Nhậm Thiên Chân nghĩ rồi lại nói, “Chúng ta cùng đi tìm đi, dù sao thôn Quỷ Vương vẫn ở đây, đợi tìm được người rồi quay lại cũng không muộn.” Việc tìm người không nên chậm trễ, hai người lại dọc theo đường cũ trở về, đến quán cơm nhỏ lái xe đến gặp bọn Hạ Đình Vũ.
Thấy Phó Đông Bình dẫn Nhậm Thiên Chân cùng đến, Hạ Đình Vũ nhanh trí giống như đã đoán ra được điều gì đấy, chớp mắt với Phó Đông Bình, nhưng anh lại tảng lờ đi.
”Đồng Hi, tốt nhất là em lên xe đi, mấy người bọn anh đi tìm là được rồi.” Phó Đông Bình sợ Đồng Hi không những không thể giúp, ngược lại sẽ đi lạc.
Đồng Hi không đồng ý, “Dao Dao mất tích, em mà không giúp sức thì không hay.” Hạ Đình Vũ lo rằng cô ấy cũng sẽ bị lạc, bèn khuyên: “Đồng Đồng, hay em cứ lên xe đi, khe núi này rất lớn, nói không chừng lại có heo rừng hay gì đấy nữa, ngộ nhỡ em thật sự tách ra khỏi bọn anh, chỉ e em sẽ gặp nguy hiểm.”
Đồng Hi luôn lo cho Hề Dao Dao, đành nhượng bộ xin xỏ, cầu xin Hạ Đình Vũ, “Anh Hạ, vậy không bằng em đi cùng với anh, cũng có thể để mắt đến nhau.” Hạ Đình Vũ thấy cô kiên quyết đòi đi, cũng không nói thêm gì nữa.
Phó Đông Bình nói: “Vậy chi bằng chia nhóm đi, cậu với Đồng Hi một nhóm, tôi với Thiên Chân một nhóm, tránh lại đi lạc.” Cả bốn người không có ý kiến gì khác, lưu số điện thoại của nhau lại, rồi chia ra hành động.
Cây rừng trong khe núi sâu thẳm tĩnh mịch, phong cảnh khiến người ta thích thú, Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân một trước một sau, khoảng cách không hề vượt quá ba mét. Nhậm Thiên Chân lấy que dò từ trong ba lô ra, muốn dùng thiết bị để đo phương hướng vị trí.
”Thứ đồ chơi đó có ích không?”
Phó Đông Bình luôn giữ nghi ngờ với công hiệu của que dò, tuy nói đây là đồ do tổ tiên truyền lại, ngay cả người nước ngoài cũng tin vào công năng mạnh mẽ của nó, nhưng anh lại càng tin rằng mắt thấy mới là thật.
Nhậm Thiên Chân điều chỉnh góc độ cùng phương vị của que dò, “Lăng mộ của Tùy Dạng Đế là do người làm khảo cổ dùng que dò mà tìm được, anh nói xem nó có ích hay vô dụng đây?”
”Cô đã tự mình thử qua rồi sao?” Phó Đông Bình nửa tin nửa ngờ.
”Đi tìm người.”
Đường núi khó đi, càng là nơi cỏ dại rậm rạp thì càng dễ gặp nguy hiểm, hai người không dám coi thường, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, gió thổi qua từng lùm cây trong rừng, thỉnh thoảng lại có tiếng sột soạt, Nhậm Thiên Chân quay đầu lại nhìn, chân mày chau lại.
Sương mù nhàn nhạt giăng trong rừng, xung quanh càng lúc càng tĩnh mịch, đột nhiên Nhậm Thiên Chân nói: “Đằng trước có nguồn nước, hơi nước không ít.”
Phó Đông Bình ngạc nhiên không thôi, bởi vì anh nhớ lại, lúc trước khi xem bản đồ, gần đây chắc có một thác nước lớn, chính là suối nguồn Tam Sinh - một trong những quang cảnh nổi tiếng của núi Vân Mộng.
Đi bộ hơn năm trăm mét, một thác nước treo ở đằng xa đập vào mắt, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây*. Càng đến gần, tiếng nước chảy càng lớn, hơi nước trắng xóa dưới tia nắng mặt trời biến thành cầu vồng lóa mắt, nhánh tử đằng xanh biếc mọc bên vách núi vươn ra rũ dài, cả trời và đất tựa như cũng dung hòa vào cùng bức họa thủy mặc này, trở nên thư thái mà cổ xưa.
(*Hai câu thơ trích trong bài Vọng Lư Sơn bộc bố, bản dịch thơ của Tương Như.)
”Phong cảnh nơi đây đẹp quá.” Phó Đông Bình không khỏi xúc động. Nhậm Thiên Chân đứng trên một tảng đá bên suối nguồn, đưa mắt nhìn quanh thác nước, “Nếu tôi đoán không nhầm, hẳn là Hề Dao Dao ở đâu đó quanh đây.”
”Nói có lý, suối nguồn Tam Sinh, duyên định tam sinh, con gái hay tin vào những thứ này, không bằng chúng ta tìm quanh đây kỹ hơn.” Phó Đông Bình sải bước đi lên.
Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Nhậm Thiên Chân theo kịp, anh quay đầu lại nhìn, thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, không biết đang nhìn gì.
”Sao không đi?”
”Hình như đằng sau thác nước có một hang động.”
Phó Đông Bình nhìn theo hướng cô chỉ, tay đưa lên che nắng nhìn sang, mơ hồ trông thấy cửa hang, bèn vội vã nói: “Cô ở đây chờ tôi, tôi đi qua đó xem.”
Nhậm Thiên Chân chạy đến, “Vậy anh mang theo điện thoại đi, nếu bên trong sâu quá thì cũng đừng vào.” Phó Đông Bình dè dặt để điện thoại vào túi bên trong áo paca, lại vén ống quần lên, đưa ba lô cho Nhậm Thiên Chân giữ, cẩn thận dọc theo vách núi bên trên thác nước mà tiến đến gần hang động.
Vách núi ở nơi gần nước trơn trượt khó đi, có nhiều lần Phó Đông Bình suýt nữa đã trượt chân rơi xuống suối nguồn, may mà anh nhanh tay nhanh mắt, kịp thời túm lấy một dây mây gần đó, hơn nữa còn mượn lực của cây mây, từng bước một nhích đến gần cửa hang.
Quả nhiên là chỗ khuất. Phó Đông Bình xuyên qua dòng nước trút mạnh xuống, gần như vừa vào được trong hang đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Hề Dao Dao.
”Cứu tôi vớiiii... Có ai đó không, cứu tôi vớiiii...” Mỗi tiếng kêu cứu của Hề Dao Dao vừa thảm thiết vừa yếu ớt.
Tín hiệu điện thoại trong hang núi không tốt, đoán là cô ấy không gọi điện cho mọi người được nên mới chọn cách kêu cứu nguyên thủy nhất này, nhưng thác nước chảy xiết, cho dù giọng cô ấy có lớn đến đâu đi chăng nữa, thì người ngoài động cũng không cách nào nghe thấy.
”Dao Dao, là anh, anh là Phó Đông Bình, em ở đâu?” Phó Đông Bình bật đèn pin lên, soi rọi khắp nơi, hang núi khá sâu, càng đi vào bên trong càng tối đen đáng sợ, đường dưới chân cũng không hề bằng phẳng, chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể ngã trẹo chân.
”Anh Phó... Anh Phó ơi em ở đây.” Giọng của Hề Dao Dao đã chực khóc đến nơi.
Phó Đông Bình nhanh chóng tìm được cô ấy, thấy cô ấy ngồi bệt dưới đất liền đi đến đỡ cô ấy dậy, “Chân em bị thương à? Có thể đi được không?”
Hề Dao Dao nức nở, “Trặc chân rồi, em không đứng dậy nổi.”
Phó Đông Bình đành phải cõng cô ấy trên lưng, dặn cô ấy bất kể gặp phải chuyện gì cũng không được buông tay ra. Hề Dao Dao được anh cứu, mật ngọt trong lòng tí tách nhỏ xuống nhiều hơn, cũng không cảm thấy đau chân nữa.
Dọc theo đường cũ trở về, trên lưng lại có người, bám lấy vách núi mà đi càng phải dùng nhiều sức hơn, Phó Đông Bình dùng gấp đôi thời gian so với lúc trước mới thuận lợi trở lại bên bờ, vừa đến bờ, hai người mệt mỏi kiệt sức ngã phịch xuống đất.
Đợi Phó Đông Bình tỉnh táo lại thì phát hiện ra đã không thấy Nhậm Thiên Chân vốn chờ ở bên ngoài đâu nữa, anh nhanh chóng gọi điện cho cô, nhưng chỉ có tiếng tút tút vang lên cả nửa ngày, cô không bắt máy.
Nghĩ một lúc, Phó Đông Bình gọi điện cho Hạ Đình Vũ, để cho anh ta và Đồng Hi nhanh chóng đến đây đưa Hề Dao Dao về, anh phải đi tìm Nhậm Thiên Chân. Không biết tại sao, anh lại có dự cảm không may, Nhậm Thiên Chân sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Đình Vũ và Đồng Hi cũng đang ở gần đó, chỉ hơn mười phút sau đã chạy đến, Phó Đông Bình giao Hề Dao Dao lại cho họ, một mình đeo ba lô vào đi. Hề Dao Dao nhìn theo bóng lưng anh, không cam lòng cắn môi một cái.
Gọi điện vô số lần, rốt cuộc Nhậm Thiên Chân cũng bắt máy, nói với Phó Đông Bình rằng, cô đang đuổi theo một người khả nghi.
”Quay về nói với anh sau, tôi đã đuổi theo anh ta rồi.” Hô hấp của Nhậm Thiên Chân rất gấp, nghe như đang kịch liệt chạy nhanh.
Phó Đông Bình sợ cô gặp nguy hiểm, “Cô đang ở đâu, tôi đến tìm cô.”
”Khoảng ba mươi độ hướng đông nam tại thác nước, có lẽ thông với hướng về thôn Quỷ Vương.” Lúc Nhậm Thiên Chân đuổi bắt người vẫn không quên định hướng.
Cũng may cảm giác phương hướng của Phó Đông Bình rất tốt, theo hướng cô nói mà đuổi theo, rất nhanh đã trông thấy bóng người cô, mà không chỉ có cô ấy, còn có thân hình một người đàn ông thấp nhỏ, hai người đang đánh nhau.
Nhậm Thiên Chân tung một cước ra, đá gã đàn ông thấp bé kia ngã ra đất.
Thán phục công phu quyền cước của Nhậm Thiên Chân, Phó Đông Bình vội vã đi đến giúp sức, cùng cô chế ngự gã đàn ông thấp bé đó, lúc này mới nhìn rõ, người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, tóc đã lâu không cắt, nhìn giống dã nhân, tướng mạo không coi là xấu xí nhưng vẻ mặt lại rất dữ dằn.
Nhậm Thiên Chân đứng trước vung đấm lên với gã ta, lập tức có máu chảy ra từ mũi gã, “Ông có nói hay không, không nói đừng hòng đi được.”
”Tôi không... không không... không...” Gã đàn ông thấp bé không biết là vì sợ hay vốn đã cà lăm, cả hồi lâu cũng không nói xong câu hoàn chỉnh.
Nhậm Thiên Chân để Phó Đông Bình giữ chặt gã đàn ông thấp bé, tay luồn vào mái tóc dài xơ xác chải lại, nhanh nhẹn dùng dây chun buộc lấy hai vòng, rồi lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ba lô, cầm đầu kim tiêm trong hộp nhắm xuống mạch máu trên cổ tay gã đàn ông thấp bé, uy hiếp:“Thuốc nước có độc, cây kim này của tôi mà đâm xuống, ông nghĩ xem sẽ có hậu quả gì, đừng có đợi tôi phải ra tay.”
Rốt cuộc gã đàn ông thấp bé xám ngoét mặt đi, chủ động mở miệng, “Sau khi các người đến... đến thôn của chúng tôi, người trong thôn đều rất sợ, nên bảo tôi theo... theo dõi các người, xem xem các người có... có ý đồ gì.”
”Là ai xúi giục ông?” Phó Đông Bình thêm lực ở trên tay, siết lấy cổ họng gã đàn ông thấp bé. Gã ngập ngừng nói: “Trưởng... trưởng thôn.”
Nhậm Thiên Chân lại nhắm ngay đầu kim lên mạch máu gã, uy hiếp lần nữa,“Đầu năm mười lăm, có năm thanh niên trong thành phố đến núi Van Mộng du lịch, cuối cùng có hai người chết, ông có biết bọn họ chết ở đâu không?”
Gã đàn ông thấp bẽ vừa nghe nói vào đầu năm mười lăm, đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, rồi ngay sau đó giấu đi, “Ở khu vực Đoạn Trường Nhai kia, nghe nói... có người... ngã... ngã chết, còn có phải người cô nói... nói hay không thì không biết.”
Nhậm Thiên Chân cất đầu kim tiêm đi, bỏ vào ba lô, rồi lại lôi một bó dây thừng nhỏ trong túi ra.
Phó Đông Bình biết cô đã hỏi xong xuôi, không nghĩ nhiều nữa, buông tay thả gã đàn ông thấp bé ra, “Chúng tôi chẳng qua chỉ là du khách, là người trong thôn các ông nghĩ nhiều rồi, cấm sau này theo dõi nữa, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Gã đàn ông thấp bé nhanh như chớp lẻn vào trong rừng, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Mắt thấy người nọ đã chạy thoát, Nhậm Thiên Chân kéo lấy tay Phó Đông Bình, vội hét lên: “Anh không nên để ông ta đi, ít nhất cũng phải trói lại hay đánh ngất ông ta chứ, ông ta quay về nhất định sẽ gọi người đến, chúng ta chạy mau thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”
Phó Đông Bình sầm mặt, “Trời sắp tối rồi, cô trói ông ta vất lại đây, ngộ nhỡ xảy ra án mạng thì cô chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây.”
Hai người nhanh chóng rời đi, không lâu sau đã thấy Hạ Đình Vũ lái xe đến, vội vã chạy tới, sau khi lên xe, tất cả mọi người đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Dọc theo đường đi, Hạ Đình Vũ lái xe, Phó Đông Bình ngẫm nghĩ chuyện nên chỉ im lặng, Đồng Hi không ngừng an ủi Hề Dao Dao, còn Nhậm Thiên Chân rúc vào một góc, vẻ mặt nghiêm túc.
Đến trạm dịch Lưu Vân, Nhậm Thiên Chân và Đồng Hi một trái một phải đỡ Hề Dao Dao xuống xe về phòng.
Bạch Tố thông thạo y thuật nhìn vết thương của Hề Dao Dao rồi sau đó trị liệu đơn giản cho cô ấy. Xương của Hề Dao Dao không bị thương, chẳng qua là trật đến gân, hơn nữa còn bị dọa sợ nên không thể cử động được, chỉ đành phải kiên trì chườm lạnh, rồi lại chườm nóng, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không còn gì đáng ngại.
”Chị Bạch Tố, chị là bác sĩ sao?” Đồng Hi thấy cô ấy chữa trị thành thạo, bèn tò mò hỏi. Bạch Tố nói: “Từng làm bác sĩ tâm lý mấy ăm, ngoại khoa chỉ biết sơ sơ thôi.”
”Dao Dao, không bằng chúng ta xuống núi đi, đi tìm bệnh viện khám kỹ chân cho cậu, nhỡ để lại di chứng gì thì phiền lắm.” Đồng Hi lo lắng nói.
Hề Dao Dao có chút do dự, cô ấy chỉ vừa mới thân với Phó Đông Bình thêm một ít, không muốn rời đi sớm để mất cơ hội, nhưng lại lo cho chân mình, không kịp thời chữa trị sợ sẽ có gốc bệnh gì đó, trong lòng đấu tranh một hồi, nhưng cuối cùng lo lắng của mình vẫn vượt qua tất cả, đồng ý đề nghị của cô ấy.
Nhậm Thiên Chân vừa về phòng đã bỏ đồ xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đoán là Phó Đông Bình nên mở cửa ra để anh vào phòng.
Phó Đông Bình tiện tay đóng cửa lại, nhìn tay cô đặt trên vùng dưới sườn, ân cần hỏi: “Có phải vết thương trên người lại đau không, sớm biết thế hôm nay đã chẳng đi.”
Nhậm Thiên Chân miễn cưỡng gật đầu một cái, “Vốn không đau như thế, nhưng lúc ở trên núi bắt kẻ theo dõi lại bị va chạm.” Phó Đông Bình đỡ cô ngồi xuống, “Cô chờ một chút, tôi vắt khăn nóng chườm cho cô.”
Anh đi mấy phút, lúc quay lại thì cầm trong tay khăn lông nóng. Nhậm Thiên Chân lấy khăn đắp lên chỗ đau dưới sườn, hơi nóng làm tan cơn đau, nét mặt cô cũng dần dần thả lỏng.
Phó Đông Bình kéo ghế đến ngồi xuống đối diện với cô, “Cô tập Thái cực đạo sao? Đá bên hông rất chuyên nghiệp.” Nhậm Thiên Chân nén đau nói:“Đã luyện mấy năm rồi.”
”Khó trách cô to gan thế, xem ra công phu không tệ.” Phó Đông Bình trầm ngâm. Cô ấy tập Thái cực đạo, nhưng so chiêu với gã đàn ông thấp bé đó vẫn bị thương nhẹ, chứng minh người kia cũng có chút công phu quyền cước.
”Cô mang theo kim tiêm bên người là để phòng thân sao? Bên trong là thuốc nước gì?”
”Glucose mà thôi.”
”Sau này đừng lấy ra nữa, tránh rước lấy phiền phức.”
Nhậm Thiên Chân không lên tiếng. Phó Đông Bình cũng không quan tâm xem liệu cô có nghe lọt ý kiến của mình không, suy nghĩ một lát lại nói:“Nếu tôi đoán không sai thì mục đích đến núi Vân Mộng này của cô, không phải là vì kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế mà là để điều tra vụ án mạng vào đầu năm mười lăm kia, đúng không?”
Anh bất ngờ hỏi một câu đó, khiến trên gương mặt tái nhợt bình tĩnh của Nhậm Thiên Chân rốt cuộc cũng có nét buồn bã thoáng qua, qua một lúc lâu, cô mới khẽ nói: “Đúng.”
”Một trong hai người chết chính là bố cô?” Phó Đông Bình to gán suy đoán lần nữa. Lần này, Nhậm Thiên Chân không im lặng lâu đã đưa ra câu trả lời khẳng định.
”Đầu năm mười lăm, bố tôi cùng mấy bạn học đến núi Vân Mộng khảo sát, ban đêm lúc xuống núi thì xảy ra tai nạn, ông ấy cùng một người bạn học lần lượt ngã xuống vách núi gặp nạn, tôi tìm được một cuốn sổ ghi chép về lịch sử của thôn Song Dong từ trong di vật của ông ấy.”
Phó Đông Bình khẽ nhíu chân này, “Cô nghi ngờ tai nạn lần đó không phải điều bất trắc?”
”Không nói được.” Nhậm Thiên Chân khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chứa nhiều muộn phiền, cô thở dài, “Chẳng qua tôi có cảm giác, chuyện không chỉ đơn giản như vậy.”
Chỉ nói qua chừng đó, nhưng Phó Đông Bình biết, cô vì điều tra nguyên nhân cái chết thật sự của bố mình là nghiên cứu tỉ mỉ cuốn sổ kia, sau lại đến khảo sát thực địa, nếu suy luận và hướng điều tra của cô chính xác, thì người dân ở thôn Song Dong vì tổ tiên có liên quan đến kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế sợ người ngoài phát hiện ra bí mật của bọn họ, nên rất có thể vì để giữ bí mật mà không tiếc ra tay hại người.
Không biết vì sao, nhìn vẻ buồn thương trong mắt Nhậm Thiên Chân, Phó Đông Bình mơ hồ cảm thấy đau lòng, đầu năm mười lăm, hẳn cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, bố qua đời, nhất định đã đả kích cô ấy rất nặng nề, nên cô ấy mới có thể cố chấp như vậy, đã nhiều năm trôi qua vẫn muốn điều tra cho ra chân tướng.
”Người hôm nay chúng ta bắt được, liệu có phải chính là người ngày hôm đó lẻn vào phòng cô không?”
”Chắc là gã rồi, tôi nhớ được bóng lưng gã, vóc dáng không cao nhưng hành vi rất nhạy bén, hôm đó trong núi có mưa, trên đường lại ướt trơn trượt, tôi không quen đường nên mới không đuổi kịp gã.”
”Tôi thấy không bằng cô báo cảnh sát đi, một mình cô hành động như thế quá nguy hiểm.” Phó Đông Bình khuyên.
Nhậm Thiên Chân lắc đầu, “Có báo cảnh sát cũng vô dụng, tôi không có bất kỳ một bằng chứng nào, chuyện hồi chiều anh cũng thấy đấy, đầu óc kẻ đó không minh mẫn, cho dù cảnh sát có tìm được gã cũng không hỏi được gì.”
Phó Đông Bình còn định nói gì đó, nhưng không nói ra miệng.
”Nếu anh có lo ngại gì, có thể không cần cùng điều tra với tôi.” Nhậm Thiên Chân lôi một cuốn sổ ghi chép bìa da màu đen trong ba lô ra, mượn ánh đèn lật giở từng trang một ra xem.
Có lẽ cô thường xuyên lật xem, tờ giấy đã ngả màu vàng, Phó Đông Bình nhìn hình bóng cô trong ánh đèn, do dự không biết lúc này nên rời đi, hay tiến thêm một bước cùng cô nói chuyện, mặc dù mới biết nhau không lâu, nhưng anh có thể cảm nhận được trên người cô gái này có gì đó không tầm thường.