Liêu Thanh lại đưa mắt nhìn về phòng tắm, thấy bóng dáng của Thiên Chân in trên cửa kính, thầm thở dài một hơi rồi cô nhanh chóng trả lời lại,“Xin lỗi, trượt tay.”
Chặn Weibo của Bạch Tố, xóa tin nhắn của chị ta, rồi lại hủy bỏ toàn bộ like ở Weibo Phó Đông Bình, đợi khi giấu diếm xong xuôi, cô mới yên tâm lướt web, rồi chợt bóng đèn lóa lên, cô dùng Weibo nhỏ của mình âm thầm theo dõi Phó Đông Bình và Bạch Tố, tính muốn giám sát cuộc sống vô sỉ của đôi cẩu nam nữ này ở khoảng cách gần.
Bạch Tố vốn định gửi một tin nhắn nữa, nhưng không biết tại sao mà gửi mãi không được, lúc này mới hay thì ra mình đã bị đối phương chặn. Ôm lòng tò mò, cô bấm vào Weibo của Nhậm Thiên Chân, phát hiện cô ấy lại có hơn ba triệu người theo dõi thì ngạc nhiên không thôi.
Thì ra Thiên Chân nổi thật đấy, Weibo mới nhất vừa đăng được hơn một tiếng mà đã có mấy trăm ngàn like, trong khung bình luận đều là những câu từ tỏ tình khó chịu, có mấy lời dâm đãng đập ngay vào mắt, cũng có đủ kẻ mê gái, nhưng phần lớn mọi người đều gọi cô ấy là nữ thần.
Không biết anh có xem Weibo của cô ấy không, nếu như cô nhớ không lầm thì anh đã từng nói với mình rằng, Thiên Chân muốn làm MC dự báo thời tiết nhưng lại thiếu dũng khí, là anh luôn cổ vũ cô ấy, mà hôm nay cô ấy đã được như ý, không biết khi anh thấy tình hình này thì sẽ có suy nghĩ gì?
Chợt trong lòng nảy ra một kế, Bạch Tố vào phòng khách, thấy điện thoại của Phó Đông Bình đặt trên bàn trà thì lặng lẽ lấy điện thoại của anh mở Wechat lên, danh sách bạn bè của anh không ít, Bạch Tố kiểm tra theo thứ tự abc, mở từng trang nhưng cũng không thấy tên của Nhậm Thiên Chân, biệt danh tương tự cũng chẳng có.
Đang tính thở phào thì lại thấy một biệt danh khiến cô vô cùng nhức mắt! Lừa Nhỏ Bé Ngoan! Anh đã đặt biệt danh vừa đáng yêu lại đầy sủng nịch như thế cho ai đây? Bạch Tố thấm thỏm bấm vào, đúng như dự đoán, đó là Wechat của Nhậm Thiên Chân.
Thì ra anh vẫn chưa xóa Wechat của Nhậm Thiên Chân, Bạch Tố bấm vào album của Nhậm Thiên Chân, không đợi hình load đã hiện lên, không cam lòng, cô lại lướt xem từng tấm hình một của cô ấy, kết quả đều giống nhau, tấm nào anh cũng đã xem.
Đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo khiến cả người Bạch Tố lạnh như băng, đưa mắt nhìn bóng lưng của Phó Đông Bình đang làm việc, anh cũng không khác gì ngày thường, nhưng lần đầu tiên cô thấy được cô quạnh trong bóng lưng anh, đơn cành lẻ chiếc, khi một người có quá nhiều tâm tình thì sẽ có nhiều ngôn ngữ tay chân.
Đi đến sau người Phó Đông Bình, Bạch Tố ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh, “Anh yêu, em về trước nhé.”
”À, em đi ngay à, để anh đưa em đi.”
Phó Đông Bình toan đứng lên nhưng Bạch Tố lại không cho anh cử động, cơ thể mềm mại ấm áp bám chặt vào anh, mùi nước hoa nhàn nhạt dụ dỗ ý chí của anh, khiến anh không thể không giang hai tay trao cho cô cái ôm chúc ngủ ngon.
”Không cần anh tiễn đâu, em tự lái xe được mà.” Bạch Tố cố ý từ chối. Cô đã đóng trạm dịch Lưu Vân, tìm một công việc trong bệnh viện nào đó ở đảo Cò, vẫn ở tại căn nhà lần trước Phó Đông Bình tìm giúp mình, nhưng không ở chung với anh.
”Vậy em lái xe cẩn thận, qua mấy ngày nữa anh phải giao thiết kế, tối nay phải thức đêm, không tiễn em nữa.” Phó Đông Bình đưa Bạch Tố vào thang máy, nhìn cô ấy đi xuống mới yên tâm quay về.
Bạch Tố quanh quẩn dưới lầu một lúc lâu, cô nói không cần anh tiễn vậy mà anh không tiễn thật, có thể thấy anh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, nếu thật sự muốn tiễn thì bận rộn đến mấy cũng sẽ đi.
Nhớ lại hồi trước anh đưa Nhậm Thiên Chân đến nhà cô gặp giáo sư Lý, lúc anh rời đi, Nhậm Thiên Chân tiễn anh xuống lầu, tình ý dạt dào giữa đôi chim câu ấy, người ta nhìn vào đều đỏ mắt mà ghen tị.
***
Nhậm Thiên Chân bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi đến cạnh Liêu Thanh, thấy cô đang xem Weibo của mình thì nổi hứng dọa cô ấy.
Liêu Thanh đang xem chăm chú, bất thình lình bị cô dọa cho giật mình, vội vỗ ngực nói, “Đại tiểu thư ơi, mày làm gì mà như ma lướt đến dọa tao sợ thế, ngay cả chút tiếng động cũng không có.”
”Mày đang xem gì thế?”
”Không có gì, lướt chơi thôi.” Liêu Thanh nghiêng người, trả laptop lại cho Nhậm Thiên Chân, thấy Nhậm Thiên Chân ngồi xuống trước laptop thì liền lấy khăn lông trong tay cô lau tóc giúp cô.
Đáng thương qua! Liêu Thanh nhớ đến tin nhắn của người đàn bà Bạch Tố kia thì thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi vậy, thấy không đáng cho Nhậm Thiên Chân, bạn trai tốt đến vậy nhưng cãi nhau mấy ngày rồi chia tay, chưa gì đã bị người phụ nữ khác cướp đi, đây là chuyện gì thế chứ.
”Thiên Chân, mày với Phó Đông Bình thật sự không cách nào quay lại được nữa à?”
”Sao tự dưng nhắc đến anh ấy làm gì?” Giọng Nhậm Thiên Chân trầm xuống.
”Rõ ràng mày còn yêu anh ta mà, sao không nói cho anh ta biết?”
”Nhưng anh ấy đã không còn yêu tao nữa rồi.”
Thì ra cô đã biết, lúc này Liêu Thanh mới chợt hiểu ra, cũng đúng, chuyện Phó Đông Bình đính hôn lớn như thế, làm sao cô có thể không biết chứ, hơn nữa Bạch Tố đó biết cô rất rõ, nếu không việc gì phải chủ động nhắn tin cho cô?
***
Bạch Tố vừa về đến nhà liền bật máy tính lên vào xem Weibo của Nhậm Thiên Chân, những Weibo gần đây đều không có gì khả nghi, xem lướt qua không có gì, nhưng điều khiến cô chú ý là một Weibo đánh dấu địa điểm ở Nhạn Kinh vào cuối tháng chín.
Caption Weibo đó rất bình thường, cô ấy cảm khái với lớp đào tạo Đại học Truyền thông mà mình tham gia, đăng kèm cùng tấm ảnh chụp tại nơi ấy, nhưng địa điểm đó vô cùng nhức nhối, Bạch Tố vẫn còn nhớ rõ, trong mấy ngày kia, Phó Đông Bình đi công tác ở Nhạn Kinh.
Tại sao lại chọn đi Nhạn Kinh vào lúc đó? Dự cảm bất an dâng lên trong lòng Bạch Tố, tiếp tục lục soát Weibo của Nhậm Thiên Chân trong những ngày kia, phát hiện có một tấm ảnh trông rất quen, hình như chụp ở một khách sạn.
Chỉ có hình không có caption, mà sau Weibo đó một thời gian dài, cô không hề đăng tải gì nữa, cho đến tận khi cô nổi tiếng về sau này, Weibo mới bắt đầu cập nhật.
Lại vào xem Weibo của Phó Đông Bình, bài đăng cuối cùng cũng được đăng vào trong tháng chín, rồi sau đó cũng không cập nhật gì thêm nữa, Weibo vắng vẻ đến mức có thể mọc rêu, dường như đã bị anh bỏ dùng rồi.
Bấm vào album Wechat của Phó Đông Bình, Bạch Tố cực kỳ để ý đến hình ảnh anh đã đăng trong tháng chín, và có một tấm đã khiến cô chú ý, mặc dù góc độ chụp khác nhau, nhưng có thể nhận ra là cùng một căn phòng mà Nhậm Thiên Chân chụp.
Mặc dù đó là trước khi bọn họ đính hôn, nhưng tim Bạch Tố vẫn nhói đau, vô cùng mất mát tắt máy tính đi.
***
A Bảo nghe nói tin tức Phó Đông Bình đính hôn thì vội chủ động tìm đến cửa. Phó Đông Bình đang vẽ thiết kế trong phòng sách, nghe thấy chuông cửa bèn buông con chuột xuống đi ra mở cửa, qua lỗ mắt thần trông thấy A Bảo đứng ở ngoài cửa.
”Sao em lại đến đây?” Anh mở cửa ra.
”Muốn tìm anh nói chuyện.” A Bảo thản nhiên đi vào.
A Bảo cũng chẳng xa lạ gì với căn nhà này của anh, cũng biết có lúc anh nhận việc sẽ bế quan ở đây mấy ngày, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy trong phòng bề bộn, trên bàn trà có rất nhiều đồ ăn vặt và mấy hộp mì tôm, còn cả nửa miếng bánh Sandwich thịt muối nữa, và cả mấy tờ tạp chí... Hình như anh không có lòng dạ nào để dọn dẹp chúng.
Mà bản thân anh cũng lôi thôi lếch thếch như thế, trên người mặc bộ quần áo ở nhà vô cùng bình thường, chân trần đi dép, lệt xệt đi tới đi lui trong phòng, rót ly nước đặt xuống trước mặt cô.
”Nói chuyện gì?” Một lúc lâu sau Phó Đông Bình mới lười biếng hỏi.
Tầm mắt A Bảo di chuyển từ đống tàn thuốc trên gạt tàn sang gương mặt có vẻ chán chường của anh, “Nghe nói anh đính hôn rồi, sao không có chút gì vui mừng thế, cãi nhau à?”
Phó Đông Bình không muốn kể chuyện giữa anh và Bạch Tố, vậy là lắc đầu nói, “Không cãi gì cả, tốt lắm.”
”Cái bộ dạng này của anh mà là tốt lắm ư?” A Bảo hừ một tiếng, “Chúng ta quen nhau hơn ba năm rồi, em còn không rõ anh ư? Lúc anh thấy tốt thì chỉ hận không nhảy lên thấu trời thôi.”
Lúc này Phó Đông Bình mới nhìn cô ấy, khóe miệng cong lên thành nụ cười khổ sở, “Em đừng có mèo khóc chuột nữa, thấy anh không sống tốt, không biết em đắc ý đến đâu.”
”Con người anh đúng là tệ, em tốt bụng đến thăm anh, mà anh lại nói em mèo khóc chuột, bộ anh là chuột à?” A Bảo mắng một câu, quả thật nhìn không nổi nữa, dọn sạch rác rưởi trên bàn giúp anh rồi mới lại tiếp tục trò chuyện.
”Thật sự anh không sao hết, chỉ là thức đêm hai hôm chạy đồ án nên mệt mỏi thôi.” Phó Đông Bình xốc lên chút tinh thần.
Anh cũng không phải là kiểu người thích kể khổ với người khác, cũng không muốn để người ta biết được nỗi lòng thật sự của mình, gửi tình vào công việc là cách anh thường dùng để giải sầu phát tiết. Bỏ ra một phần thu vào một phần, công việc sẽ mãi không phản bội không gây chuyện, chỉ cần là phương pháp thỏa đáng thì công sức bỏ ra sẽ rất xứng đáng.
Dù gì A Bảo cũng là người thông minh, lại còn rất hiểu anh, vậy là hỏi thêm: “Đính hôn vội vã như thế, ngay cả bạn cũ cũng không báo một tiếng, đúng là quá thiếu suy nghĩ.”
Phó Đông Bình im lặng, trước khi cô ấy đến, nhất định là Hạ Đình Vũ đã nói chuyện anh và Bạch Tố đính hôn với cô ấy, vì không cam lòng nên mới đến thăm, với tư cách là bạn trai cũ, anh có nhiệm vụ phải nói rõ cho bạn gái cũ nghe, không nói rõ, cô sẽ không bỏ qua cho anh.
”Đính hôn đâu cần nghi lễ gì, lúc kết hôn rồi thông báo với em cũng không muộn, cho em một mình một bàn, đề tên lên bảng là bạn gái cũ.” Phó Đông Bình đùa.
”Nữ hơn ba ôm gạch vàng, chúc mừng anh nhé, phụ nữ vào cái tuổi trưởng thành thế này rồi mà anh cũng có thể vớ được.” A Bảo cười duyên dáng.
”Câu này của em sao nghe vô nghĩa thế?” Phó Đông Bình nhíu mày.
A Bảo thôi cười với anh, nghiêm túc hỏi anh: “Tại sao không qua lại với cô bé sinh viên kia nữa? Không phải anh thích cô ấy lắm sao?”
”Mục đích đến đây của em chính là muốn hỏi cô ấy không? Không làm anh chán ghét thì cả người sẽ khó chịu.” Phó Đông Bình lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ấy.
A Bảo không ngờ một câu nói móc của mình lại làm anh biến sắc như vật, biết là đã đâm vào chỗ đau trong tim nên rồi, trong lòng vừa đồng cảm lại vừa ghen ghét, nhưng cuối cùng vẫn là đồng cảm chiếm thượng phong,“Đông Bình, anh việc gì phải khổ sở như thế?”
”Anh cũng không biết.”
Những ngày qua, anh cũng rất mờ mịt, biết Bạch Tố luôn thích mình, bất tri bất giác để cô ấy đi đến gần, có lẽ cô ấy chính là liều thuốc tê khi anh đang bị thương, có thể an ủi tâm hồn anh trong chốc lát, nhưng sau khi thuốc tan, cảm giác đau đớn vẫn còn đấy, làm anh không ngày nào ổn nổi cả.
”Không biết mà anh còn đính hôn nhanh thế ư? Quá thiếu suy nghĩ, trước kia anh đâu phải như thế, anh sẽ phân tích mỗi chuyện đến triệt để, cân nhắc chín muồi rồi mới hành động.” A Bảo tiếc thương nói.
”Kết hôn với ai mà chẳng phải là kết.” Phó Đông Bình lạnh lùng nói.
A Bảo ngẩn người, rồi lập tức hiểu rõ cõi lòng của anh, ai mà chẳng có vấn đề này vấn đề nọ, chẳng qua là anh đã mất hết ý chí, chợt mũi cô đau xót, “Đến bây giờ em không biết anh lại cảm tinh như thế. Trước đây anh đâu tốt với em như thế, chỉ thích chơi mà thôi.”
Anh không phải là người cả đời này không thể hồi tâm chuyển ý nổi, chẳng qua mình không phải là người có thể thay đổi được anh mà thôi. A Bảo biết rõ điểm này, nên mới không ôm ảo tưởng với anh nữa.
Có lẽ, tình yêu vốn không có gì là công bằng hay bất công cả, anh như vậy nhưng vẫn có người đồng ý gả cho anh, điều đó đủ thấy người kia rất mê anh, có đôi lúc, tình yêu cũng là một kiểu chấp niệm, chấp niệm như con bướm đêm lao vào lửa, không sợ yêu lầm, chỉ sợ bỏ lỡ.
”Với tư cách là bạn, em không thích anh như thế.” Lúc gần đi, A Bảo không nhịn được nói, “Em thích người bạn có thể cùng em đứng trên bục nhận thưởng, cùng đối mặt khiêu chiến hơn.”
Phó Đông Bình nhìn vào mắt cô ấy, gạt đi vẻ quyến rũ ngày thường, vào giờ phút này trong mắt cô lộ ra kiên định dịu dàng, trong lòng anh xúc động, đi đến vỗ vai cô, “Để anh tiễn em xuống.”
”Không cần, em tự lái xe đến.” A Bảo bước vào thang máy. Phó Đông Bình đứng đấy, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi mới quay người vào nhà.
Vừa bước vào cửa, anh mới bất ngờ nhận ra, nhà vừa bẩn vừa lộn xộn, thở dài một tiếng rồi bắt đầu dọn dẹp.
***
Sự nổi tiếng của Nhậm Thiên Chân làm danh tiếng của đài truyền hình Đảo Cò ngày càng vang xa, kéo theo rating của mấy chương trình đi lên, đài truyền hình tranh thủ cơ hội này, sản xuất một chương trình du lịch cho Nhậm Thiên Chân dẫn, trong chương trình giới thiệu về văn hóa dân tộc và đặc sản của các nơi, số lượng công việc của Nhậm Thiên Chân chỉ thêm chứ không ít, một tháng thì hết nửa thang bay khắp cả nước.
Lão Hà là nhà sản xuất của chương trình du lịch này, vì muốn tạo ra một chương trình đặc biệt, với kinh nghiệm phong phú của mình, anh ta không chỉ tự mình đảm nhận vai trò biên kịch nội dung mà còn mời đến rất nhiều chuyên gia học giả làm cố vấn, để chuyên mục thú vị hấp dẫn hơn.
Trong buổi họp tổ chuyên mục thường lệ, mọi người bàn bạc cùng nhau chọn chủ đề, lão Hà đề nghị: “Gần đây nhà đất ở núi Vân Mộng có phát hiện khảo cổ mới, nhận được phản ứng rất lớn trong xã hội, tôi đã xem qua những tài liệu liên quan, rất đáng để tham khảo, nên tôi đề nghị làm một khóa chương tình, đặc biệt giới thiệu về phong thổ nhân tình và những kiến trúc đặc sắc ở núi Vân Mộng.”
Nhậm Thiên Chân nghe thấy thế, bút trong tay quya một vòng, có một dự cảm mãnh liệt khiến lòng cô vừa mong ngóng vừa sợ hãi, đành im lặng không nói gì.
Mọi người tíu tít xong, lão Hà nhìn sang Nhậm Thiên Chân, “Thiên Chân, em thấy sao?” Bị anh ta chỉ đích danh, Nhậm Thiên Chân hắng giọng, “Em không có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo sếp chỉ đạo.”
”Vậy được, trước mắt chúng ta sẽ vạch ra phương án cho chủ đề, rồi mời một chuyên gia làm khách quý tham gia.” Trong lòng lão Hà đa sớm có người thích hợp, không phải là Phó Đông Bình thì còn ai vào đây.