương này không còn nhớ hắn, nàng nói xin lỗi xong lập tức vội vã rời khỏi, chỉ lưu lại một bóng dáng xinh đẹp cho hắn. Bóng dáng xinh đẹp kia trực tiếp lấy mất hồn hắn, cướp đi hơi thở của hắn, khiến hắn không tự chủ được muốn đi theo.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*, hắn chỉ thích một người phóng khoáng và tự nhiên như vậy. Thân ảnh đi xa, hắn vẫn chưa phục hồi tâm tình.
*Yểu điệu: dáng vẻ nhẹ nhàng thướt tha dịu dàng; thục nữ: người con gái hiền ngoan có nết na. Yểu điểu thục nữ là người con gái có ngoại hình dịu dàng, uyển chuyển nhẹ nhàng thướt tha và có tính nết hiền ngoan đoan trang. Chữ thục nữ nói lên tinh thần, tính nết. Yểu điệu nói lên ngoại hình của người con gái đẹp là phải dịu dàng.
Quân tử: người con trai tốt. Theo nho học Trung Quốc thì có hai hạng người con trai đàn ông là quân tử và tiểu nhân. Quân tử là người con trai tốt, tiểu nhân là người con trai xấu .
Hảo cầu: hảo: ham thích; cầu: cầu mong, tìm cầu. Vậy quân tử hảo cầu nghĩa là người con trai tốt thì ham thích, cầu mong, tìm kiếm .
Vậy Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu nghĩa là người con trai tốt thường thích mong cầu tìm kiếm người con gái dịu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ. (Theo vn.answers.yahoo.com)
Tiểu Đào đứng cửa thấy hắn liền gọi: “Đại thiếu gia, ngài tới tìm tiểu thư nhà nô tỳ sao?”
Dịch Cẩn Hồng có phần mất mát, quay đầu lại nói: “Ừ!”
Vào trong phòng toàn thân Dịch Cẩn Hồng lạnh lẽo. Hắn đến gần lò lửa, xoa tay nói: “Vẫn là trong phòng Ninh Nhi ấm áp, bên ngoài thật lạnh!”
“Bên ngoài lạnh mà còn đứng lâu như vậy!” Dịch Cẩn Ninh sai Tiểu Đào cầm một cái chăn đến đắp lên người hắn: “Bây giờ ấm hơn chút nào chưa?”
“Mùa đông năm nay lạnh hơn năm trước nhiều!”
Dịch Cẩn Hồng có chút hoảng hốt, trước kia ở chùa Phổ Ninh hắn rất ít ra ngoài, bên ngoài có lạnh hay không hắn không hề có cảm giác.
“Như này là lạnh à?”
Dịch Cẩn Ninh nói ra câu này, Tiểu Đào kinh ngạc không thôi: “Như này không lạnh, vậy như nào mới coi là lạnh? Tiểu thư, từ lúc em hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu thấy tuyết lớn như này đấy!”
Thời tiết như này thực đúng không tính là lạnh, với Dịch Cẩn Ninh, mùa đông năm ấy trong kiếp trước mới là mùa đông lạnh nhất. Tuyết đọng thật dày, chân giẫm lên một lúc lâu mới có thể rút ra. Nàng còn nhớ năm đó nàng đạp từng bước trên tuyết đọng, lạnh đến mức chân mất hết cảm giác, thật vất vả mới trở lại Tướng phủ, nhưng lại là cổng chính đóng chặt, không người nào hỏi thăm không nói, còn gọi người của Hầu phủ tới trói nàng đưa trở về.
Lòng nàng trở nên thật lạnh, cảm giác mấy ngày này lạnh thêm vài phần, không tự chủ co rút lại. Tay chạm vào vòng tay tương tư trên cổ tay trái, lòng của nàng mới từ từ ấm lại, tựa như thân thể có lò sưởi.
Tiểu Đào thấy nàng lạnh, vội vàng vào phòng tìm áo khoác lông chồn màu trắng phủ thêm cho nàng. Nàng túm chặt áo khoác, như nắm chặt vận mệnh của mình.
Nàng thề, trừ mẫu thân và ca ca, nàng sẽ không có tình cảm với Tướng phủ nữa, sẽ không bao giờ nữa.
Dịch Cẩn Ninh hiểu rõ ngữ nghĩa của ca ca, đó là một lần nữa tìm lại cảm giác mà thôi. Bọn họ là người từng trải giống nhau, dưới đáy lòng đều chôn giấu một vài đau đớn, khẻ đụng phải hoàn cảnh nào đó cũng sẽ bị vạch trần, người có quá nhiều vết thương chồng chất.
“Ninh Nhi, sang năm ca ca muốn ra ngoài buôn bán, muội… Hiểu ta sao?”
Hắn không muốn trói buộc mình trong khoảng đất trời nhỏ bé, thế giới của hắn rất rộng lớn, Dịch Cẩn Ninh hiểu, nhất định nàng hiểu!
“Ca ca, bất luận huynh quyết định làm gì, Ninh Nhi vĩnh viễn ủng hộ huynh. Tựa như khi còn bé huynh thích kể chuyện cổ tích cho muội nghe, bất kể có hay hay không, muội đều nghe tiếp, không hề chán ghét. Bởi vì… Huynh là ca ca của muội, là con trai của mẫu thân!”
Hắn biết Ninh Nhi hiểu hắn, cũng biết Ninh Nhi bằng lòng ủng hộ hắn, vậy là đủ rồi! Về phần mẫu thân, hắn thở dài một tiếng. Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu *, kể từ đó mẫu thân sẽ lo lắng cho hắn.
* Cả câu: “Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu, mẫu hành thiên lý nhi bất sầu: Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu. Tình mẹ lo lắng cho con hơn hẳn con cái lo cho mẹ.
Sau khi ca ca đi, Dịch Cẩn Ninh chợt cảm thấy trong phòng lạnh thêm vài phần, nàng vội vàng gọi Tiểu Đào lấy thêm lò sưởi. Vòng tương tư trên tay bị ánh sáng từ lò lửa chiếu vào phát ra ánh sáng đỏ rực, rất mê người. Dịch Cẩn Ninh nắm chặt vòng tay tựa như nắm chặt hạnh phúc cả đời mình.
Mạc Liễm Sâm, nhất định chàng đừng phụ ta, ta sẽ chờ chàng đến!
Đêm trừ tịch, Tướng phủ rất náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài treo đầy đèn hoa, cửa nhỏ của chính mỗi viện lớn đều dán đầy câu đối tết.
Dùng xong cơm tối, người một nhà ngồi cùng một chỗ trông coi đêm giao thừa. Bên ngoài tiếng pháo vang lên không ngớt, một năm mới bắt đầu rồi.
Uyển Nhi thật vui vẻ vì bản thân lại lớn thêm một tuổi, gần đây vóc người nàng lại lớn thêm một chút, phụ thân khen ngợi dung mạo của nàng xinh đẹp. Nàng vui mừng thu tiền mừng tuổi của các trưởng bối, âm thanh ngọt ngào, nói lời chúc phúc từng người trong nhà.
Dịch Cẩn An híp mắt, ngũ muội muội này cũng hiểu được thu mua lòng người! Nàng ta lại nhìn Dịch Cẩn Ninh, khẽ mỉm cười với nàng, nhưng ý tứ nơi đáy mắt không cần nói cũng biết.
Các nàng là kẻ thù, trời sinh đã là kẻ thù!
Gần đây người nọ thường xuyên tìm nàng ta, nàng ta không thể đề cao cảnh giác. Dịch Cẩn Ninh đang điều tra quan hệ của nàng ta và người đó, còn âm thầm thu thập những cô nương lớn lên có dung mạo giống nàng? Cao nhân âm thầm trợ giúp Dịch Cẩn Ninh là ai, chẳng lẽ nàng đã điều tra ra cái gì rồi?
Nàng ta có phần khẩn trương, nếu thực sự bị điều tra ra được nàng kia thì xong rồi! Nhưng người nọ lại nói nàng ta không cần lo sợ, Dịch Cẩn Ninh sẽ không tìm được người nàng muốn tìm. Chỉ nói trong khoảng thời gian này nhất định không được xảy ra xung đột với Dịch Cẩn Ninh, tốt nhất hòa hoãn quan hệ hai người trước, chớ để nàng hoài nghi lần nữa.
Dịch Cẩn An thu hồi nụ cười, nhìn một nhà lớn nhỏ sôi nổi cười đùa, đột nhiên nàng ta cảm thấy bản thân mình thật dư thừa. Nàng hận người kia, hận nàng cho nàng ta tất cả, lại phá hủy tất cả của nàng ta.
Ở đây, trừ Dịch Trường Hoa ra, tất cả những người khác không có bất cứ quan hệ gì với nàng ta, Tướng phủ không phải nhà của nàng ta. Đón giao thừa, thế nhưng lần đầu tiên nàng ta cảm thấy rất cô độc, rất lạc lõng.
Nói gì mà suy nghĩ vì nàng ta, vì vinh hoa phú quý của nàng ta. Nàng ta tự hỏi, làm như vậy thực sự là vì nàng ta hay vì người nọ? Nàng ta nói không ra vì sao vẫn còn phải chịu sự khống chế của người nọ, vì sao còn phải bị nàng định đoạt, cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của nàng, làm một đích nữ dịu dàng hiền thục của Tướng phủ.
Dịch Cẩn Ninh thấy vị tỷ tỷ song sinh nhíu chặt mày, có phần khó hiểu: Dịch Cẩn An cũng biết phiền muộn, nàng ta cũng biết phiền muộn?
Trước đó vài ngày A Trúc đưa đến vài tin tức, nói là thăm dò tung tích của nữ nhân áo đen che mặt kia, nhưng bị nàng bỏ rơi. Xem ra, người đứng sau lưng Dịch Cẩn An thật không đơn giản!
Nàng nheo mắt, tay bất giác chạm vào vòng tương tư trên cổ tay trái, ngón tay nhẹ nhàng ma xát từng chữ trên hạt đậu, đáy lòng tràn đầy ấm áp.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Thật tốt!