Lời nói ra rất chu đáo, Nhậm Thiên Chân cũng chẳng biết phải phản bác thế nào, ngạc nhiên nhìn anh, một lúc sau mới nói: "Đúng là dù anh lén ngủ với chị ta thì em không biết thật, nhưng anh đừng tưởng em không biết thì muốn làm gì thì làm."
"Cô nhóc này ăn giấm chua cũng không ít nhỉ. Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ đi." Phó Đông Bình nói rồi đi tắm.
Anh nói đi nghỉ, nhưng sau khi lên giường lại không hề cho cô lấy một phút nghỉ ngơi nào, giày vò đến tận nửa đêm mới ôm cô thiếp đi.
"Tuần sau bác sĩ đến, đến lúc đó anh đưa em đi gặp cô ấy nhé, em cũng biết cô ấy đấy." Phó Đông Bình nằm trước ngực Nhậm Thiên Chân, vừa mệt lại buồn ngủ, giọng cũng trở nên mơ màng.
"Em biết ư? Là ai thế?" Nhậm Thiên Chân xoa nhẹ lưng anh, tò mò nhéo anh.
"Bạch Tố, còn cả chuyên gia cô ấy mời đến nữa."
"Bạch Tố?" Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên, lẩm bẩm, "Làm gì mà tìm chị ấy?" Anh đã nghĩ là làm, vội tìm Bạch Tố đến điều trị cho cô, đúng là Bạch Tố học y thật, nhưng anh biết rõ Bạch Tố có ý với mình...
Không nghe thấy anh nói, Nhậm Thiên Chân vỗ vào mặt anh, phát hiện ra chưa tới hai phút anh đã ngủ say, bèn nhẹ nhàng dịch chuyển người mình ra, dè dặt không đụng vào vết thương trên mặt anh, rồi suy nghĩ về chuyện này.
Nếu cô là tiểu thư nhà giàu như em họ anh, bị cậu ấm quấy rối, anh tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cô động lòng trước cái giá của đối phương, mà chỉ biết khịt mũi coi thường thay em họ anh, nhưng đổi lại là cô, trong tiềm thức anh lại sợ cô không chống đỡ nổi trước cám dỗ.
Không phải là anh không tin nhân phẩm của cô, nhưng anh càng tin vào nhân tính hơn, tin môi trường thay đổi và thân bất do kỷ, nhất là trong đầu cô còn tồn tại một nhân cách khác, một nhân cách xấu xa, thì có lẽ chuyện gì cũng làm được.
Nhậm Thiên Chân vô cùng chán nản, cảm thấy như mình bước vào một tràng Tu-la rộng lớn, đối mặt với gian nan thách thức trước giờ chưa từng gặp, qua cửa chém tướng, giết hại trùng trùng, cũng chưa chắc có thể đi về phía thành công.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến tận trưa mới rời giường, ngáp dài đi ra phòng khách, nhìn thấy Phó Đông Bình ngồi trên sa lon xem thi đấu đá banh, cô bước đến xem vết thương của anh.
Ôm mặt anh, Nhậm Thiên Chân nói: "Qua một đêm rồi mà có vẻ máu bầm nặng hơn thì phải, để em luộc trứng gà lăn cho anh, phương pháp dân gian, nghe nói làm tan máu bầm hiệu quả lắm."
Nhậm Thiên Chân tìm trứng gà trong tủ lạnh, phát hiện còn nguyên một hộp, nghiêng đầu hỏi anh: "Anh mới mua à?" Phó Đông Bình ừ một tiếng.
"Vậy sao anh không luộc đi, luộc chín chườm nóng lên vết thương trên mặt."
"Anh không biết luộc."
"Đồ ngốc, đến luộc trứng cũng không biết, để nước sôi là được rồi." Nhậm Thiên Chân phục luôn vị thiếu gia này, không biết hai mươi mấy năm qua anh sống thế nào, ngay đến luộc trứng cũng chẳng biết.
"Anh chưa từng luộc trứng bao giờ cả, anh cũng không thích ăn trứng luộc, như thế nào thì mới tính là luộc sôi?" Phó Đông Bình đi đến nhìn xem. Nhậm Thiên Chân cười lắc đầu, thuận tay cầm lấy tạp dề mặc vào, rồi tìm nồi hứng nước rồi thả trứng gà vào, bắc lên bếp nấu.
"Luộc trứng phải dùng nước lạnh, nước sôi rồi thì vẫn phải nấu thêm mấy phút nữa." Nhậm Thiên Chân vừa nói vừa tìm chảo, tự rán trứng cho mình ăn.
"Anh cũng muốn ăn trứng rán, anh có thể ăn hai quả, rắc muối tiêu, rán đừng chín lắm, làm trứng lòng đào ấy." Phó Đông Bình đứng bên cạnh nói. Nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, lòng thầm nghĩ, vốn là một cô nàng nghịch ngợm tinh quái, nhưng khi đeo tạp dề vào lại như biến thành một người khác, trở thành cô chủ nhà đáng yêu.
Nhậm Thiên Chân nhìn anh không làm gì mà hết lần này đến lần khác cứ chỉ tay năm ngón, bèn đẩy anh ra phòng khách, không cho anh đặt chân vào cứ địa phòng bếp nữa.
Rán trứng xong, mì cũng đã chín, sau khi hai người ăn xong thì trứng luộc cũng có thể dùng được rồi, Nhậm Thiên Chân bóc vỏ, cầm trong tay lăn lăn, cảm thấy nhiệt độ đã vừa thì đè Phó Đông Bình nằm xuống, dùng trứng gà chườm nóng lên máu bầm trên mặt anh.
"Ây da, đau quá... nóng nữa!" Phó Đông Bình kêu lên.
"Ráng nhịn chút đi." Nhậm Thiên Chân xoay mặt anh lại, tiếp tục lăn trứng trong tay, cẩn thận chườm giúp anh. Phó Đông Bình vươn tay ôm lấy eo cô.
"Để xem anh sau này còn đánh nhau với người ta nữa không, đã lớn thế này rồi, hễ gặp chuyện mà giải quyết bằng nắm đấm chính là biểu hiện của vô năng đấy." Nhậm Thiên Chân sợ trứng nóng quá, khẽ thổi trên mặt anh.
"Nước Mỹ đó đánh cả Irag Afghanistan Syria thì sao, không lẽ Mỹ vô năng? Không dùng đến vũ lực, chẳng lẽ dùng sắc đẹp đánh bại đối thủ?"
Phó Đông Bình rất giỏi chuyện cả vú lấp miệng em, Nhậm Thiên Chân đành thở dài, "Anh chẳng đứng đắn gì cả."
***
Mấy ngày sau, Phó Đông Bình không về nhà cũng không đi làm, có chuyện gì đều liên lạc qua điện thoại, vết thương trên mặt anh quá rõ, khó đảm bảo không ai tung tin bậy bạ.
Hạ Đình Vũ đến thăm anh, vừa thấy mặt mày anh thì bật cười ha hả, "Vì con nhóc kia mà cậu chịu đau không ít đấy, đầu tiên là đầu bị thương, bây giờ thì ăn đấm, không biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì đây."
Phó Đông Bình im lặng, đấm anh ta một phát.
Hạ Đình Vũ ngồi xuống sa lon, nhìn quanh trong phòng, nhà được lau chùi sạch sẽ, trên ban công phơi quần áo đã giặt, có cả đồ lót của hai người, nom cuộc sống rất ra hình ra dạng.
"Cuộc sống gia đình cũng không tệ lắm nhỉ, xem ra trên giường chắc hài hòa lắm, nên cậu mới thích đến thế." Đầu Hạ Đình Vũ tự nhảy ra vô số hình ảnh ướt át, lại không nhịn được nhạo báng một câu, "Vừa phải thôi, đừng để bị nhỏ kia vắt kiệt."
"Cậu tự coi chừng mình đi." Phó Đông Bình nhịn đau cười không ngừng, thích ý duỗi chân ra gác lên bàn trà, "Một nàng nhỏ tuổi có thể đối phó được sao?"
"Cũng tạm được, trẻ tổi tự có sức sống thanh xuân, có lẽ có thể từng chút kích thích trái tim già cỗi của mình." Hạ Đình Vũ lôi một bao thuốc lá từ trong túi ra, rút ra ngậm một điếu, rồi ném cho Phó Đông Bình một điếu. Phó Đông Bình đưa lên mũi ngửi, nhưng không châm điếu.
"Có chuyện gì thế?" Phó Đông Bình rất ít khi thấy dáng vẻ sa sút của Hạ Đình Vũ như thế.
"Quá mệt mỏi, lúc nào cũng muốn dỗ dành." Hạ Đình Vũ thở dài, "Nói ra cũng lạ, cô ấy chỉ nhỏ hơn mình bảy tuổi, nhưng lại cứ như cách mình hai thế hệ vậy."
"Mấy cô gái như thế phải lăn xả xã hội hai năm mới gọi là trưởng thành, nhưng đợi đến lúc cô ấy trưởng thành rồi, nói không chừng cậu lại nhớ sự trẻ trung đơn thuần ban đầu ấy chứ." Phó Đông Bình không khỏi nghĩ đến Nhậm Thiên Chân, dù cô đã hai mươi ba tuổi rồi, nhưng vẫn luôn sinh hoạt trong sân trường, có nhiều suy nghĩ vô cùng đơn thuần non nớt.
"Cô ấy khiến mình nhớ đến mối tình đầu." Bỗng Hạ Đình Vũ cảm thán một câu. Phó Đông Bình nhìn anh ta đầy hứng thú, "Vẫn chưa quên được à, không phải hơn mười năm rồi sao? Người ta cũng đã kết hôn ở Pháp rồi."
Tình đầu của Hạ Đình Vũ là một cô gái hồi học cấp ba, cô ấy lớn hơn bọn học một khóa, không phải rất đẹp nhưng có khí chất, hai người qua lại hai năm thì cô gái đó bị người nhà cho đi Pháp du học, từ đó hai người cắt đứt liên lạc.
"Không phải không quên được người, mà là hoài niệm tình xưa, ông đây cũng từng có những năm tháng đầy ngây thơ." Hạ Đình Vũ nhếch mép cười.
"Thật sao, mình nhớ cậu từng nói, cậu thích nhất là tiếng rên nỉ non của cô ấy." Phó Đông Bình cố ý vạch trần.
"Cút!" Hạ Đình Vũ nổi đóa.
Để ý đến vòng tay Cartier kinh điển trên tay Phó Đông Bình, Hạ Đình Vũ cười hỏi: "Đây là hứng thú buồn nôn của cậu hay là cô ấy đấy?"
"Hai người bọn tôi mỗi người một cái." Phó Đông Bình đưa tay lên nhìn. Nhậm Thiên Chân chưa bao giờ mang trang sức, nhưng cô lại rất thích chiếc vòng tay này, luôn mang theo bên mình.
"Tiểu tiên nữ không ăn thức ăn có mặt, còn cậu lại là động vật ăn thịt, ở chung với cô ấy, cậu chịu được à?" Hạ Đình Vũ cười hỏi.
"Cậu đừng đặt biệt danh cho cô ấy lung tung."
"Cô ấy không ăn đồ phàm tục, tính cách lạnh lùng, còn chưa phải là tiên nữ sao?"
Lúc này Phó Đông Bình mới cười nhạt, "Dù cô ấy không ăn nhưng biết nấu cho mình ăn, hơn nữa tay nghề không tệ."
Nghĩ đến những ngày qua Nhậm Thiên Chân chăm sóc anh từng li từng tí, anh hạnh phúc chết đi được, cứ như trên người cô có sức sống kỳ lạ, cuồn cuộn không ngừng truyền sang anh.
Có người hút thuốc, trong phòng nhanh chóng ngập tràn khói thuốc. Phó Đông Bình đoán Nhậm Thiên Chân cũng sắp về rồi, bèn chạy đi mở cửa sổ ra, để mùi thuốc lá trong phòng tản bớt đi. Hạ Đình Vũ nhìn anh, không ngừng cười được.
Phó Đông Bình vào phòng bếp cắt sầu riêng, Đồng Hi gọi điện đến tìm Hạ Đình Vũ.
"Chuyện gì thế? Anh đang bận." Hạ Đình Vũ lơ đãng dí đầu thuốc vào gạt tàn, vẫy tay với Phó Đông Bình, ý bảo đưa cho mình một miếng sầu riêng.
Phó Đông Bình đưa sầu riêng đã cắt cho cậu ta, thấy cậu ta cầm điện thoại không ngừng ừ ừ ờ ờ, không biết đối phương nói gì, một lúc lâu cậu ta mới đáp được một câu.
Cuộc gọi kéo dài mười mấy phút, Hạ Đình Vũ đứng lên tạm biệt, "Đồng Hi nói đi nhầm tuyến, bị lạc tàu điện ngầm, bảo mình đến đón cô ấy." Đi được hai bước lại không nhịn được mà than phiền, "Ngồi tàu điện ngậm thôi mà cũng lạc được."
"Mau đi đi." Phó Đông Bình tiễn anh ta ra cửa.
Hạ Đình Vũ đến trạm tàu mà Đồng Hi nói, tìm cả nửa ngày mà không thấy cô ấy đâu, đành phải gọi điện cho cô ấy, đi được mười phút nữa mới nhìn thấy cô ấy ngồi khóc thút thít trong góc tường.
Đi về phía trước, Hạ Đình Vũ dằn lòng, "Đi sai tuyến thì thôi đi, cơ mà em không biết đi lên bắt xe buýt về trường sao?" Đồng Hi vừa thấy anh ta, vội nhào vào trong ngực lo khóc.
Mắt thấy cô ấy khóc thảm thiết nhưng vẫn đáng yêu, Hạ Đình Vũ không có cách nào trách mắng được, đành an ủi yêu thương, "Thôi được rồi, đừng khóc nữa, anh dẫn em đi ăn nhé, hôm nay chúng ta sẽ đến một chỗ ăn ngon."
Đồng Hi lấy chai nước suối từ trong ba lô ra, thút tha thút thít nói: "Em khát quá, anh mở nắp cho em đi." Hạ Đình Vũ nhìn chai nước trong tay cô ấy, dở khóc dở cười, "Mở không được thì không biết tìm người khác nhờ sao? Trong tàu điện ngầm thiếu gì người."
"Nhưng em đâu quen họ chứ." Đồng Hi dẩu môi, "Hơn nữa, bọn họ mở nắp nước không hề có vị của tình yêu."
Hạ Đình Vũ bị cô ấy làm cho tức cười, chưng chiều xoa tóc cô ấy, rồi mở nắp nước suối giùm, lại nhìn cô ấy vui vẻ uống mấy ngụm lớn, không rõ trong lòng có tư vị gì.
Hai người đi lên mặt đất, lúc này Đồng Hi mới nói, "Mấy ngày trước trong trường bọn em có nữ sinh bị tài xế xe đen giết chết, thi thể được phát hiện ở gần đây, nơi này quá hẻo lánh, em không dám đi taxi một mình.
Hạ Đình Vũ ừ một tiếng, cầm tay cô ấy.
Lúc Hạ Đình Vũ lái xe đưa Đồng Hi về trường, cô ấy tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy Nhậm Thiên Chân ngồi trong chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ thì ngạc nhiên không khép miệng lại được, vội vã gọi Hạ Đình Vũ lại xem.
"Xe kia là ai thế? Không phải anh nói mấy hôm nay anh Phó ở nhà dưỡng thương sao, chắc chắn không phải là anh ấy lái xe rồi."
"Chiếc xe đỏ phô trương như thế, dĩ nhiên không phải là phong cách của Phó Đông Bình."
"Vậy thì là ai?"
"Anh biết đâu." Trong đầu Hạ Đình Vũ xẹt qua vô số suy nghĩ, kích động, "Con nhóc kia đúng là không phải dạng vừa."
Lúc Nhậm Thiên Chân về nhà, phòng khách đã được dọn sạch.
Phó Đông Bình làm việc trong phòng sách, trên máy tính là mô hình đồ họa 3D, trên bảng vẽ cũng có bản vẽ mặt bằng được vẽ tay, Nhậm Thiên Chân rón rén đi đến sau lưng anh nhìn.
Nơi nơi trên sàn đều là bản vẽ, có không ít bản phác thảo sơ bộ, có điểu kiểu đủ loại, Nhậm Thiên Chân nhặt đại một tờ lên xem, kỹ năng vẽ không thua gì sinh viên ngành hội họa.
"Không phải bọn anh dùng máy tính để dựng mô hình sao, lại còn cần phải vẽ tay nữa à?" Nhậm Thiên Chân vuốt phẳng bản vẽ nhặt trên sàn.
Phó Đông Bình nói: "Nhà thiết kế giỏi không thể không vẽ tay, đương nhiên dựng mô hình trên máy tính sẽ nhanh và tiện hơn nhiều, nhưng nó cũng có khuyết điểm rất lớn, đó là không đủ không gian ba chiều, thiếu sáng tạo trong cấu trúc phẳng, bố anh thường bảo với anh rằng, nhà thiết kế nhất định phải giỏi quan sát những góc độ khác nhau trong cuộc sống, nghiên cứu kết cấu của mỗi sự vật, vẽ tay là để giúp anh biết những điểm chấm và đường cong, đó cũng là một biện pháp."
Nhậm Thiên Chân khẽ cười, ngồi bên cạnh anh nhìn anh làm việc, mặc dù bố dượng của cô cũng là kiến trúc sư, nhưng cô chưa từng để ý xem nhà thiết kế làm việc như thế nào.
"Cho em nhìn mặt anh xem nào."
Phó Đông Bình quay mặt sang. Nhậm Thiên Chân đưa tay xoa bóp, hỏi anh có đau không, nghe thấy anh đáp không đau mới yên tâm, rồi lại thấy anh bảo mình hôn anh đi, cô bèn cúi xuống hôn lên bên mắt sưng của anh.
Phó Đông Bình hài lòng chôn mặt vào trong bộ ngực mềm mại của cô, cọ tới cọ lui. Nhậm Thiên Chân mặc cho anh dựa sát vào mình làm nũng như đứa trẻ, trêu anh: "Đã khỏe hơn nhiều rồi đấy, anh không cần phải trốn ở nhà sợ gặp người lạ đâu."
"Anh đâu có trốn, em yêu à, chỉ là anh không muốn trở thành tiêu điểm trong chuyện buôn dưa bán bí thôi, danh tiếng của tên Cao Tuấn đó thật sự không tốt lắm, anh sợ tên anh bị liên hệ với hắn."
"Lần trước anh đã nói với em, em rể anh là con nuôi của Cao Tuyết Tâm, mà Cao Tuấn là cháu của Cao Tuyết Tâm, nói như thế, các anh cũng coi như là họ hàng đấy."
Phó Đông Bình nhướn mày, "Ai là em rể của anh, anh chỉ nói đó là chồng chưa cưới thôi."
"Chồng chưa cưới của em gái anh thì không phải là em rể anh à, anh ấy, chỉ thích bắt bẻ câu chữ thôi thôi, em biết tỏng anh không thích anh ấy, hừ, em thấy người ta chưa chắc cũng thích kiểu người so đo nói nhiều như anh đâu." Nhậm Thiên Chân xem thường nói.
"Anh chẳng có chút quan hệ nào với người nhà họ Cao cả, không họ cũng không hàng gì hết." Phó Đông Bình nhấn mạnh lần nữa.
"Không có quan hệ cũng tốt, người nhà đó đều thần kinh cả." Nhậm Thiên Chân nhớ lại chuyện vừa gặp phải chiều nay ở trong trường, lẩm bẩm nói.
"Em nói gì?"
"Không nói gì cả, anh không cần để ý."
Nhậm Thiên Chân vào bếp làm cơm, nhớ lại chiều nay ở trường học thấy Trang Tự Minh lái xe thể thao Ferrari màu đỏ, liền thở ngắn than dài.
"Thiên Chân, lên xe đi, chúng ta đi hóng gió một lúc, nhân tiện anh có mấy lời muốn nói với em." Trang Tự Minh dừng xe lại trước mặt Nhậm Thiên Chân, hạ cửa kính xuống bảo cô lên xe. Nhậm Thiên Chân thấy người lái xe là anh, ngạc nhiên đến mức cằm như muốn rơi xuống.
"Xe đẹp quá, anh kiếm từ đâu ra thế?" Nhậm Thiên Chân chạy đến trước xe anh, nhìn ngó xung quanh, một chiếc xe thể thao xuất sắc như thế này, cả trường cũng không có chiếc thứ hai.
"Lên đi rồi nói." Trang Tự Minh mở cửa xe bên phải ra, nhìn Nhậm Thiên Chân lên xe, rồi từ từ đóng cửa lại, dặn cô cài dây an toàn.