"Xe này chắc cũng phải mấy triệu, anh vẫn chưa trả lời em đấy, xe này ở đâu ra vậy?" Đây là lần đầu Nhậm Thiên Chân đi một chiếc xe thể thao cao cấp như thế này, không biết nên đặt tay vào đâu.
"Hơn bảy triệu, bạn trai em cũng mua được, chẳng qua do anh ta khiêm tốn, không thích lái xe thể thao thôi." Vẻ mặt của Trang Tự Minh lúc nói khá là lạnh, trông rất nghiêm túc, Nhậm Thiên Chân chưa bao giờ thấy anh ta cười lần nào.
"Làm sao anh biết em có bạn trai?" Nhậm Thiên Chân đâu có nói chuyện của mình với Phó Đông Bình cho anh ta.
"Anh ta tới trường tìm em cũng không phải lần một lần hai, lúc biểu diễn cũng đã gặp rồi." Trang Tự Minh thành thục lái xe, tay lái nhìn rất nhuyễn.
Ý thức được mình hơi xao nhãng, Nhậm Thiên Chân vào lại chuyện chính, "Mau khai ra đi, ai mua xe cho anh?"
Trang Tự Minh không trả lời ngày mà chỉ nói: "Sau này anh không thể giúp em liên hệ biểu diễn được, mà chắc sau khi tốt nghiệp em cũng không cần đi diễn nữa, hoặc nói cách khác, mỗi chúng ta đã tìm được mục tiêu mới của cuộc đời mình rồi."
Nhậm Thiên Chân nghe ra ý, hơi giận, "Em cũng đâu được ở gần người có tiền như anh."
"Anh có nói em ở gần người có tiền đâu, mục tiêu mới ý là chỉ hai ta đều có cách sống mới."
"Xem ra chiếc xe này của anh là do mục tiêu mới mua cho anh? Là nữ nhà giàu sao? Trắng giàu đẹp?" Nhậm Thiên Chân nhìn đệm ghế làm bằng da thật sang trọng trong xe, thông minh suy đoán.
Trang Tự Minh cười, "Đúng là rất trắng rất giàu rất đẹp, nhưng tuổi tác hơi lớn, em cũng đã gặp rồi đấy, là Cao Tuyết Tâm."
"Cái gì?" Cằm của Nhậm Thiên Chân lại rớt lần nữa, xoa đầu, "Anh dừng xe vào lề đường đi, em choáng đầu quá, anh ném cho em trái bom dữ dội quá, em muốn từ từ phục hồi."
Trang Tự Minh tấp xe vào lề, khi xe dừng lại, Nhậm Thiên Chân tháo dây an toàn ra, nghĩ đến lời anh ta nói trước đó mà nghẹn họng.
"Có phải là buổi biểu diễn vài ngày trước đó không, bà ấy xem trọng anh?"
"Đúng thế, bà ấy tìm người liên lạc với anh."
"Anh đồng ý sao?" Nhậm Thiên Chân kích động, tuy nói quả thật nhìn Trang Tự Minh không hề tệ, tỷ lệ cơ thể cân đối, nhưng cũng không đến nỗi lỗ mãng qua quít như vậy.
"Anh sắp phải học tiến sĩ rồi, sau này còn có thể du học nữa, rất có tiền đồ, tại sao lại phải dây dưa với bà ấy? Bà ấy đáng tuổi làm mẹ anh đấy."
Trang Tự Minh thở dài một tiếng, "Em không biết đấy thôi, anh đi học gặp nhiều khó khăn lắm, bố mẹ anh đều là nông dân, chính là kiểu làm ruộng đấy, trong nhà có hai chị gái một em trai, anh vốn định tốt nghiệp chính quy xong sẽ tìm việc kiếm tiền, nhưng bố mẹ anh không đồng ý, họ nói thành tích của anh rất tốt, cả nhà trông cậy vào anh thành công, bọn họ còn suýt nữa quỳ xuống trước mặt xin anh tiếp tục học lên, vậy là từ khi anh học chính quy cho đến nghiên cứu sinh, chi tiêu đều do cả nhà thắt lưng buộc bụng gửi cho anh, đã mấy năm rồi họ chưa từng được ăn thịt, và cũng chỉ được mặc áo quần rách nát."
Hai mắt Nhậm Thiên Chân ươn ướt, "Xin lỗi, em không biết những chuyện này."
"Bà ấy đồng ý đợi anh học tiến sĩ xong sẽ đưa anh đi Mỹ du học, em nói xem, cớ gì anh không đồng ý chứ, dù sao bà ấy cũng sẽ không kết hôn với anh." Trang Tự Minh rút khăn giấy ra đưa cho cô.
"Vậy ngộ nhỡ bà ấy muốn kết hôn với anh thì sao? Anh cũng đồng ý ư?"
Trang Tự Minh bị cô chọc cười, "Thì cứ kết hôn thôi, không phải em rất kính trọng bà ấy sao, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng được mấy ai có phong độ quyết đoán như bà ấy?"
"Xem ra anh cũng thật sự thích bà ấy."
"Cũng bình thường thôi, anh đánh giá cao bà ấy mà cũng khâm phục bà ấy, anh nói thật đấy, nhưng quan trọng hơn là bà ấy có thể để anh bớt phấn đấu hai mươi năm." Ở trước mặt Nhậm Thiên Chân, Trang Tự Minh không hề che giấu khát vọng với tiền tài và thành công của mình.
"Đâu chỉ có hai mươi năm, có làm hai trăm năm cũng không kiếm được nhiều tiền như bà ấy." Nhậm Thiên Chân bĩu môi.
Trang Tự Minh khẽ thở dài, "Cuộc sống của em khác hẳn anh, sẽ không thể nào hiểu được cảm nhận của anh... Người anh thích, anh không nuôi cô ấy nổi..."
Nhậm Thiên Chân tự động lược đi câu cuối của anh, phản bác lại: "Ai nói em không hiểu chứ, bố em mất sợ, mẹ em tái giá rồi có em trai, em cũng xem như là nửa cô nhi."
"Không giống, nhà em giàu đến thế, chẳng qua là em không muốn xài tiền của họ thôi." Trang Tự Minh lẩm bẩm.
Nhậm Thiên Chân thở dài, chấp nhận hiện thực này, nhưng lại không nhịn được mà hỏi anh: "Xe thể thao phô trương thế này, anh không sợ người trong trường chỉ trỏ mình à? Không sợ bẩn danh tiếng?"
"Danh tiếng thì có ích gì? Em nói cho anh biết, trong xã hội hiện nay danh tiếng trị giá bao nhiêu cân lượng? Thiên Chân à, do em ở trong tháp ngà voi lâu rồi, nên mới không biết có bao nhiêu người mơ tưởng đến thân phận hiện giờ của anh đâu, em đừng có nghĩ người khác cao thượng quá."
Trang Tự Minh nhìn những chuyện này rất thản nhiên, tiền đồ của anh ta còn ở rất xa.
"Nhưng nếu người khác nói anh được bao nuôi, thì khó nghe lắm." Nhậm Thiên Chân không đồng tình với quan điểm của anh.
"Em xem thường anh?" Trang Tự Minh nhìn cô.
Nhậm Thiên Chân lắc đầu, "Chẳng qua là em thấy tiếc cho anh thôi, dù em biết anh có nỗi khổ tâm của mình, nhưng em cũng không đồng ý luồn cúi như vậy, đường đường chính chính kiếm tiền mới ngủ ngon được."
"Đó là do em chưa từng nghèo, cô bé à, nếu chúng ta đổi vị trí cho nhau, em sẽ biết anh có áp lực lớn đến thế nào." Trang Tự Minh không biện bạch thêm nữa, giang rộng hai tay ra với Nhậm Thiên Chân, "Đến đây, chúng ta ôm một cái, để tạm biệt cuộc sống đã qua."
"Đã qua rồi thì cho nó thành quá khứ đi." Nhậm Thiên Chân lại gần ôm anh một lúc, "Sao em cảm thấy anh có chút đa cảm nhỉ."
"Do em ảo giác thôi." Giọng Trang Tự Minh hờ hững, nhang lại có thâm ý vô tận, "Một ngày nào đó, chúng ta rồi sẽ dùng những cách thức khác nhau chôn cất thanh xuân. Thiên Chân, anh sẽ nhớ em, còn em có nhớ anh không?
"Có, em sẽ mãi nhớ anh, anh chàng đánh trống ạ." Nhậm Thiên Chân vùi mặt mình vào ngực anh ta một lúc, rồi buông anh ra.
Cô cũng đã nghĩ thông rồi, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn, có vài người có năng lực thì có thể thay đổi được tình cảnh hiện nay, bước về lý tưởng, nhưng có vài người không thể làm được, chỉ có thể xuôi theo dòng chảy cuộc đời.
Rau nằm trong chảo dầu vang xèo xèo, trong nháy mắt kéo suy nghĩ của Nhậm Thiên Chân về lại hiện thực, vội vã hạ lửa xuống. Phó Đông Bình cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tội hay xoi mói đồ ăn.
Cơm tối có ba món, có một bát canh khoai từ xắt sợi mà Phó Đông Bình thích anh, "Không ngờ khoai từ mà cũng ăn ngon thế này, mùi vị thanh đạm ngọt ngào."
"Thiếu gia ở nhà dưỡng bệnh, dĩ nhiên nha hoàn phải hết lòng phục vụ rồi." Nhậm Thiên Chân không nói cho anh biết, đây là cô cố ý tìm công thức nấu ăn để học, trong thời gian anh dưỡng thương, bác sĩ bảo anh ăn kiêng, không được ăn mặn.
"Anh đâu có xem em là nha hoàn." Phó Đông Bình cười mỉa.
Khóe miệng Nhậm Thiên Chân cong lên, "Vậy anh cả ngày ồn ào với em, Thiên Chân, anh muốn ăn cái này, Thiên Chân, anh muốn ăn cái kia... Ban ngày phục vụ anh ăn, đến tối lại hầu anh ngủ, anh nói xem, em không phải là nha hoàn thông phòng* thì là gì nữa."
(*Thời cổ đại, nha hoàn thông phòng ngoài nhiệm vụ hầu hạ ra còn phải phục vụ chủ nhân chuyện chăn chiếu, nhưng không có danh phận như thiếp thất.)
Phó Đông Bình thấy cô giận dữ bất bình, cả gương mặt nhỏ nhắn căng ra thì cười to. Nhậm Thiên Chân ăn mà lòng không yên, nín nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được, cuối cùng nói chuyện của Trang Tự Minh cho Phó Đông Bình.
Phó Đông Bình cũng rất ngạc nhiên, cười nhạt, "Lại đổi một người nữa rồi, tốc độ của bà ấy nhanh thật."
"Đổi cái gì?"
"Nam sủng ấy, em không biết hậu cung Cao Tuyết Tâm có rất nhiều nam sủng sao? Đều là mấy cậu nhóc trẻ trung đẹp mã cả." Phó Đông Bình khinh thường.
"Đừng nói thế mà, người ta cũng có nổi khổ riêng, không phải ai cũng giống anh, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, vừa ra đời đã là đại thiếu gia, nên anh đừng có tùy tiện đánh giá người khác, vì anh không biết người ta đã trải qua những gì đâu." Nhậm Thiên Chân nói một cách khách quan.
Phó Đông Bình trợn hai mắt, có cảm giác không vui nhưng lại chưa đến mức nổi giận, "Anh không nghĩ như vậy, xuất thân không hề liên quan, lựa chọn là do mình làm ra, cho dù anh có nghèo hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không bán thân cho các bà các dì lớn tuổi."
Nhậm Thiên Chân đặt tay lên đầu anh, "Anh cần gì phải căm phẫn như thế, người tự khắc có chí riêng. Thiếu gia à, đến ngay cả tất của mình anh cũng không giặt, không biết rán trứng, những điều cơ bản trong cuộc sống cũng không thể tự lo liệu được, anh không thể so mình cao thượng hơn người ta bao nhiêu."
"Đó là hai chuyện khác nhau, em ngây thơ lén đổi khái niệm, anh không biết rán trứng không có nghĩa là anh sẽ bán thân." Phó Đông Bình gỡ tay cô xuống nắm lấy, cười nói: "Như anh nói rồi đấy, bạn học kia của em, cậu ta tên gì nhỉ... Đúng là nhìn dáng dấp rất khá, khó trách bị Cao Tuyết Tâm nhìn trúng, mũi nhạy thật đấy, em biết anh có ý gì không?"
Nhậm Thiên Chân giơ tay khác lên đè đầu anh, "Em biết, hai ngày nay anh không được ăn mặn nên cả người khó chịu, nếu đến giờ em còn không biết điều đó thì đã uổng công quen biết anh rồi."
"Vậy sau này em đừng đi diễn nữa, tính một mình chiến đấu sao?"
"Em sẽ không diễn nữa đâu, tốt nghiệp rồi đi tìm việc, không thi đậu vào đài truyền hình thì em sẽ thi vào cục khí tượng, có thu nhập rồi em cần gì phải khổ cực kiếm tiền như thế nữa."
"Mặc bộ đồ biểu diễn lộ tay lộ ngực đó, có người nào từng quấy rối em không?" Phó Đông Bình cười hỏi.
"Có! Anh đấy! Anh là đồ háo sắc!" Nhậm Thiên Chân dùng sức vò tóc anh.
"Mấy quả sầu riêng trong bếp là sao thế? Ai đưa đến vậy?"
"Là của Tiểu Vũ, chiều nay cậu ấy đến thăm anh, biết anh thích ăn sầu riêng nên mua mấy quả trong tiệm trái cây đến."
Thì ra là bạn tốt đến thăm bệnh, còn không quên mang đồ đến cho anh, Nhậm Thiên Chân nói: "Hôi chết đi được, tốt nhất anh đợi em đi vắng rồi ăn, mà phải mở cửa sổ cho thông gió đấy."
"Nhưng giờ anh càng muốn ăn nữa, đợi anh vào phòng bếp cắt sầu riêng." Phó Đông Bình chạy vào bếp, đem sầu riêng đã bổ ra, tách múi thịt, lập tức trong phòng toàn mùi sầu riêng hôi thối.
Nhậm Thiên Chân bị chọc tức, vội bịt mũi lại. Phó Đông Bình cố ý ăn nhồm nhoàm trước mặt cô, "Thiên Chân, em ăn thử chút đi, ngon lắm đấy, mặc dù có mùi nhưng thực sự rất ngon."
"Em không ăn đâu, hôi chết đi được." Nhậm Thiên Chân quay mặt đi, không nhìn dán vẻ rung đùi đắc ý của anh.
"Đến đây đi, nếm thử một miếng nhỏ thôi, nào bé con, nhất định em sẽ thích cho xem." Phó Đông Bình lấy một múi sầu riêng, đưa đến bên mép Nhậm Thiên Chân.
"Em không phải là bé con." Nhậm Thiên Chân bịt mũi, không muốn ngửi mùi sầu riêng.
"Được, vậy thì bà già, há miệng nếm thử nào, chồng không lừa em đâu." Phó Đông Bình đút sầu riêng vào trong miệng cô. Nhậm Thiên Chân do dự, rồi há miệng ra ăn, đúng là lúc không ngửi thấy mùi, càng ăn càng thấy thơm.
Phó Đông Bình nhìn cô nở nụ cười quái dị, hình như làm cô nhóc này phá giới cũng không khó lắm.
Buổi tối, Nhậm Thiên Chân vất vả học hành dưới ánh đèn, chịu đựng đến gần một giờ vẫn chưa đi ngủ, Phó Đông Bình đang ngủ bỗng choàng tỉnh, cảm thấy bên cạnh không có ai bèn xuống giường đi tìm cô, quả nhiên đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.
"Tiểu Thiên Chân của anh ơi, em chăm chỉ như vậy, định thức suốt đêm sao?" Phó Đông Bình đi đến khẽ vuốt lưng cô, sửa lại tư thế ngồi cho cô. Dựa vào bàn thời gian dài, eo cô cũng cong.
"Sắp tới thời kỳ thi thố rồi, em kém phần thân luận*, chỉ có thể đọc sách nhiều để lấy cơ sở tốt." Nhậm Thiên Chân cúi đầu vừa nhìn vừa ghi chép lại những điểm chính.
(*Thân luận là một hình thức thi công chức, thông qua đọc hiểu về tư liệu đã chuẩn bị mà trả lời vấn đề có liên quan, khảo sát bảy năng lực của thí sinh: năng lực đọc hiểu, phân đoán, trình bày và giải quyết vấn đề, biểu đạt ngôn ngữ, sáng tác văn thể, vận dụng chính trị và năng lực quản lý hành chính.)
Phó Đông Bình ôm lấy cô, nhìn lông mi dài nhọn của cô, liền hôn lên đôi mắt ấy, "Thiên Chân, hay là em tốt nghiệp xong thì dọn đến ở chung với anh đi, để anh chăm sóc em."
Nhậm Thiên Chân đẩy mặt anh ra, "Anh nói dễ nghe quá, còn không phải là để em nấu cơm giặt quần áo cho anh à, em còn lâu mới đến."
"Nếu hai ta đã ở chung, thì đương nhiên anh sẽ thuê dì giúp việc đến quét dọn vệ sinh." Phó Đông Bình thương lượng cùng cô.
"Tạm thời em không muốn ở chung với a hết." Nhậm Thiên Chân nghĩ rất rõ, vào giai đoạn hiện nay, trọng tâm cuộc sống của cô đều dồn vào sự nghiệp cả.
"Muộn rồi, để mai học cũng được, em nhìn em đi, vành mắt thâm cả rồi này." Phó Đông Bình khép sách lại thay Nhậm Thiên Chân, rồi tắt đèn đi, ôm cô về phòng ngủ. Nhậm Thiên Chân dựa vào trong khuỷu tay anh, không ngủ được, muốn tâm sự.
"Đông Bình, anh đã nghe nói đến truyền thuyết A-tu-la chưa?" Nhậm Thiên Chân lay Phó Đông Bình tỉnh dậy, muốn nói chuyện với anh. Phó Đông Bình ngáp một cái, "Từng nghe rồi, trong thần miếu ở Ấn Độ còn có tranh vẽ tường của A-tu-la."
"A-tu-la vừa là thần mà không phải là thần, Tu-la đạo cũng là một trong sáu đạo, hơn nữa phúc báo rất lớn, nhưng lòng hận thù giận dữ trong A-tu-la quá lớn, dễ bị tẩu hỏa nhập mà, đi vào ma đạo."
"Đời người vốn là Tu-la tràng, có lòng hiếu thắng cũng không phải chuyện xấu gì, trên thế giới này, kiểu người thật sự hiền lành lại rất ít, đại đa số mọi người đều có tâm tư công danh lợi lộc, xem ai cuối cùng có thể thăng hoa, lập tức thành phật." Phó Đông Bình vuốt nhẹ lưng Nhậm Thiên Chân, biết cô bị chuyện của Trang Tự Minh và Cao Tuyết tâm kích thích, bèn an ủi cô.
"Em thấy tiếc thay anh ấy."
Nhậm Thiên Chân nhắm mắt, dần dần đi vào giấc ngủ. Trong mơ, cô như hóa thân thành hai người, một người trong gương một người ngoài gương, cùng đối mặt nhìn đối phương, nhưng không biết được ai mới thật sự là mình.
Phó Đông Bình ngủ chập chờn, cứ cảm giác đôi môi mềm mại của Nhậm Thiên Chân đang hôn mình, trong nháy mắt tỉnh rụi, nhưng anh không lập tức mở mắt ngay, ngược lại còn đang nghĩ, hình như cô đã rơi vào nhân cách khác rồi.
Có lúc anh cũng thấy kỳ lạ, tại sao mình có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai nhân cách của cô, hình như do bản năng và trực giác chỉ dẫn, anh biết đâu mới thật sự là cô, đâu là trạng thái ảo tưởng của cô.