“Cái gì? Ngươi nói thật?” Dịch Cẩn Ninh nghe xong, không dám tin ngẩng đầu lên, suýt đụng vào cằm Tiểu Như: “Văn Nhị tiểu thư phủ An Dật Hầu treo cổ thật?”
Tiểu Như gật gật đầu: “Đúng vậy, khi còn nhỏ nô tỳ và một vị tỷ muội cùng là hạ nhân ở Hầu phủ, tuyệt đối không sai được!” Nàng nhớ lại, nói tiếp: “Tiểu thư, nghe nói vị Văn Nhị tiểu thư này treo cổ ngay tối hôm đó. Lúc ấy Văn Hầu Gia vừa hết bận chuyện vụn vặt trong thưởng hà yến lập tức đến an ủi nàng ấy. Không ngờ… Aizzz, toàn Hầu phủ đều bị doạ sợ!”
Văn Dao treo cổ trong buổi tiệc? Đánh chết nàng cũng không tin! Nếu Văn Dao muốn chết thì đã sớm làm rồi, cần gì phải đợi đến lúc Văn Hạo gần xong việc mới treo cổ? Dịch Cẩn Ninh cau chặt mày, suy nghĩ nguyên do trong chuyện này.
“Vì sao nàng ấy lại muốn tìm cái chết?” Dịch Cẩn Ninh nghĩ đi nghĩ lại bỗng thốt ra tiếng, không nghĩ tới Tiểu Như đáp lại nàng.
“Tiểu thư, không phải nàng ấy tìm cái chết.” Tiểu Như nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy bị giết chết, Văn Hầu Gia là ai chứ, liếc mắt một cái đã nhận ra con gái của mình bị người bóp cổ rồi mới treo lên. Bây giờ quan phủ đang điều tra chuyện này, Đại tiểu thư cũng bị đưa đi tra hỏi rồi!”
Suy cho cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao Văn Dao đang yên đang lành lại bị giết chết? Là ai giết chết nàng rồi treo lên giả dạng thành treo cổ tự sát?
Chẳng lẽ là Dịch Cẩn An! Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, trong lòng Dịch Cẩn Ninh gật đầu một cái. Nếu Văn Hầu Gia hỏi đến chuyện Trịnh Khang, nhất định nàng ta không thể thoát khỏi liên quan. Tuy nói thủ đoạn này có phần qua loa, nhưng vẫn có thể giúp Dịch Cẩn An ngăn chặn sự việc kia lại.
Nếu là như vậy thật thì hơi khó hiểu. Nếu là Dịch Cẩn An đi giết người, vậy nàng ta giết khi nào, lại làm thế nào để ẩn núp vào Hầu phủ đi giết người? Không nói đến nàng ta là một cô gái yếu đuối, cho dù là tiểu thư khuê các cao thủ cũng không có cách nào trước bao đôi mắt ẩn mình vào Hầu phủ thủ vệ sâm nghiêm!
Dịch Cẩn Ninh không nghĩ ra, nàng cũng không tình nguyện suy nghĩ chuyện của Dịch Cẩn An. Vị tỷ tỷ đã hại chết nàng trong kiếp trước, kiếp này cũng muốn hại nàng, nghĩ thôi cũng nhức đầu. Chợt nàng nghĩ tới một người khác.
“Trịnh Khang thì sao? Hắn cũng bị giết chết?”
Vẻ mặt Tiểu Như mờ mịt: “Trịnh Khang nào? Tiểu thư đang nhắc đến con thứ Trịnh Diệu của Lễ Bộ Thị Lang Trịnh Thiên sao?”
“Hắn tên là Trịnh Diệu? Không phải là Trịnh Khang à?” Dịch Cẩn Ninh u mê, vội nói: “Thôi, mặc kệ hắn tên gì. Ngươi nói ta nghe, hắn sao rồi?”
Lúc này, Tiểu Đào dẫn một tiểu cô nương xinh xắn đi vào. Tiểu cô nương kia có một đôi mắt to trong veo như nước khá là xuất thần, vừa đến đã điềm đạm gọi Dịch Cẩn Ninh “tỷ tỷ”, Dịch Cẩn Ninh vội quay đầu nhìn Tiểu Đào.
“Vị tiểu muội muội này…”
“Tiểu thư, thì ra Nô Nhi là một tiểu cô nương! Vừa rồi em mang nàng đến nhà tắm nam tắm, nàng lập tức đỏ mặt chạy vọt ra. Ha ha ha… Làm em buồn cười muốn chết.” Tiểu Đào nhớ lại dáng vẻ vừa chạy vừa xấu hổ vừa rồi của Nô Nhi, không nhịn được liền cười ha ha.
“Ừ, biết rồi!” Dịch Cẩn Ninh không hứng thú lắm đối với chuyện Nô Nhi là một bé gái, ngược lại chuyện Trịnh Khang, không đúng, Trịnh Diệu lại rất quan tâm: “Tiểu Như, ngươi nói đi, cuối cùng tên Trịnh Diệu đó sao rồi?”
Tiểu Như nuốt nước miếng: “Tiểu thư, nói đến vị Trịnh Diệu đó, hắn còn thảm hơn là chết. Hắn vốn bị Hầu Gia đánh cho gần chết, Lễ Bộ Thị Lang mang theo một đám gia nô đến phủ An Dật Hầu, thật lâu sau đó mới khiêng được hắn trở về. Ai dè…”
“Hắn cũng chết rồi?” Dịch Cẩn Ninh vội nắm tay Tiểu Như, hỏi: “Có phải hắn đã chết?”
“Không phải. Hắn không chết, nhưng chẳng khác gì đã chết!” Tiểu Đào tiếp lời Tiểu Như, ra hiệu Nô Nhi rót cho Dịch Cẩn Ninh chén trà.
Nô Nhi khôn khéo bưng cho nàng một ly trà, kính cẩn nói: “Tiểu thư, uống chén trà trước. Chuyện còn lại, Nô Nhi nói với người.”
Dịch Cẩn Ninh nhận chén trà nhấp một ngụm, lúc này Nô Nhi mới cười hì hì nói: “Nhắc đến chuyện này, em biết nhiều hơn mọi người.”
Nô Nhi ngồi xuống một hòn đá tròn, nghiêm mặt nói: “Nói đến lúc ấy, ca ca em đang làm khách ở Trịnh phủ, đột nhiên nhìn thấy một hắc y nhân che mặt rầm rầm một tiếng xông vào cửa sổ. Chỉ thấy trong tay hắn cầm một thanh đoản đao, hàn quang lóe lên, giơ tay chém xuống. Trịnh nhị công tử nằm trên giường chưa kịp thét ra tiếng lưỡi đã bị cắt mất rồi.”
“Hả, thật đáng sợ!” Tiểu Đào và Tiểu Như nghe đến đó, sợ đến mức ôm lấy nhau. Nô Nhi cười ha ha: “Còn chưa kể xong đâu! Ngay sau đó, hắc y nhân kia lại tiếp một đao, trực tiếp phá hủy từ đường* của Trịnh công tử.” (chân giữa)
Nôn….
Tiểu Đào không nhịn được lập tức nôn mửa, Tiểu Như hấp tấp rót cho nàng một chén trà. Ngược lại Dịch Cẩn Ninh không có phản ứng lớn như vậy, kiếp trước nàng đã gặp nhiều việc còn ác độc hơn việc này, còn có gì đáng sợ nữa?
“Sau khi hắc y nhân kia một đao cắt bảo bối của Trịnh công tử, liền nói với hắn: “Nam nhân các ngươi không có một ai tốt, giữ lại chỉ gieo họa cho khuê nữ, cắt đi đỡ phiền”, mọi người nói xem, hắc y nhân kia thật ngạo mạn!”
“Vậy nhất định hắc y nhân kia là nữ, còn là một nữ nhân từng bị nam nhân tổn thương!” Tiểu Đào khẳng định nói, Tiểu Như gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Em còn chưa kể xong đâu!” Nô Nhi đứng lên, xắn tay áo: “Hắc y nhân kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp thêm mấy đao nữa. Mọi người đoán xem lần này đao của nàng hạ xuống đâu?”
Hạ xuống đâu ư? Đương nhiên là tứ chi rồi, trong lòng Dịch Cẩn Ninh thầm nghĩ.
“Ha ha, mấy đao này hạ xuống, lúc này Trịnh nhị công tử trở thành nhân côn*. Đao của hắc y nhân kia thật đúng là bảo bối, lại có thể sắc bén đến vậy!” Trong mắt mọi Nô Nhi lóe lên ánh sáng tham lam, nhưng nét mặt lại là đáng tiếc: “Aizz, nếu em có thể có một cái thì tốt rồi!” (Côn: gậy. Nhân côn: ý là tên này bị chặt đứt tứ chi nhìn như cây gậy)
“Hả, đã như vậy mà gã Trịnh Diệp này vẫn không chết? Đúng là mạng lớn!” Tiểu Như vỗ vỗ trái tim nhỏ, vừa rồi Nô Nhi miêu tả làm nàng sợ hãi.
Thì ra kết cục của Trịnh Khang trong kiếp này là như vậy! Nghe lời kể của Nô Nhi, Dịch Cẩn Ninh thấy buồn cười. Gậy ông đập lưng ông, hắc y nhân kia, nàng muốn cảm ơn nàng ấy thật tốt. Aizz, đáng tiếc! Dịch Cẩn An có thể đứng ngoài sự việc, làm một người bàng quang rồi.
“Hả? Nô Nhi, sao ca ca muội có thể làm khách trong Hầu phủ? Hẳn sẽ không phải là muội nói bừa đấy chứ?” Tiểu Như ngờ nghệch hỏi.
Nô Nhi vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội cúi đầu. Đây chỉ là cách nói ẩn thôi, không cần phải bức mình nói ra hai chữ ăn trộm đi?
Tiểu Đào che miệng cười: “Ca ca Nô Nhi là một nhân vật rất giỏi, dù là nhà ai cũng đều đến được!”
Tiểu Như ồ một tiếng thật dài, ánh mắt nhìn Nô Nhi có phần tìm tòi nghiên cứu.
“Tiểu Đào, tỷ đừng trêu ghẹo muội nữa!” Gương mặt Nô Nhi đỏ lên, nói với Tiểu Như: “Vị tỷ tỷ này, ca ca nhà muội… Trước kia có sử dụng một vài mánh khóe ăn trộm, nhưng bây giờ hắn đã cải tà quy chính rồi. Không tin tỷ hỏi tiểu thư đi!”
“Được rồi, chuyện nhỏ đều đã qua rồi!” Dịch Cẩn Ninh không muốn bàn luận vấn đề này ở đây, hiện tại nàng chỉ lo lắng chuyện lời đồn.
Vừa rồi lúc vào phủ nàng thấy có một vài người vây quanh ngoài Tướng phủ chỉ chỉ chỏ chỏ, ngay cả Vương ma ma và ma ma quản sự phòng bếp thường ngày ra ngoài mua đồ cũng không dám bước ra cửa. Nàng phải suy nghĩ xem làm thế nào để áp chế ảnh hưởng của lời đồn xuống, còn phải suy nghĩ xem rốt cuộc là ai bôi nhọ Tướng phủ, bôi nhọ các nàng.
Đang nghĩ thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang. Nha hoàn nhị đẳng Tiểu Xảo khác của Dịch Cẩn Ninh đi vào nói: “Tiểu thư, tiền thính có người đến tìm lão gia. Hình như là phu nhân phủ Xương Ấp Hầu, nói là đến từ hôn.”
“Từ hôn? Từ hôn Đại tiểu thư sao?” Tiểu Đào gấp gáp hỏi.
“Đúng vậy, lão gia cự tuyệt tại chỗ rồi. Ngài nói hôn sự này do hai nhà đã bàn, không thể tùy tiện hủy bỏ. Xem ra lão gia nhất định không chịu lui bước trước đề nghị của Hầu phu nhân đây. Aizz, nếu bị từ hôn thật, Tướng phủ chúng ta liền xong rồi!” Tiểu Xảo than thở, tiểu thư muốn nàng để ý kỹ đến chuyện lão gia, tùy thời bẩm báo. Thế này nàng mới biết hóa ra có người tung tin nhảm hai vị tiểu thư Tướng phủ là con gái của kỹ nữ, toàn Cẩm Thành đều đã biết hết.
“Hôn sự của Tứ tiểu thư thì sao? Hôn sự của Tứ tiểu thư có người tới từ hôn không?” Tiểu Như gấp gáp, kéo tay Tiểu Xảo nói.
Tiểu Xảo vung tay nàng xuống, tránh thoát nói: “Mỗi người các ngươi đều quan tâm đến hôn sự của Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư, sao không ai quan tâm đến hôn sự của tiểu thư chúng ta vậy?”
“Hả?” Dịch Cẩn Ninh nằm trên giường khép mắt nói: “Liên quan gì đến ta?”
“Tiểu thư, người không biết đâu. Vừa rồi một vị công công tới đưa ý chỉ của Thái hậu. Nghe nói tứ hôn cho người đấy, đối phương là một Vương Gia ngốc bị mù.” Tiểu Xảo nói thẳng một hơi, rồi lại đỡ trán nói tiếp: “Nhưng không biết thế nào, lúc sau lại có một vị công công tới, kéo vị công công đang sắp tuyên chỉ trở về. May mắn tiểu thư tốt số, nếu không sẽ gả cho một kẻ ngốc thật!”
Dịch Cẩn Ninh không nói chuyện nữa, chỉ mím môi. Từ khi nàng sống lại tới nay vẫn thích mím môi suy nghĩ, bĩu môi lâu quá thì cắn môi. Tiểu Đào đã nhiều lần cằn nhằn “cắn như vậy sẽ hỏng môi” nhưng nàng đều không nghe lọt tai.
Lời đồn, từ hôn, Văn Dao chết oan, Trịnh Diệu bị phế, ý chỉ trở về… Thời gian chỉ một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chẳng lẽ chuỗi sự việc này đều có liên quan đến nhau? Còn nữa, đằng sau tất cất dấu âm mưu gì?
Đối với chuyện Văn Dao chết oan uổng, trong lòng Dịch Cẩn Ninh mơ hồ có thể khẳng định có liên quan đến vị tỷ tỷ song sinh kia. Chỉ là, rốt cuộc làm sao nàng ta làm được chuyện này đây? Có phải là trực tiếp liên lạc với hắc y nhân kia? Lúc này nàng thật đau đầu, đầu óc hồn loạn rối như tơ vò.
Tất cả rồi sẽ được phơi bày, nàng tin vậy. Dịch Cẩn Ninh khép mắt, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Trong mộng, hình ảnh kiếp trước tỷ tỷ dẫm lên thân thể nàng, cười gằn rắc hóa cốt thủy lên người nàng. Một giọt lệ tràn ra từ khóe mắt, long lanh trong suốt.
Nàng không ngừng tự nói với mình, nàng muốn tỉnh lại, nàng muốn báo thù!