Anh là con rể trong nhà nhưng rất ít khi đến đây, không chỉ Trân Trân kích động mà đến cả mẹ Nam Tử bà Nam cũng vô cùng vui mừng, đích thân xuống bếp nấu cơm cho con rể ăn.
Nam Tử lên lầu, thấy cửa phòng của mình khép hờ, đi vào nhìn xem, tên Hạ Đình Vũ kia đang nửa nằm nửa ngồi trên giường chơi điện thoại, vậy là cô liền ném túi xách cầm trong tay lên người anh.
"Vết thương của anh lành rồi à?" Nam Tử tức giận liếc nhìn Hạ Đình Vũ. Hạ Đình Vũ thấy cô nổi giận, liền đặt điện thoại xuống, đi lên cười xòa: "Đã lành rồi, không còn đau nữa, đã lâu không đến nhà em, đúng lúc hôm nay rảnh nên đến thăm em và cô chú."
Người này chỉ được mỗi cái miệng, à không, còn cả gương mặt nữa, trừ miệng dẻo mặt đẹp ra, anh không hề có bất cứ ưu điểm nào, còn tật xấu của con nhà giàu thì anh không hề thiếu.
Người biết hai người bọn họ đều từng khuyên Nam Tử, tên Hạ Đình Vũ đó, cô không bắt giữ được đâu, dáng đẹp miệng dẻo, không phải là người an ổn sống qua ngày, sớm muộn gì cũng lòi tật xấu ra, nhưng Nam Tử cứ khăng khăng không tin, những lời tương tự cũng nghe nhiều rồi, trái lại lại khiến cô sinh ra tâm lý phản nghịch.
Tuy Nam Tử không có được dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng Nam Tử cảm thấy bản thân mình có nghị lực có đầu óc, có lúc nắm bắt đàn không không chỉ dựa vào mỗi gương mặt, mà còn phải dựa vào trí khôn nữa, sớm muộn gì cũng có ngày thu phục được Hạ Đình Vũ.
Đáng tiếc là, cô còn chưa kịp thu phục thì đã thất bại, đêm đầu tiên với Hạ Đình Vũ, anh lại gọi tên của người khác. Nam Tử nổi điên cầm móc áo đập anh một hồi, nói cũng kỳ lạ, anh không hề phản kháng.
Điều này càng khiến Nam Tử không dễ chịu nổi, không phản kháng tức là anh chột dạ, vì anh cảm thấy có lỗi với Nam Tử nên mới cam tâm tình nguyện bị cô đánh một trận cho hả giận. Trước đây Hạ Đình Vũ chưa từng bị đánh như thế, đường làm quan của mẹ anh rất thông thuận, nay đã là thị trương Phó, vì là con trai bảo bối nhà lãnh đạo nên trước mặt hay sau lưng người khác đều được mọi người vây quanh, theo lời mẹ anh nói là, đã không còn ai có thể chỉnh được anh.
Nam Tử thay quần áo, Hạ Đình Vũ đứng sau lưng lóng ngóng chân tay, bỗng Nam Tử xoay người lại đẩy anh ra, "Anh cách xa em ra đi." Hạ Đình Vũ cười mỉa, "Anh cũng đã đến đây rồi, cách xa em ra làm gì nữa, để anh cầm quần áo giúp em." Vừa nói vừa lấy lòng móc áo khóc lên giúp Nam Tử.
Nam Tử không nói gì nữa, nhưng cũng không để ý đến anh, cả ngày hôm nay cô rất không vui, nhìn thấy anh thì càng giận hơn.
Cô làm việc đăng ký hôn nhân ở cục dân chính, chuyên xử ly hôn cho người ta, trước kia có người đến ly hôn, cô còn có thể hòa giải cho hai người, khuyên đến không khuyên chia, nhưng hai ngày gần đây chỉ cần có người đến là cô dứt khoát đóng dấu lên giấy chứng nhận ly hôn, tác phong sấm rền gió cuốn khiến mấy đôi vợ chồng do dự trợn mắt há mồm.
"Mấy cô cũng không hòa giải à?" Có người thể hiện bất mãn.
Câu đầu tiên của Nam Tử đã chặn họng người ta.
"Muốn hòa giải thì cứ về nhà nghĩ cho kỹ rồi lại đến, chia tài sản chia con thế nào chúng tôi không quan tâm, bàn bạc xong xuôi ký giấy xong thì đến đây, chúng tôi chỉ phụ trách làm thủ tục."
"Vậy chúng tôi không ly hôn nữa, để suy nghĩ lại đã." Một người phụ nữ trung niên khóc sướt mướt nói.
"Xin lỗi, đã đóng giấu rồi thì không muốn ly hôn cũng không được, ở chỗ chúng tôi chủ nhật thứ ba thứ năm làm kết hôn, thứ hai thứ tư làm ly hôn, hôm nay không thể kết hôn."
"Sao các cô có thể như vậy hả, lại còn ép người ta ly hôn à? Chúng ta đi thôi, không cần sổ nữa, trả giấy kết hôn lại cho chúng tôi." Chồng người phụ nữ ở bên cạnh bênh vực vợ mình.
Nam Tử trợn mắt nhìn anh ta, "Không ly hôn mà anh chị còn đến chỗ ghi danh ly hôn ư? Vừa rồi lúc đi vào là ai nói đã quyết định ly hôn rồi, bảo làm thủ tục nhanh lên? Tưởng làm thủ tục cho vui sao?"
Vợ chồng trung niên á khẩu không trả lời được, ảo não rời đi.
Đồng nghiệp thấy thái độ của Nam Tử hơi khác, đoán chắc hẳn cô nàng gặp phải chuyện gì đó rồi, có thể người ta không biết, nhưng cô ấy là thiên kim cục trưởng XX, sống trong nhung lụa, ăn mặc không lo sầu, cô ấy có thể gặp chuyện gì được chứ?
Một cô chị cả đi đến bày ra nửa hỏi thăm nửa an ủi, "Nam Tử sao thế? Có gì oan ức thì cứ nói với chị cả đi, chị cả đây hiến kế cho em."
Nam Tử buông bút xuống, hỏi chị cả: "Chị nói xem, bọn đàn ông cứ ti tiện thế à, đã ăn trong bát lại nhìn trong nồi, trong nhà một người ra ngoài một người, lúc ly hôn thì cãi um sùm, giờ lại không muốn ly hôn, cả phụ nữ cũng hèn nữa, đàn ông vụng trộm còn muốn tha thứ cho anh ta, muốn cho thêm một cơ hội nữa."
Chị cả biết Nam Tử đang oán trách tình cảm, tưởng cô nàng vì chuyện của đôi vợ chồng kia mà bất an, bèn khuyên nhủ: "Chuyện hai người mà, không ai nói được đâu, tuy em thấy quái gở, nhưng nói không chừng hai vợ chồng người ta lại thấy tình nguyện đánh tình nguyện bên nhau, đây chính là tình yêu chân chính đấy, dù đối phương có làm tổn thương em, nhưng em vẫn muốn đi tiếp cùng anh ta, cảm thấy không có ai tốt hơn anh ta cả, đó được gọi là yêu đấy, thành thói quen rồi thì không dễ thay đổi đâu."
Nam Tử nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy chị cả nói rất có lý, có lúc tình yêu chỉ là một thói quen, đã quen với việc thích anh, tha thứ cho anh, dù bị anh lạnh nhạt nhiều năm nhưng vẫn chẳng bỏ được.
"Nam Tử, em nghĩ gì thế?" Hạ Đình Vũ thấy Nam Tử thay quần áo xong thì đứng ngây ra như phỗng, bèn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Nam Tử ngẩng đầu lên nhìn anh, "Tiểu Vũ, anh nói xem có phải em rất ti tiện không?"
"Hả?" Hạ Đình Vũ không ngờ cô lại hỏi câu như vậy.
"Nếu không phải em ti tiện, tại sao còn muốn tha thứ cho anh? Anh như vậy mà em lại còn muốn tha thứ?" Nam Tử nhìn gương mặt anh tuấn của Hạ Đình Vũ, rất muốn tát cho anh một cái, nhưng lại càng muốn hôn anh hơn.
"Ầy, anh cũng chưa nói xin lỗi với em, tối đó không phải là anh cố ý, chỉ là chưa sửa được thói quen thôi, anh luôn ngớ ngẩn ngốc nghếch, không phải em không biết." Hạ Đình Vũ chủ động nhân sai, muốn tranh thủ được khoan hồng.
"Thái độ xin lỗi của anh không có chút gì thành khẩn cả." Nam Tử quay mặt sang chỗ khác tiếp tục tức giận.
"Ai nói chứ, em nhìn xem anh có thành khẩn hay không?" Hạ Đình Vũ đã chuẩn bị từ sớm, quỳ một chân xuống, cầm trong tay chiếc hộp nhẫn, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh - ít nhất cũng phải trên năm karat, dưới ánh đèn tỏa sáng đủ để mù mắt người ta.
"Gì thế?" Nam Tử không nghĩ ra anh làm như vậy là có ý gì?
"Cầu hôn —— Nam Tử, em gả cho anh đi!" Hạ Đình Vũ tăng âm lượng, kéo dài câu sau.