• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay Dịch Cẩn Ninh nôn oẹ lợi hại, đến Long đế không thèm đoái hoài gì cũng đích thân đến thăm nàng. Mạc Liễm Sâm hầu hạ một bên mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay không an phận của Long đế.

Dịch Cẩn Ninh liếc hắn một cái, đúng là hũ dấm chua. lê#Quý""đôn Chẳng phải chỉ sờ trán thôi sao, có gì to tát?

Long đế nhìn hoàng hậu mà thái giám mắt đi mày lại thì trong lòng căm tức lắm. Nhiều ngày nay ông ta vốn đã bộn bề nhiều chuyện, không phải dân chúng Vận Thành không chịu nộp lương thực thì là cường đạo An Thành chiếm bến tầu hải vực Thưởng Chiêm.

Vì mấy việc vặt vãnh này mà nhiều ngày nay chưa chợp mắt được tí nào, nghe nói hoàng hậu ôm bệnh nhiều ngày, vì nhớ tình vợ chồng đến thăm bà, không ngờ hoàng hậu chẳng những dám không nhìn ông ta cái nào mà còn luôn mắt đưa mày lại với gã thái giám, ông ta há có thể không tức giận?

“Hoàng hậu!”

Long đế khàn giọng, trợn mắt chờ Dịch Cẩn Ninh trả lời.

“Lời trẫm nói nàng có đang nghe không?”

Ông ta rất căm tức, Lâu Tịnh là người yêu thanh mai trúc mã của ông ta, sau khi lớn lên thì thuận lý thành chương thành thân. lê:Q"úy||Đôn Sau này ông ta khởi sự phản triều đình, giết hoàng thân, bà cũng một bước không rời im lặng ủng hộ, không rời không bỏ. Ông ta vì nhớ kĩ tình cũ mới đưa bà lên làm hoàng hậu.

Không ngờ một người thô tục như bà ta không hiểu được quy củ trong cung thì cũng thôi đi, lại còn giống y như người đàn bà chanh chua khoa tay múa chân với đám cung phi của ông ta, điều căm tức nhất là bà ta còn giết vài hậu phi đnag mang thai của ông ta.

Con người đố kị trở nên thật đáng sợ, sau này ông ta cũng bất đắc dĩ đành phải thoả hiệp, nhưng nhường nhịn chỉ đến lần này thôi, đủ loại hành vi của hoàng hậu đã chạm đến giới hạn của ông ta. Đã nhiều lần muốn giết bà ta nhưng vì nhớ đến đoạn tình cũ thuở thiếu thời lại đành buông tha.

Bây giờ ngẫm lại ông ta đã lạnh nhạt bà ta gần ba năm rồi!

“Hả? Hoàng thượng gọi thiếp thân?”

Dịch Cẩn Ninh giật mình cứ như thể bỗng dưng nghe thấy lời hoàng thượng nói vậy. Mấy ngày nay dạ dày nàng khó chịu muốn chết, mật đắng cũng muốn nôn ra luôn lại không dám tìm thái y cũng chẳng dám tuỳ tiện dùng thuốc dưỡng thai, tai mắt trong cung nhiều lắm.

Như nàng biết hoàng thượng không sủng hạnh hoàng hậu đã ba năm, nếu đột nhiên nàng bị phát hiện mang thai vậy chẳng phải bị nâng đi dìm lồng heo sao? lê#Quý+đôn Không, hẳn là phá thai trước cái đã rồi biếm vào lãnh cung.

Long đế không vui lại trợn mắt nhìn nàng, hoàng hậu này bảo ông ta phải nói gì mới tốt đây! Long đế khẽ khàng ôm nàng vào lòng, vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu nói: “Nàng ấy, là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cần phải để ý tác phong, sau này… Đừng tuỳ tiện giết con trẫm nữa. Trẫm già rồi, nếu sau này không có con cái kế thừa ngôi vị hoàng đế thì trẫm đoạt được thiên hạ này còn có tác dụng gì nữa?”

Ông ta đang tang rãi bày nỗi lòng với nàng ư? Thanh âm Long đế bỗng như già nua hơn rất nhiều, chớ không phải gần đây làm lụng vất vả, lực bất tòng tâm đấy chứ? Nghe nói công phu trên giường của Mật phi mới tới tốt lắm, hoàng thượng cũng đã lớn tuổi như vậy, ngẫu nhiên thất bại chuyện này cũng là bình thường.

Dịch Cẩn Ninh hơi mất tự nhiên trốn tránh cánh tay của ông ta. Tay ông ta thật ấm áp nhưng khiến nàng lạnh cả người. Không phải lão già này muốn nối lại tình xưa với hoàng hậu đấy chứ?

Chả hiểu ra làm sao cả!

Long đế thong thả dợm bước rời đi, hcẳng hiểu sao bóng lưng hơi còng làm lòng người chua xót. Ông ta ban cho một đống thứ tốt làm Dịch Cẩm Ninh hoảng đến hoa cả mắt.

Chẳng lẽ nàng đắc sủng rồi?

Hay là mặt trời mọc từ đằng Tây?

Mạc Liễm Sâm đóng gói toàn bộ vật báu, đưa hết cho huynh đệ Sát Minh.

“Hì hì, Ninh Ninh, thực ra cuộc sống như bây giờ cũng tốt lắm, đứng đầu hậu cung lại còn có chỗ ăn chỗ ở, có người chuyên môn hầu hạ, nhỉ!”

Lời bông đùa này làm Dịch Cẩn Ninh rợn cả tóc gáy. Chàng đã thích như thế thì sao phải cắn răng nghiến lợi mà nói chứ? Chữ nhỉ còn cố tình nhấn mạnh, sợ nàng không nghe thấy chắc?

Quả nhiên không ngoài phỏng đoán của bọn họ, lần này hoàng thượng đưa đến một đống đồ, thế là tin tức hoàng hậu đắc sủng lần nữa liền truyền khắp hoàng cung.

Dịch Cẩn Ninh níu chặt tay Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, thiếp xong rồi, Long đế lừa thiếp!”

Còn tưởng tự dưng Long đế nghĩ thông, bắt đầu coi trọng nguyên phối chính thê, ai dè ông ta muốn bức nàng lên con đường chết!

Mỗi ngày ông ta chỉ đến điện Phượng Nghi nghở ngơi một lát rồi về tẩm điện bản thân nhưng trong mắt người ngoài lại là hoàng hậu đang được thâm sủng.

Một ngày nọ, cơm trưa vừa qua chưa được bao lâu thì sủng phi Mật phi của Long đế trang điểm xinh đẹp đến thỉnh an nàng.

Dịch Cẩn Ninh thờ ơ lướt qua, khuôn mặt trái xoan, mày như lá liễu, khuôn miệng anh đào, xứng với chiếc lược bí khắc hoa văn trăm bướm vờn hoa trên mái đầu nàng ta, trên cổ tay là vòng tay tơ tằm được bện xoắn lại, một thân cung trang màu đỏ tía làm nổi bật nàng ta chói lọi, thiên kiều bá mị.

Mật phi vần hoa vén liễu dợm bước đến, nhẹ giọng chân thành: “Tỷ tỷ, Mật Nhi thỉnh an tỷ tỷ!”

Mỹ nhân quỳ xuống, Dịch Cẩn Ninh chỉ nghe một hương thơm lạ lùng bay vào mũi, sau đó đầu óc nặng nề, choáng váng. Trên người cô gái nhỏ này bôi thứ gì mà nàng ngửi vào lại thấy không thoải mái?

Nàng hoảng sợ, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Mạc Liễm Sâm.

Mạc Liễm Sâm thấy vẻ mặt nàng không bình thường, bước chân lung tung, trong mắt lúc nhìn về phía hắn cũng đảo quanh mất trật tự, như thể dấu hiệu ngất xỉu. Hắn cuống quít bước đến đỡ nàng: “Nương nương, ngài sao vậy?”

“Đầu thiếp choáng váng, trên người Mật phi có xạ hương!” Dịch Cẩn Ninh ghé vào tai Mạc Liễm Sâm thì thào.

Khi nghe thấy hai chữ xạ hơng hắn còn chưa rõ là xảy ra chuyện gì thì đã thấy Dịch Cẩn Ninh đỡ bụng, hắn lập tức hồi hồn, lạnh lùng trừng Mật phi.

Hình như Mật phi cũng không rõ hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì, bị gã thái giám trừng thì lui về sau một bước, suýt ngã ngồi.

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

Nàng ta kích động muốn tiến lên dìu Dịch Cẩn Ninh lại bị Mạc Liễm Sâm đẩy ra.

“Tiểu Hầu Tử, không được vô lễ với Mật phi muội muội!”

Dịch Cẩn Ninh quát to một tiếng, bàn tay to của Mạc Liễm Sâm đang định cho nàng ta một cái tát lập tức rụt trở lại.

“Còn không mau cút, cút cho bản cung!”

Đầu Dịch Cẩn Ninh toát mồ hôi hột, Mật phi lại nấn ná một chốc, nàng không cho phép Mật phi bại lộ chuyện nàng mang thai. Nàng đành ra hạ sách này, Long đế bên kia nàng không muốn cũng vô lực giải thích.

Long đế chưa kịp tìm thái y cho nàng thì xạ hương trên người Mật phi đã vạch trần tin tức nàng có thai.

Mật phi không đi mà ở ngoài cửa chờ tin tức. Nàng ta sai người đi gọi thái y có danh vọng nhất trong cung, mong rằng sẽ chẩn bệnh tốt cho hoàng hậu nương nương.

Hom qua tự dưng hoàng thượng bảo nàng ta đối xử với hoàng hậu tốt một chut, đừng dùng những thủ đoạn hạ lưu đối phó với nữ nhân của ông ta, nàng ta sợ tới mức cho rằng hoàng đế đã biết chuyện lần trước nàng ta trừng phạt một tiểu cung nữ được hoàng đế sủng hạnh. Ai dè tự nhiên hoàng thượng nói hoàng hậu đứng đầu lục cung, là nguyên phối cua rông ta, thế này nàng ta mới yên lòng quyết định nịnh bợ vị hoàng hậu nương nương này. Chẳng ngờ vừa tới thì xảy ra chuyện, nếu hoàng thượng hiểu lầm nàng ta ra tay làm hại, vậy thì nàng ta có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Thái y vội vàng chạy tới, trên lưng cõng một cái hòm thuốc vừa dầy vừa nặng.

“Tỷ tỷ, tỷ sao rồi?”

Mật phi đưa thái y vào, phất tay cho lão thái y khám chữa bệnh cho Dịch Cẩn Ninh, tự mình thì lui ra một bên thật xa không dám tới gần.

Lúc này Dịch Cẩn Ninh đang ru rú trong lòng Mạc Liễm Sâm, sắc mặt nàng vốn tốt hơn chút nhưng vì Mật phi xuất hiện lần nữa mà trở nên trắng bệch. Mật phi đáng chết, cố ý đến chọc giận nàng!

Nàng khẽ cắn môi, muốn đuổi Mật phi ra ngoài nhưng vì toàn thân mềm nhũn nên lại ngã xuống khuỷu tay Mạc Liễm Sâm. Thái y nơm nớp lo sợ đứng một bên, ông ta chỉ liếc hoàng hậu một cái đã biết hoàng hậu xảy ra chuyện gì.

“Mật phi nương nương, xin ngài ra ngoài trước, lão thần bắt mạch cho hoàng hậu!”

Xuất phát từ lương tâm thái y vẫn mời Mật phi ra ngoài, ông ta muốn nói chuyện riêng với hoàng hậu nương nương. Chuyện này tám phần là đám nương nương trong cung diễn trò ngươi lừa ta gạt, hoàng hậu có thai, xạ hương trên người Mật phi có thể gây ra ảnh hưởng với nàng.

“Chuyện này…”

Mật phi chần chừ, nàng ta không hiểu quy củ chẩn bệnh, cho rằng thái y là vì khám chữa bệnh cho hoàng hậu nên dợm bước ra đạu sảnh trước, giao lại nơi này cho thái y.

Dịch Cẩn Ninh phất tay, cho đám cung nhân lui hết. Trong tẩm điện chỉ còn lại nàng và thái y, còn có Mạc Liễm Sâm.

Thái y giương mắt liếc thái giám cnạh hoàng hậu một cái, ý muốn hắn cũng ra ngoài lại bị một câu của Dịch Cẩn Ninh đè xuống: “Hắn là tâm phúc của bản cung!”

Lúc bấy giờ thái y mới giãn khuôn mặt già nua căng thẳng ra hỏi: “Hoàng hậu, lão thần tin chắc ngài biết bản thân có thai!”

“Biết thì sao mà không biết thì thế nào?” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, Mạc Liễm Sâm muốn dìu nàng lại bị nàng từ chối.

Lão thái y đảo mắt, có phần bội phục ngó Dịch Cẩn Ninh.

Nàng đăm đăm nhìn thái y, tiếp tục nói khẽ khàng: “Thái y cũng biết vì sao đến hay hoàng thượng vẫn chưa có con nối dòng chứ? Đó là bởi con nối dòng của hoàng thượng đều bị người ám hại, thế nên bản cung mới uốn giấu giếm sự thật bản thân mang thai, vì hoàng thượng vì Nam Lăng lưu lại một huyêt mạch.”

Đôi mắt nàng sâu thẳm tựa giếng cổ không thấy đáy.

Thái y bị lời của nàng kinh động, ai nói hoàng hậu nương nương là dã phụ nông thôn, ai nói hoàng hậu nương nương là đố phụ chỉ biết la khóc om sòm? Nàng thâm minh đại nghĩa, hiểu đại thế biết đúng mực, giấu giếm tài năng, hết thảy đều chỉ vì có thể lưu lại huyết mạch cho giang sơn Nam Lăng. Nàng mới thực sự là mẫu nghi thiên hạ, đây mới là hoàng hậu của họ!

“Theo ý ngươi thì Mật phi cũng biết chuyện bản cung mang thai?”

Dịch Cẩn Ninh xoay người lại, Mạc Liễm Sâm cẩn thận đỡ nàng, bụng hơn ba tháng nhất định phải hầu hạ cẩn thận mới đúng.

“Không biết!”

Thái y nói vô cùng khẳng định, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút cảm thấy rất có khả năng xạ hương trên người Mật phi là bị tính kế.

“Vậy là ai?” Dịch Cẩn Ninh trầm ngâm.

“Tìm Mật phi đến hỏi chẳng phải sẽ biết ư!” Một câu của Mạc Liễm Sâm bừng tỉnh người trong mộng.

Lão thái y như có thâm ý nhìn Mạc Liễm Sâm, dáng vẻ thái giám này mi thanh mục tú, chỉ là giọng nói hơi… Hơi giống thanh âm nam nhân bình thường phát ra. Nhìn điệu bộ thân mật giữa hắn và hoàng hậu nói không chừng có tư tình với hoàng hậu. lê$Quý?Đôn Nghe nói đã lâu hoàng thượng không sủng hạnh hoàng hậu, nếu làm không tốt thì đứa bé trong bụng hoàng hậu chính là của hắn.

Ông ta nghĩ rồi lại nghĩ, âm thầm ghi nhớ trong lòng, lại lén lút để ý vẻ mặt hoàng hậu khi nhìn gã thái giám kia nhưng không nhìn ra chỗ nào không bình thường.

“Được!” Dịch Cẩn Ninh vỗ tay hắn, nói với người ngoài cửa: “Gọi Mật phi tiến vào, bản cung có chuyện hỏi nàng!”

Mật phi bị mời vào, cười ngọt ngào: “Thân thể hoàng hậu tỷ tỷ đã khá hơn chút nào chưa?”

Dịch Cẩn Ninh xụ mặt không đáp mà chỉ liếc thái y một cái, thái y hiểu ý bước lên phía trước chỉ vào túi hương gấm thêu hoa văn song hỉ giắt bên hông Mật phi.

“Mật phi nương nương, có thể cho phép lão thần tìm hiểu túi hương bên hông ngài không?” lê@Quý!Đ^ôn Lão lật đật khom lưng nói.

Mật phi chẳng hiểu đầu cua tai nheo, túi hương trên hông nàng ta thì có gì đẹp mắt chứ, nàng ta thuận tay lấy xuống, toan đưa thái y lại rút tay về dặn dò: “CCẩn thận đừng làm hỏng, đây là mẫu thân làm cho ta!”

“Mật phi cũng biết trong túi hương này của ngươi không nên bỏ vài thứ không nên chứ hả?”

Dịch Cẩn Ninh nâng chung chà hớp một ngụm, rồi nhẹ nhàng vuốt bộ móng giả trên đầu ngón tay, ánh mắt sắc bén như găm vào người đảo qua làm Mật phi sợ hãi, vội vàng cúi đầu, khi ngẩng lên chỉ thấy thần sắc Dịch Cẩn Ninh như thường.

Nàng ta hít sâu một hơi, thầm mắng bản thân ngu ngốc, thế thì có gì mà sợ. Hoàng hậu cướp đâu ra uy nghiêm chứ? Khắp hậu cung này đều truyền miệng nhau hoàng hậu chỉ là bao cỏ, chỉ biết khóc lóc ầm ĩ. Nhiều lần hoàng thượng muốn phế nhưng vì người nhà làm chỗ dựa sau lưng hoàng hậu và nỗi thương hại của hoàng thượng nên mới từ bỏ.

“Thiếp thân không biết!” Mật phi thấp giọng nói, dè dặt cẩn trọng: “Túi hương này có gì bất thường sao?”

Túi hương này giắt bên hông nàng ta đã mấy tháng nhưng không phát hiện có gì khả nghi, chẳng lẽ là để lâu nên biến chất rồi?

Nàng ta nghi hoặc tiếp nhận túi hương từ tay thái y sau đó cẩn thận hít hà, rồi mở miệng cười xán lạn như hoa xuân.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, không sao mà, hương này rất dễ chịu!”

Dịch Cẩn Ninh nhăn mày, Mật phi này tâm cơ đơn thuần, vốn không giống nha đầu sẽ giở trò mưu ma chước quỷ. lê::Quý{Đ"ôn Nhất định có người tính kế nàng ta, có lẽ người sau lưng này hại người khác trong bóng tối không chừng.

Chỉ có điều…

“Mật phi nương nương, thứ cho lão thần nói thẳng, túi hương mà nương nương đeo bên người có xạ hương, nữ nhân đeo trên người mấy tháng sẽ bị cả đời vô sinh.”

Lão thái y nói ra suy nghĩ trong lòng Dịch Cẩn Ninh. Kiếp trước các nữ nhân hậu viện Chương Dẫn Giác cũng tranh giành tình nhân, sớm sinh trưởng tử kế thừa thế tử vị, cách hại người nhiều vô số kể, phá thai đẻ non không thiếu, trong đó còn có xạ hương gối đầu gây ra một lần. Bảo sao Chương Dẫn Giác có một đống nữ nhân nhưng cuối cùng chẳng một ai sinh hạ một trai nửa gái cho hắn!

“Cái gì, ngươi nói cái gì?” Nàng ta muốn xác nhận thái y nói không phải sự thật.

Thái y vẫn cho nàng ta một đáp án như cũ: “Là sự thật, thiên chân vạn xác. Trong túi hương của nương nương chứa ít xạ hương, một khi đeo lâu thì thân mình sẽ chịu ảnh hưởng. Nhìn thân mình nương nương hẳn là đã đeo lâu rồi. Mời nương nương vươn tay ra để lão thần cẩn thận bắt mạch cho ngài.”

Tay lão thái y còn chưa vươn tay, tay Mật phi đã rụt vfào trong tay áo theo phản xạ.

Nàng ta ngã ngồi trên ghế, dường như nghĩ tới gì đó, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Không thể nào, sao nàng có thể hại ta?”

“Muội muội, vẫn là xem thử đi!”

Sắc mặt Dịch Cẩn Ninh vẫn hơi tái, thái y mở túi hương ra, bới hương hiệu bên trong, cẩn thận ngửi, không khẳg định lắm nói với Mật phi: “Dám hỏi nương nương, bao lâu thì ngài đổi hương liệu này một lần?”

Hương liệu bên trong tươi mát, hình như mớid dổi không lâu, hẳn là thường xuyên thay. Ông ta bọc lại hương liệu đưa thị nữ mang xuống, nghiêm cẩn nhìn thẳng mặt Mật phi.

“Xin nương nương trả lời lão thần, lão thần mớic ó thể phân rõ!”

Thật là lão già cố chấp! Mạc Liễm Sâm nhìn dáng vẻ ngang bướng của lão thái y, lén lút kéo tay Dịch Cẩn Ninh, thấy ong ta xoay người thì lập tức buông ra.

Mật phi ngây người một lúc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng lập tức ý thức được một điểm, sao tự dưng thái y hỏi đến túi hương bên hông nàng?

Chẳng lẽ hoàng hậu có thai?

Ánh mắt nàng ta bất giác liếc về bụng Dịch Cẩn Ninh dưới cung trang rộng rãi, Mạc Liễm Sâm xê dịch đến cạnh Dịch cẩn Ninh chắn tầm mắt Mật phi.

Mật phi thấy thái giám bên người hoàng hậu như vậy thì càng chắc chắn suy đoán trong lòng.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, sao hả, mang cốt nhục của hoàng thượng cũng sợ người biết ư?”

Thai nhi trong bụng hoàng hậu nhất định không phải củ hoàng thượng, mỗi người trong cung đều biết hoàng hậu thất sủng lâu năm. Dẫu hai ngày trước hoàng thượgn có tới thì cũng không thể lập tức mang thai được.

Trong mắt Dịch Cẩn Ninh chợt loé ánh sáng lạnh: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Muội muội không có ý gì khác, muội muội chỉ là tưởng rằng…”

Lời Mật phi bị tắc nghẹn trong cổ họng, Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng ngó nàng ta: “Đừng tưởng bản cung không rõ chút tâm tư nho nhỏ này của ngươi, nói thật cho ngươi biết, đứa bé trong bụng bản cung chính là của hoàng thượng. Hômd dó hoàng thượng uống sau, đến điện Phượng Nghi…”

Câu tiếp Dịch cẩn Ninh không nói thêm gì nữa, nói đến đây MẬt phi ắt đã hiểu.

Mật phi không hiểu, nàng ta giả vờ không hiểu!

Hoàng thượng có sủng hạnh hoàng hậu hay không đều có hồ sơ ghi lại, nhưng nàng ta lại không nghe nói hoàng thượng và hoàng hậu có say rượu mây mưa. Có lẽ hoàng thượng cũng không gấp, hoặc giả hoàng hậu vốn đang gạt người, lấy đâu ra say rượu mất lý trí chứ?

Hoàng thượng là một con mãnh thú, nếu thật sự say rượu mất lý trí một mình hoàng hậu há có thể chống đỡ được, rõ ràng hoàng hậu đnag nói láo.

Nàng ta chắc chắn hoàng hậu đnag ngoại tình, trong lòng không khỏi mừng trộm. Đợi nàng ta bẩm báo rõ việc này với hoàng thượng, vị trí hoàng hậu này liền đổi người rồi. Hoàng thượng đã đồng ý với nàng ta, muốn lập nàng ta làm hậu, chỉ còn chướng ngại vật Lâu Tịnh chưa bị đẩy ngã này thôi. Xem ra hay rồi, tội danh ngoại tình, hoàng thượng dù muốn giữ lại hoàng hậu cũng không được.

Chỉ là xạ hương này… Sắc mặt Mật phi tối sầm lại, Lương tài nhân đáng chết, còn nói cái gì mà cho tỷ muội tốt, may mà hôm nay nàng ta đến thỉnh an hoàng hậu, bằng không sau này bản thân không sinh con được thật còn không biết nguyên nhân ở đâu!

Hay cho tỷ muội tốt thật lòng đối đãi, Lương tài nhân đã bất nhân trước thì đừng trách nàng ta bất nghĩa.

Trong mắt nàng ta nổi lên một tầng sương mù, nước mắt doanh tròng, lại là một cao thủ diễn trò.

Mạc Liễm Sâm ở một bên nhìn Mật phi diễn hí khúc, hắn thật muốn nhìn xem khi Ninh Ninh đối phó hậu cung sẽ như thế nào.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ phải phân xử cho thiếp thân!” Mật phi thút tha thút thít: “LÀ Lương tài nhân nàng ta… nàng ta đưa xạ hương cho Mật Nhi, Mật Nhi không hề biết hoàng hậu mang thai long chủng nên mới đến kinh hách tỷ tỷ, thật là có lỗi. Mật Nhi nên phạt!”

Mật Nhi quỳ gối trước mặt Dịch Cẩn Ninh, thành kính nhận sai, cũng chỉ ra người hại long chủng của hoàng hậu nương nương chính là Lương tài nhân. Để hoàng hậu và Lương tài nhân cấu véo lẫn nhau, nàng ta ngồi đó ngư ông đắc lợi là được rồi.

Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, vẫy tay cho thái y lui xuống. Tranh đấu của nữ nhân trong hậu cung này, ngoại nhân không thích hợp ở đây.

“Sao?” Nàng thật muốn biết Mật phi sẽ nói ra nguyên do vì sao như thế nào.

Lương tài nhân tiến cung cùng lúc với Mật phi, cùng được sủng ái như Mật phi. Kỳ thực được sủng hay không vốn không do các nàng ta định đoạt, đó là do nhu cầu của con sói già Long đế một đêm thị tẩm vài người cho phép mà thôi. Hiện nay Mật phi cũng biết được sự kỳ quái này của hoàng thượng, cũng may mà bản lĩnh thân thể nàng ta tốt, lại có phẩm dưỡng chuyên môn bổ dưỡng, thé này mới có thể kiên trì lâu như vậy.

“Là Lương tài nhân hạ thuốc ngươi ư?”

Nàng dùng chính là câu hỏi, dường như không tin tưởng lời Mật phi lắm.

“Đúng, tỷ tỷ, hoàng thượng sủng ái thiếp thân, Lương tài nhân… Nàng ghen tị!”

Mật phi thấy Dịch Cẩn Ninh không tin bèn bồi thêm một câu.

“Sao nàng ta lại ghen tị với ngươi, ghen tị công phu trên giường của ngươi tốt hơn nàng ta hay là sao?” Dịch Cẩn Ninh một câu thấy máu, đâm trúng chỗ đau của Mật phi.

Công phu trên giường là bì thuật nàng ta học được trước khi vào cung, người nhà trăm phương nghìn kế cho nàng ta, lại còn không ngừng uống thuốc dùng dược vì để một ngày nào đó nàng ta có thể vào cung tuỳ giá, ở cnạh đế vương lâu dài, ngày nào đó sinh ra hoàng nhi liền có thể mẫu nghi thiên hạ, đồng thời cũng mang đến càng nhiều lợi ích cho gia tộc.

Nàng ta hơi cắn môi, lửa cháy đỏ mắt. Đúng thì sao, không đúng thì sao? Lương tài nhân dựa vào cái gì, tài nghệ bản thân không bằng người liền tính kế nàng ta, còn nói cái gì mà tr muội tốt chứ, uổng nàng ta cho rằng ở trong cung tìm tỷ muội làm bạn để dựa dẫm, cuối cùng là kết cục bị lợi dụng.

Dịch Cẩn Ninh nhẹ giọng cười: “Đáng đời ngươi!”

Nàng dám nói ra những lời này là bởi bản thân hoàng hậu sẽ nói những loại lời này. Chẳng qua nàng sắm vai hoàng hậu sao cho tuyệt sắc mà thôi, Công chúa A Mục để nàng làm vậy nhất định là đã có mưu đồ ổn thoả rồi.

“Muốn ngươi lừa ta gạt sinh tồn trong cung thì không được tin tưởng bất cứ kẻ nào, kể cả hoàng thượng!”

Dịch Cẩn Ninh để lại những lời này rồi rời khỏi điện Phượng Nghi, nơi này còn lưu lại mùi xạ hương, nàng sai người dọn djep một lần rồi mới trở về.

Mật phi bị vứt trong này, thật có cảm giác bị cô lập. Đúng vậy, trong hoàng cung không nên tin bất cứ kẻ nào, bao gồm cả hoàng thượng.

Mạc Liễm Sâm liếc Mật phi đang quỳ trên đất một cái rồi đi theo ra ngoài, mọt mình Ninh Ninh đến chỗ Lương tài nhân, hắn lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK