”Hệ thống núi Vân Mộng tiếp giáp với hai tỉnh nam bắc, phần lớn dưới chân núi lấy địa mạo Đan Hà làm chủ, hang động chúng ta đang đi đây chính là hang cacxtơ điển hình, tài nghề của mẹ thiên nhiên thật quá điêu luyện, quả đúng là động tiên có khác.” Phó Đông Bình nhìn thạch nhũ và măng đá trong hang, thỉnh thoảng lại chụp ảnh.
Mặt đường trong hang không bằng phẳng, thỉnh thoảng phải vòng qua măng đá to lớn, vì để phòng bất trắc, hai người tay nắm tay, giơ tay nhấc chân đều rất cẩn thận, chỉ sợ lại đụng phải thứ gì không nên đụng.
Đôi khi trên đỉnh hang có hòn đá rơi xuống, Phó Đông Bình thầm hối hận, bọn họ đúng là chưa chuẩn bị đầy đủ, phải biết là hang đá vôi này sâu như thế, hẳn phải mang theo mũ sắt hay mũ bảo hiểm bảo vệ đầu mới đúng.
Bỗng Nhậm Thiên Chân kéo tay Phó Đông Bình, chỉ lên trên đỉnh đầu, Phó Đông Bình nhìn sang, ấy vậy mà là một cỗ quan tài được treo. Đầu tiên là chụp mấy tấm, rồi Phó Đông Bình lại cầm đen pin soi quan tài, chỉnh bội số của ống nhòm đến lớn để nhìn kỹ.
Quan tài đã mục nát, nhưng dây xích dùng để cố định quan tài lại không bị hư tổn gì, từng sợi vừa đen vừa thô, giữ chặt quan tài ở đỉnh hang.
”Những cỗ quan tài treo này chắc hẳn là của vị đạo sĩ tu tiên đó với mấy người đệ tử của ông ta, người bình thường sẽ không treo quan tài trong hang đá vôi, hơn nữa mấy quan tài này làm theo kiểu thô sơ, phù hợp với lối tu hành thanh tĩnh mộc mạc của người xuất gia.” Phó Đông Bình cất ống nhòm, trả lại đèn pin cho Hứa Liên Nhã.
Cách cửa hang càng lúc càng xa, ánh sáng đã hoàn toàn tắt ngấm, cũng may lửa đuốc đủ soi sáng lối đi phía trước, băng qua một khúc sông ngầm, nước tràn lên đến đầu gối Nhậm Thiên Chân, khó mà cất bước, Phó Đông Bình thấy vậy liền đưa bó đuốc cho cô, rồi ôm ngang cô lên.
”Anh ôm tôi làm gì?” Nhậm Thiên Chân thất sắc.
”Vậy ném em xuống nước nhé?” Phó Đông Bình ôm cô, dè dặt lội qua chỗ sâu nhất. Nhậm Thiên Chân ngại ngùng không nói gì.
”Cái con bé này, cứ làm như anh muốn chiếm tiện nghi của em không bằng.” Phó Đông Bình cố ý phẫn nộ hừ mũi, mặc dù cô bé này cao, nhưng không nặng, ôm nhẹ bỗng.
Đi một lúc trong nước, bỗng anh cảm thấy có thứ gì đó lướt qua chân, nhất thời trong lòng căng thẳng.
”Sao vậy?” Nhậm Thiên Chân thấy mặt anh cứng lại thì quan tâm hỏi.
”Hình như trong nước có thứ gì đó.” Phó Đông Bình đứng lại một lúc, rồi mới tiếp tục đi lên, “Chắc là rắn nước, không sao, phần lớn rắn nước trong hang đá vôi đều không có độc.”
Anh không nói thêm gì nữa, tăng nhanh nhịp bước lội qua sông ngầm.
”Anh ôm tôi vậy chắc mệt lắm, chi bằng đổi tư thế đi.” Nhậm Thiên Chân chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ anh, hai chân vòng ngang hông anh. Giống như một con khỉ đu trên người anh, anh chỉ cần dùng tay nâng bắp đùi cô là cô có thể bám chắc không té ngã.
Phó Đông Bình không nén được cười, “Cô nhóc này, thì ra em lại cởi mở đến thế.” Nhậm Thiên Chân biết anh nói bóng gió, lẩm bẩm: “Là anh nghĩ nhiều rồi.”
Nghe thấy từ đáy hang truyền đến tiếng u u, Nhậm Thiên Chân lập tức bật đèn pin lên, “Đây là tiếng gì thế? Nghe lạ quá.”
”Chắc là tiếng của một loài ếch trong sông ngầm ở hang đá vôi đấy, nói cho đúng thì là cóc, bởi vì chỉ có cóc mới có thể chịu được nước bẩn như thế này.”
”Trong hang đá vôi còn có cả ếch nhái ư?” Nhậm Thiên Chân không tin.
”Tại sao lại không có chứ, trong hang đá vôi ở huyện Vụ Xuyên Cờ Lao tỉnh Quý Châu từng phát hiện một loại ếch hiếm, tên khoa học là rana wuchuanensis. Hiểu biết của con người về sinh vật trong hang động còn không bằng một phần trăm số sinh vật trong đấy.”
”Vậy ếch đó có cắn người không?” Nhậm Thiên Chân lo lắng hỏi.
”Anh cũng không biết, nếu em muốn biết thì có thể thử đặt chân xuống.” Phó Đông Bình nói đùa.
”Trước kia tôi xem bộ phim điện ảnh “Hang Quỷ” nói về thám hiểm hang động, trong hang động là quái vật mắt đã thoái hóa.” Nhậm Thiên Chân nhớ lại bộ phim kinh dị đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cánh tay siết chặt Phó Đông Bình hơn.
Cảm giác được động tác nhỏ ấy của cô, Phó Đông Bình cười thầm một tiếng, “Anh cũng xem rồi, mấy cô gái ưa tìm chỗ chết đi đến một hầm mỏ vô danh thám hiểm, kết quả là gặp phải đám người biến dị khát máu, dáng dấp tương tự Gollum trong “Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn”, cuối cùng nhóm sáu người lại chết hết năm.”
Hai người gần trong gang tấc, dường như mà cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, thỉnh thoảng cằm anh chạm vào trán cô, đưa đến từng đợt kích thích khác thường.
”Em cứ thả lỏng, trong hang này sẽ không mọc ra Gollum đâu.” Phó Đông Bình khẽ vỗ lấy bắp chân Nhậm Thiên Chân. Có lẽ cô nhóc này chưa từng được đàn ông ôm thân mật như thế, cơ thể hồi hộp đến mức căng cứng.
”Anh chắc chứ?” Nhậm Thiên Chân hỏi ngược lại.
”Dĩ nhiên rồi, trên đời không hề có tuyệt đối... Nếu em bị kẹt trong hang không ra được, khoảng mấy chục năm nữa sẽ thoái hóa thành hình dạng con Gollum kia, canh chừng đám người đi vào hang, rồi ăn một miếng.”
Phó Đông Bình khẽ cười, Nhậm Thiên Chân lẩm bẩm một tiếng, rồi làm lơ anh luôn.
Đi được khoảng mười phút, cuối cùng sông ngầm cũng cạn dần, lúc này Phó Đông Bình mới đặt Nhậm Thiên Chân xuống. Dưới chân đã giãm phải đá, trong lòng theo đó mà yên tâm hơn nhiều.
Vắt khô quần áo, Phó Đông Bình nói với Nhậm Thiên Chân, trong địa chí có không ít ghi chép mối liên quan giữa hang đá vôi này ở huyện Dung với núi Vân Mộng, nói là hang thông đến nơi nào đó ở dưới núi, còn cụ thể ở đâu thì, do đường đi phức tạp, người có thể đi đến cuối cũng không nhiều.”
”Chẳng lẽ không phải vì thiếu oxi?”
”Rất nhiều người còn chưa đi đến nơi thiếu oxi thì đã sợ rồi.”
Thỉnh thoảng trên nóc hang đá vôi có giọt nước rỏ xuống, rơi trên cổ trên trán vô cùng khó chịu, Nhậm Thiên Chân lấy khăn quàng to từ trong ba lô ra, quấn kín đầu mình lại, như một phụ nữ Ả Rập.
Phó Đông Bình thấy vậy, không nhịn được nói, “Còn nữa không, cho anh một cái.” Lúc này, Nhậm Thiên Chân lại không cười anh nữa, lấy mũ bóng chày từ trong ba lô ra, bước lùi về sau hai bước, đội lên đầu anh.
Thấy trên đỉnh hang có bóng đen bay qua, Nhậm Thiên Chân níu lấy tay Phó Đông Bình, “Đó là dơi à, liệu có hút máu không?”
”Nếu hút máu thì đã sớm lao đến cắn em rồi.” Phó Đông Bình biết cô sợ nên cầm lấy tay cô.
Đi gần một tiếng, hang đá vôi vẫn sâu không thấy đáy, nhiệt độ trong hang vô cùng thấp, Nhậm Thiên Chân lận đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn cắn răng cố chịu đựng.
Đằng trước xuất hiện ngã ba, Phó Đông Bình hỏi: “Còn đi vào nữa không, không có gì để xem nữa rồi.” Nhậm Thiên Chân không lên tiếng, lôi que dò trong ba lô ra.
Theo kim chỉ nam chỉ hướng trên que dò, hai người tiếp tục đi lên, chỉ là mới đi được mấy phút thì Phó Đông Bình nhận thấy ngọn lửa nơi đuốc dần yếu đi, vội ngăn cô lại: “Không thể đi vào trong được nữa, mật độ oxi ở đây bắt đầu thay đổi rồi.”
Nhậm Thiên Chân không dám thả lỏng, theo anh đi ra ngoài.
Nhưng ngay tại lúc bọn họ sắp trở về lối rẽ trước đó, cả ngọn núi bỗng chấn động một hồi, nham thạch ào ào rơi xuống, ngay lập tức Phó Đông Bình biết trong hang đã xảy ra sạt lở, vội đẩy Nhậm Thiên Chân dựa lên vách hang, dùng cơ thể bảo vệ cô ấy.
Qua mấy phút rồi mà vẫn có đá nhỏ không ngừng rơi xuống, Nhậm Thiên Chân dùng đèn pin chiếu, uể oải nói: “Đường bị lấp rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không ra được.”
”Nơi này quanh năm không ai vào, ngọn núi phong hóa nghiêm trọng, vách đá cũng bị sunfide ăn mòn, rất dễ xảy ra sạt lở.” Phó Đông Bình quan sát kết cấu trong hang, đỡ Nhậm Thiên Chân ngồi xuống.
”Chúng ta ngồi đây liệu có thể gặp nguy hiểm không, ngộ nhỡ sạt lở lần nữa thì sao?” Nhậm Thiên Chân nghĩ lại mà rùng mình.
Phó Đông Bình bình tĩnh chỉ lên vách hang: “Ở đây gần với góc năm mươi hai độ nhất, theo kiến trúc học, góc năm mươi hai là góc vô cùng ổn định khi xảy ra sạt lở tự nhiên hay bị lún, được gọi là kết cấu hình kim tự tháp, nên chỗ chúng ta ngồi là vị trí an toàn rồi.”
”Chúng ta không ra được nữa thì phải làm sao đây?” Nhậm Thiên Chân hơi sợ.
”Dù sạt lở có lấp đường lại, nhưng không khí có thể luồn vào, coi như cũng may mắn, chúng ta sẽ nghĩ được cách thôi, nhưng trước tiên phải xem xét kỹ đã, em ngồi yên đấy, chớ động đậy.”
Vào lúc này, nhất định không được hoảng hốt luống cuống, Phó Đông Bình giữ bình tĩnh, đứng lên đưa tay rờ vách đá. Nhậm Thiên Chân soi đèn pin cho anh, cũng cầm bó đuốc hộ anh.
”Có lẽ ở đây đã từng có người đên, trên vách đá giống như có ký hiệu vậy.” Phó Đông Bình cầm lấy đèn pin chiếu lên vách đá, mang máng phát hiện trên đó có hình vẽ, không giống chữ viết hiện nay, ngược lại trông giống thời xưa hơn, bèn dùng điện thoại chụp mấy tấm.
Que dò trong tay Nhậm Thiên Chân hơi rung rung, làm cô cả kinh, đoán nói: “Gần đây chắc chắn có nguồn nước, Đông Bình, hay là chúng ta cứ đi thẳng vào trong đi?”
”Em gọi anh là gì? Sao không gọi là anh trai?”
”Thôi đi, tôi không có tâm trạng giỡn với anh đâu.”
Nhậm Thiên Chân theo hướng que dò chỉ mà đi vào trong, Phó Đông Bình đuổi theo cô. Bó đuốc chợi tối đi, không khí cũng dần dần trở nên loãng.
”Thiên Chân, không thể đi sâu thêm được nữa, chúng ta sẽ chết vì thiếu oxi đấy.” Phó Đông Bình kéo cô lại.
Nhưng Nhậm Thiên Chân không chịu, “Anh tin tôi đi, thật sự trước mặt có nguồn nước đấy, hơn nữa anh cũng thấy trên vách hang có ký hiệu còn gì, điều đó cho thấy con đường này là đúng.”
”Có nguồn nước cũng không có nghĩa là có không khí, anh vẫn chưa muốn chết đâu.” Phó Đông Bình không dám tùy tiện giao sinh mệnh của mình vào tay con bé này.
Nhậm Thiên Chân không còn cách nào, chỉ đành nhường một bước, “Vậy tôi đi trước, nếu đằng trường có thể đi nữa thì tôi sẽ gọi anh.”
”Được, anh không đi, tự em đi đi, theo em mạo hiểm thà anh quay về đào đá sạt lở còn hơn.” Phó Đông Bình nhận thấy không khí càng lúc càng loãng, biết không thể chậm trễ được nữa. Trong ba lô của anh có xẻng nhỏ, vừa hay đúng lúc cần dùng.
Nhậm Thiên Chân thấy anh không tin mình, cắn môi không nói gì.
Phó Đông Bình nói: “Em có di ngôn gì không, anh có thể mang ra ngoài giúp em.”
”Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói mấy thứ này.”
”Anh không đùa, anh nói thật đấy. Không khí trong hang càng ngày càng loãng, nếu em muốn đi vào thì rất có thể thiếu oxi mà chết, mau nói trăn trối đi, thời gian không còn nhiều đâu.” Vẻ mặt Phó Đông Bình rất nghiêm túc.
Nhậm Thiên Chân im lặng một lúc, nghẹn ngào nói: “Nếu thật sự tôi chết, phiền anh đến khoa lịch sử trường đại học Đảo Cò tìm Ôn Gia Minh, nói với anh ta, tôi hận anh ta cả đời.”
Đúng là đứa trẻ bướng bỉnh, Phó Đông Bình cười khan một tiếng, “Em cũng chết rồi mà còn muốn người ta thêm ngột ngạt sao? Ôn Gia Minh là ai, bạn trai em à?”
”Anh quan tâm làm gì, dù sao nếu tôi chết, anh cứ nói với anh ta như thế.” Nhậm Thiên Chân cầm đèn pin soi vào chỗ sâu trong hang mà đi.
”Em cẩn thận chút, có thể trong hang có rắn mù đấy.” Phó Đông Bình nói với theo. Nhưng Nhậm Thiên Chân vẫn không quay đầu.
Trong hang đen như hũ nút, yên tĩnh đến đáng sợ, núi đá cao vút, Nhậm Thiên Chân không thể không cẩn thận từng li từng tí một, nghe thấy dưới chân có tiếng động kỳ quái, bèn cẩn thận nghe kỹ, phát hiện ra đó là tiếng chuột liền vô cùng vui vẻ, nâng giọng hét to, “Phó Đông Bìnhhhh... Phó Đông Bìnhhhh... Anh mau đến đây, con đường này có lối thông đấy.”
Nhưng màn đêm đã nuốt trọn âm thanh của cô, cô sốt ruột chạy về lái, thấp thoáng trong thấy một điểm sáng lắc lư không ngừng lại gần, vội kích động chạy về phía anh.
”Trên đất có chuột nhắt, tôi vừa nghe thấy tiếng, chúng ta đi đúng rồi.” Nhậm Thiên Chân gần như muốn nhảy cẫng lên.
”Không phải chuột nhắt, mà là chuột núi.” Phó Đông Bình bình tĩnh nói,“Núi sạt lở đã chấn động đến động vật trong hang, đương nhiên bọn chúng phải chạy ra tìm đường thoát thân, chúng ta cứ theo chúng là được.”
Lại lần nữa hai người cùng đồng hành, càng đi vào trong càng ngửi thấy mùi khó chịu, bỗng ngọn đuốc tắt phụp, Nhậm Thiên Chân nắm chặt tay Phó Đông Bình, Phó Đông Bình khẽ nói: “Chắc hẳn trận sạt lỡ đã vung vẫy lưu huỳnh, qua được đoạn này là ổn.”
Nhậm Thiên Chân nghe theo lời anh dùng khăn quàng bịt mũi miệng, ù té chạy về phía trước, gần như nghẹt thở đến mức ngất xỉu, nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, cuối cùng không nhịn được mà hít sâu một hơi, mùi lưu huỳnh gắt mũi khiến cô xém không mở mắt ra được, miễn cưỡng nắm tay Phó Đông Bình.
Lại một lần chạy như điên nữa, hai người mệt đến mức không chạy nổi, nhũn cả người dựa vào trên vách hang. Cũng may đã qua nơi nguy hiểm nhất, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng nước.
”Anh đi không nổi nữa rồi, Thiên Chân, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã.” Phó Đông Bình mở miệng thở hổn hển. Nhậm Thiên Chân cũng mệt lả người, thở gấp gáp, không chỉ có mệt mà còn nóng nữa, nóng không chịu nổi.
Ngồi trên đất, tháo khăn quàng ra, áo khoác cũng cởi nốt, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
”Trong hang này có suối nước nóng thiên nhiên.” Phó Đông Bình cũng sắp bị hơi nóng làm cho chết ngạt, bèn cởi áo đang bịt mũi miệng ra, miễn cưỡng nói: “Mật độ lưu huỳnh quá cao, không phải suối nước nóng cacbonat thông thường, nếu em có bệnh da liễu thì có thể xuống đó ngâm một lát.”
”Anh mới bị bệnh da liễu thì có.” Nhậm Thiên Chân lặng lẽ cởi móc khóa áo lót, thở phào một hơi dài.
Phó Đông Bình cười mỉa, “Em nói thử xem liệu có phải anh bị thần kinh không, vốn không quen không biết mà chạy theo em đến trong hang núi, suýt nữa là quãng thời gian quý báu nhất nhất, mấy chục năm còn lại của đời anh đi tong ở đây rồi.”
Nhậm Thiên Chân im lặng một lúc lâu.
”Thiên Chân...” Phó Đông Bình tưởng cô bị nóng ngất xỉu, bèn đẩy cô một cái, ai ngờ lại thấy cả cơ thể cô mềm nhũn, giống như muốn ngã xuống.
”Hình như tôi bị con gì cắn rồi.” Nhậm Thiên Chân chịu đứng cơn đau ray rứt trên chân, chỉ vào người mình.
Phó Đông Bình vén quần áo cô len, cầm đèn pin chiếu vào, thấy cô kéo vạt áo che ngực lại thì nổi nóng: “Rốt cuộc em có để anh nhìn không hả, mạng sắp toi rồi còn cứng đầu.” Vừa nói vừa kéo áo trong của cô lên, quả nhiên thấy trên gò núi nhỏ trắng như tuyết có một chấm đen.
”Em bị ong độc đốt rồi.” Phó Đông Bình nhích tới gần nhìn kỹ, phát hiện trên vết thương có ngòi chích nho nhỏ, bèn kẹp đèn pin vào cổ, lấy một chiếc hộp nhỏ trong ba lô ra, dùng nhíp lấy ngòi chích ra.
Ngòi chích vừa dài vừa nhỏ, khó trách cô ấy lại thấy đau, Phó Đông Bình tẩm rượu cồn vào bông khử độc giúp Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân vừa xấu hổ lại vừa đau, không ngờ rằng nơi riêng tư của mình lại cứ vậy bị phô ra trước mắt một người đàn ông xa lạ.
”Ai bảo em tùy tiện cởi đồ làm gì, kết quả bị ông độc đốt, em cứ yên tâm, anh cũng không phải cậu trai mười bảy mười tám tuổi chưa từng thấy gái bao giờ, anh gặp nhiều phụ nữ lắm rồi, em ngực phẳng thế này, anh nhìn cũng không có hứng.” Dù đang trách cô nhưng Phó Đông Bình vẫn không quên chế nhạo cô. Trắng như tuyết, bộ ngực nhỏ mềm mại, mặc dù đáng yêu nhưng có nắm cũng không đủ sướng.
Mồ hôi trên trán Nhậm Thiên Chân không ngừng lăn xuống, cuối cùng hơi nóng với nọc độc ong cũng làm cô bị choáng. Phó Đông Bình sợ nọc độc ở trong người cô sẽ ảnh hưởng đến trung tâm thần kinh, dẫn đến suy gan thận cấp tính, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thay cô hút nọc độc, rồi nhổ ra hai cái, cho đến khi máu về lại màu đỏ mới yên tâm được, bèn dùng nước suối súc miệng.
Nhìn quanh bốn phía, đây là suối nước nóng thiên nhiên, hơi nóng trong ao không ngừng bốc lên, Phó Đông Bình đứng dậy đi đến đối diện, cảm thấy vách tường không giống những nơi khác, có dấu vết của gậy chống, nhất thời nghi ngờ nổi lên.
Nhìn trong hang lần nữa, vậy mà lại có một cục đá to, từ độ ăn mòn và phong hóa mà xem thì đều giống với vách đá xung quanh, nhưng từ đầu chí cuối Phó Đông Bình luôn cảm thấy đá ở đây quá cao.