• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tạm biệt lão Triệu, Phó Đông Bình quay về khách sạn, lại được lễ tân thông báo rằng, Nhậm Thiên Chân đã về đảo Cò rồi.

Lễ tân nói: “Nhậm tiểu thư nói là gọi điện cho anh mãi không được, nên nhờ chúng tôi truyền lời lại giúp anh là cô ấy có nhắn tin cho anh trong Wechat, bảo anh bao giờ về thì xem.”

Lúc ở trại tạm giam nên phải tắt điện thoại, khó trách cô không gọi được, Phó Đông Bình một mình đi vào thang máy, mở điện thoại lên, quả nhiên phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, lại còn cả tin nhắn thoại nữa.

”Đông Bình, đài truyền hình có chuyện gấp nên gọi em về, em không đợi anh nữa, em đã thanh toán tiền phòng rồi, cám ơn anh đã đi cùng em.”

Nhậm Thiên Chân cũng không nói rõ nguyên nhân mình vội vã rời đi, khiến cho Phó Đông Bình cảm thấy, chẳng qua cô chỉ đang lấy cớ để rời đi, tâm trạng cô vốn đã không tốt, kết quả giám định phụ hệ lại giáng thêm cho cô một đòn nữa, không có dũng khí nào để đối mặt tiếp, chỉ đành phải rời đi.

Nhìn đồng hồ, lúc này chắc cô đang ở trên máy bay rồi. Phó Đông Bình quay về phòng, nằm ngã xuống giường, không muốn suy nghĩ chuyện gì nữa cả, cảm giác như mình sắp bị đào khoét.

Qua một lúc rất lâu, anh mệt mỏi mở mắt ra, vô tình trông thấy trên đầu giường có một con búp bê đáng yêu, dáng vẻ thông minh khôn khéo đó lại có mấy phần giống Nhậm Thiên Chân.

Chắc là búp bê mà người hâm mộ tặng cô đây, chỉ cao mười mấy centimet, làm rất công phu, lông mày lá liễu mờ mờ, đôi mắt to lóng lánh động lòng người, lông mi dài mà dày, môi đầy đặn đỏ chót, khiến người ta chỉ muốn chiếm lấy.

Phó Đông Bình ôm búp bê rồi hôn mấy lần, lại siết chặt nó vào ngực.

Bất kể là gì thì một chuyến đến núi Vân Mộng cuối cùng cũng có kết quả, có lẽ trải qua thời gian khổ sở đau lòng nhất này, đang có tia sáng chờ đợi hai người ở phía trước.

Vào nhà vệ sinh rửa mặt, Phó Đông Bình suy nghĩ, liệu có nên thông báo chuyện này cho Khúc Hà và Chương Ấu Quần một tiếng không, nghĩ một hồi rồi thôi, bọn họ đã sớm nhận định Nhậm Cầu Thực bất ngờ bỏ mạng, hôm nay có gây thêm rắc rối cũng không thể thay đổi được kết quả sau cùng, chỉ cần sống cuộc đời hạnh phúc là đủ rồi.

Tại sân bay, Nhậm Thiên Chân vừa xuống máy bay thì có xe của đài truyền hình đến đón, cô mở điện thoại lên kiểm tra Wechat, tin đầu tiên là do Phó Đông Bình nhắn lại.

”Thiên Chân, anh không biết khi em muốn né tránh ký ức liệu có bao gồm cả anh không, anh chỉ muốn nói với em rằng, anh yêu em, cho đến giờ chưa từng thay đổi.”

Nhậm Thiên Chân nhìn mấy hàng chữ này, tim như bị hàng trăm hàng ngàn cây gai đâm xuống hết lần này đến lần khác, đau đớn thấu tận vào xương, buồn bã dời mắt ra ngoài cửa xe.

Suy tư một hồi, cô lau sạch nước mắt, trả lời tin nhắn của anh, “Em cũng yêu anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc, đợi em xử lý xong chuyện của mình thì sẽ liên lạc lại với anh.”

Đến đài truyền hình, trang điểm thay trang phục xong, vừa đứng trên sân khấu, cảm xúc của cô lập tức phấn chấn hơn, vào lúc này, chỉ có lúc đối mặt với máy quay và khán giả, cô mới có thể quên hết đi bao không vui trong mình.

Khi ghi hình kết thúc thì đã là mười giờ đêm, cơ thể mệt mỏi rã rời, cô phờ phạc đi đến phòng hóa trang sau sân khấu để tẩy trang thay quần áo.

Trợ lý đuổi theo nói với cô: “Giám đốc đài và mấy khách hàng lớn đang ăn bên ngoài, đối phương chỉ đích danh muốn gặp chị, nên giám đốc bảo chị đến tiếp khách một lúc, ứng phó tạm thời là được.”

Nhậm Thiên Chân phiền não cởi đồ ra ném sang một bên, “Em không nói với ông ta là chị đang ghi hình sao?” Trợ lý thấy cô sắp nổi giận thì sợ hãi nói: “Em có nói rồi, nhưng giám đốc bảo đợi ghi hình chương trình xong thì chị đến cũng được.”

”Mẹ kiếp, chị không phải là gái tiếp khách!” Nhậm Thiên Chân tức giận tháo trang sức lấp lánh trên tai xuống, ném về phía gương trang điểm.

Trợ lý đợi cô phát tiết xong mới nói: “Chị Nhậm, hay là chị cứ đi đi, mấy MC đang đắt khách trong đài chúng ta, không ai là không từng đi tiếp khách cả, quy tắc sinh tồn trong thế giới này chính là vậy, chỉ có hạ mình mới có thể nổi.”

Mũi Nhậm Thiên Chân cay cay, nín nhịn không để nước mắt rơi, lăn lộn trong xã hội này một năm, cô cũng từ từ hiểu ra, có một số việc không phải khóc hai tiếng là có thể giải quyết được, sau khi phát tiết xong, cô nhanh chóng thôi khóc, trong lòng nảy sinh một kế, thay quần áo xong liền vào nhà vệ sinh tẩy trang.

Mang theo khuôn mặt mộc tái nhợt, cô đi đến nơi giám đốc đài truyền hình đã nói. Đám khách hàng thấy MC đang nổi đi vào thì mắt sáng lên, mặc dù cô không có vẻ xinh đẹp như trên chương trình, nhưng ở giữa đám người này thì vẫn là một người đẹp, thậm chí còn có người thấy, cô để mặt mộc càng đẹp hơn, thanh tú đáng yêu, giống như cô học trò.

Nhậm Thiên Chân vừa vào, Hạ Đình Vũ dán mắt nhìn cô không thôi, thấy cô lúc nhìn thấy mình mà ngạc nhiên, người khẽ run lên, sắc mặt càng tái nhợt hơn, anh ta giả vờ như không quen cô, khi được giám đốc giới thiệu thì khách khí bắt tay với cô.

”Thiên Chân, vị này là Hạ tổng, là một trong những khách quý hôm nay của chúng ta, công tử của phó thị trưởng Dương.” Giám đốc nói có vẻ lấy lòng, giới thiệu hai người họ với nhau.

Xưa nay Nhậm Thiên Chân không hề biết Hạ Đình Vũ lại có gia thế như vậy, nhìn điệu bộ bình thường của anh ta, ngoài mặt không có vẻ là khoe khoang, trong xương lại có nét ưu thế của cậu ấm nhà giàu.

Hai bên không hiểu hết lòng, lúc này Nhậm Thiên Chân mới biết, sở dĩ giám đốc không định bảo cô tới, mà nhất định là do ý của người này, người này luôn không thích cô, cô biết.

Rót nửa ly rượu trắng cho Nhậm Thiên Chân, Hạ Đình Vũ hỏi cô, “Uống được không?”

”Có phải nếu tôi nói không uống được, thì anh sẽ không mời rượu nữa không?” Nhậm Thiên Chân nhận lấy, biết không thể tránh khỏi màn rượu này.

”Tới cũng đã tới rồi, dĩ nhiên là phải uống.” Hạ Đình Vũ nửa cười nửa không nhìn cô uống một hơi hết ly rượu, hai mắt sáng trong suốt, quyến rũ như nàng mèo, hèn gì Đông Bình bị cô ta mê hoặc.

Không có mấy người đàn ông gặp loại quyến rũ như vậy mà sẽ không chìm đắm.

Nhậm Thiên Chân uống liên tục hai ly, Hạ Đình Vũ lại rót thêm một ly cho cô, “Đừng vội, từ từ rồi uống, thời gian còn nhiều mà, uống nhanh dễ say lắm.”

”Anh có lời gì thì cứ nói thẳng ra đi, một ly rồi lại một ly như thế này, tôi say, nôn cả người anh cũng khó coi.” Nhậm Thiên Chân quá rõ mục đích của anh ta, anh ta vì bất bình thay Phó Đông Bình nên mới đến.

”Phải tìm một chỗ rồi nói chuyện sau, nhưng bây giờ không phải lúc, nếu hai ta rời đi trước, những người này cũng không ngại đàm tiếu đâu.” Hạ Đình Vũ cười khẽ.

Nhậm Thiên Chân chịu đựng cơn giận trong bụng, nhưng cũng không tiện để bùng phát.

Có Hạ Đình Vũ ở đây, người khác không tiện tìm Nhậm Thiên Chân uống rượu, vất vả lắm tiệc rượu mới kết thúc, mọi người lại còn muốn xuống quầy bar bên dưới ngồi chút, nhưng Nhậm Thiên Chân không muốn, có điều mọi người không chịu cho cô về.

”Có tôi ở đây, sợ cái gì.” Hạ Đình Vũ cũng giữ cô lại, đồng thời còn chế giễu cô, “Thỉnh thoảng cô mới đến, còn cuộc sống mỗi ngày của tôi đều như thế.”

”Anh làm ăn kiếm nhiều tiền, trưng sắc mặt ra cho người khác nhìn, nhưng tôi lại phải nhìn sắc mặt người ta.” Nhậm Thiên Chân tức giận nói.

”Cô nàng à, đi một lần thế này không dễ dàng gì đâu.”

Dù đã sắp nửa đêm, nhưng trong quầy bar vẫn rất náo nhiệt, có nữ ca sĩ đang diễn hát trên sân khấu.

Mấy người chọn chỗ của mình rồi ngồi xuống, Hạ Đình Vũ cầm cốc xúc xắc, chơi trò đoán số với mấy người bạn, người đoán thua không chỉ phải uống rượu, mà còn phải tặng hoa và tiền boa cho ca sĩ nữa.

Đẳng cấp ở đây không thấp tiền boa bọn họ chơi đều là những xấp tiền mặt rất dày.

Ca sĩ kia bước xuống sân khấu, ỏn à ỏn ẻn nũng nịu với mấy vị khách ra tay hào phóng này, Nhậm Thiên Chân nghe được tiếng cười càn rỡ của họ thì đau đầu không thôi.

Hạ Đình Vũ ra sàn khiêu vũ với cô cai sĩ đó, trong sắc màu sặc sỡ, Nhậm Thiên Chân nhìn bóng lưng cao gầy của anh ta, có đôi chỗ tương tự với Phó Đông Bình, nhưng anh lại không lớn như thế, Phó Đông Bình còn có chút khí chất thư sinh, còn anh ta thì tròn trịa hơn nhiều.

Người đàn ông bên cạnh thấy Hạ Đình Vũ không có ở đây, liền chủ động bắt chuyện với Nhậm Thiên Chân, Nhậm Thiên Chân ghét gã ta, không muốn nói chuyện với gã ta, bèn dứt khoát đi thẳng vào sàn nhảy vỗ vai Hạ Đình Vũ.

”Tôi muốn về, không lái xe đến.”

”Được, để tôi tiễn cô.”

Mượn cớ đi xe Hạ Đình Vũ về nhà, bọn họ cùng nhau rời đi.

Giám đốc đài nhìn hai người họ, bóng lưng một đen một trắng trông đẹp mắt, Hạ Đình Vũ đặt tay lên lưng Nhậm Thiên Chân, nửa che chở nửa dìu đỡ, không kiềm lòng bội phục thủ đoạn của cô nàng này, mới gặp mặt một lần mà đã khiến Hạ công tử đắm say như vậy.

”Đi đến đâu để nói chuyện đây?”

”Ra biển đi.”

”Tối khuya rồi còn ra biển làm gì, gió lớn vậy mà.”

Tuy nói vậy, nhưng Hạ Đình Vũ vẫn lái xe đến bãi biển gần đó, hai người lần lượt xuống xe, Nhậm Thiên Chân uống rượu nên hơi chóng mặt, nay được gió thổi liền tỉnh táo hơn.

”Gần đây gặp Đông Bình rồi à?”

”Chưa gặp.” Nhậm Thiên Chân không muốn nhắc đến Phó Đông Bình với anh ta.

Hạ Đình Vũ cười lạnh một tiếng, quả nhiên là vô tình, “Cô hại chết cậu ta rồi đấy, cô biết không hả? Vì cô mà cậu ta hủy hôn với Bạch Tố, ầm ĩ một hồi với trong nhà.”

”Cuộc sống của tôi cũng trở nên long trời lở đất, trước kia tôi qua lại tự do, bây giờ đến nửa đêm cũng bị gọi ra tiếp khách trò chuyện với đủ loại người vô vị nhàm chán.” Nhậm Thiên Chân sửa lại mái tóc bị gió thổi rối xù.

”Vậy thì sao, đây là lựa chọn của cô, là con đường tự chọn, dù có quỳ gối cũng phải đi hết.” Hạ Đình Vũ hơi ngước cổ, nét mặt có mấy phần ngạo mạn.

Nhậm Thiên Chân tức đến mức muốn đấm anh ta một phát, nhưng cô cố kiềm chế kích động này, tự giễu nói: “Anh nói đúng, là con đường tôi đã tự chọn.”

Nhìn cô bước từng bước về phía sóng biển, Hạ Đình Vũ chạy đuổi theo cô, tiếp tục hùng hổ dọa người, “Nhưng cô không nên vì hành hạ mình mà lại đi hành hạ người khác như thế, cô không thích cậu ta thì cứ để cậu ta vui vẻ là được, làm cậu ta hoàn toàn từ bỏ ý định cũng tốt thôi.”

Nhậm Thiên Chân quay đầu lại, kiên định nhìn anh ta, “Tại sao anh lại cho rằng là tôi hành hạ anh ấy? Ngay từ đầu anh đã có thành kiến với tôi rồi.”

Hạ Đình Vũ hơi ngẩn ra, rồi sau đó nói: “Tôi thừa nhận đúng là tôi có vài quan điểm không tốt về cô, dù gì tôi với Đông Bình biết nhau đã gần hai mươi năm, chơi với nhau từ nhỏ dến lớn, cậu ta luôn phóng khoáng dứt khoát, nói phất tay liền phất tay đi, nhưng vì cô xuất hiện mà khiến cậu ta thay đổi hoàn toàn, đính hôn rồi hủy hôn cứ như giận dỗi với ai đó, đến bạn cũ không thông báo một tiếng, mọi người quan tâm cậu ta, hỏi đến chuyện này mà cậu ta còn nổi giận với người đó, tôi đoán, những việc này đều liên quan đến cô cả.”

Nhậm Thiên Chân cúi đầu không nói gì. Giữa cô và Phó Đông Bình có quá nhiều hiểu lầm bất đắc dĩ, có ích kỷ, cũng có oán hận làm tổn thương nhau, làm cho mối tình này phải chịu nhiều đau đớn, nhưng cô không thể không thừa nhận, dù đã ra nông nỗi đó, nhưng hai người họ vẫn yêu đối phương sâu đậm.

”Chuyện giữa hai người không đơn giản như một cộng một là hai, có và người hữu duyên vô phận, có vài người hận chỉ gặp quá trễ, cũng có những mối tình tự nhiên mất đi, không đáng phải nói với người ngoài.” Nhậm Thiên Chân thầm thở dài một hơi.

Hạ Đình Vũ gật đầu, “Là tôi đường đột rồi... Trời không còn sớm, để tôi đưa cô về.” rồi cởi âu phục ra khoác lên vai Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân đi theo anh ta băng qua bãi cát, lòng dần bình tĩnh lại.

”Nhìn anh tối nay có vẻ không vui lắm.” Bỗng Nhậm Thiên Chân nói.

”Cô nhìn ra được à?” Hạ Đình Vũ kinh ngạc trước sức quan sát của cô.

”Ừ, thấy rõ lắm.” Nhậm Thiên Chân hơi liếc anh ta, “Đàn ông không vui chỉ thíc làm chuyện xấu, mà lúc vui cũng thích làm chuyện xấu.”

Hạ Đình Vũ ngẫm nghĩ những lời này của cô, khẽ lẩm bẩm, “Mọi người đều có nỗi khó xử của riêng mình.”

”Nên cũng đừng miễn cưỡng mình cũng như miễn cưỡng người khác nữa, bản thân tự trải qua là được rồi.”

”Vậy cô trải qua cùng tôi đi.” Trên mặt Hạ Đình Vũ xuất hiện nụ cười đầy dư vị.

”Đông Bình sẽ giết anh đấy, tôi không dọa anh đâu.”

Hỏi rõ địa chỉ nhà Nhậm Thiên Chân, Hạ Đình Vũ nói: “Cô ở chỗ đó à? Ở đó khá bất tiện nhỉ.” Đương nhiên Nhậm Thiên Chân nghe ra rõ ý tại ngôn ngoại của anh ta, “Tôi trả tiền đặt cọc rồi, bố mẹ cũng bù vào một ít.”

”Tôi cũng định mua ở đó một căn, nhưng giờ không cần nữa.” Hạ Đình Vũ nói, giọng trầm đi rất nhiều.

”Đồng Hi sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”

”Sắp rồi.”

Lúc về đến nhà đã hơn một giờ sáng, xả nước đầy bồn tắm, Nhậm Thiên Chân ngâm mình trong nước nóng mới cảm thấy thư thái hơn.

May mà hôm nay gặp phải Hạ Đình Vũ chứ không phải là người khác, chưa chắc sau này sẽ có may mắn như vậy.

Lúc này mới cảm thấy, tình trạng hiện nay cách xa dự tính ban đầu khi thi vào làm MC dẫn chương trình thời tiết rồi, trái lại đã rơi vào cái vòng đuổi tên trục lợi, nhưng giống như Hạ Đình Vũ nói, con đường mình đã chọn, có quỳ gối cũng phải đi hết.

Pha cho mình một cốc sữa nóng, Nhậm Thiên Chân bật điện thoại lên xem danh sách bạn bè, cố ý lục tìm một phen, nhưng không phải mấy tấm tự sướng nhạt nhẽo thì là toàn mấy status so deep, nhìn một lúc cũng không thấy gì thú vị, cho đến khi thấy Liêu Thanh gửi lên một tấm hình.

Bấm vào nhìn xem, chính là ảnh họp lớp của bọn họ, mười mấy người nam có nữ có, mọi người ngồi quanh một bàn, trông rất vui vẻ.

Vì sao bọn họ họp lớp mà không cho mình biết? Nhậm Thiên Chân nghe lòng chua cay, từ sau khi cô nổi tiếng, dường như đã không còn thân với tất cả bạn học trước kia nữa rồi, bọn họ gặp nhau cũng không gọi cô, bình thường cũng không liên lạc với cô, đã coi cô là người của thế giới khác rồi.

Nhậm Thiên Chân im lặng nằm trên giường, cơ thể gập lại, ép mình phải nhắm mắt đi. Trong cơ thể như có hai bản thân, không nghe tranh cãi, chiếm giữ không gian có hạn trong đầu, qua một lúc lâu mà cô vẫn chẳng thể nào ngủ nổi, đành phải xuống giường rót nước uống thuốc ngủ.

Gần đây tần suất cô uống thuốc càng ngày càng cao, chẳng mấy chốc mà chai thuốc đã thấy đáy rồi, nhưng trước sau bao lo âu vẫn không hóa giải được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK