"Đại tiểu thư à, người dọa người dọa chết người đấy, trời tối đen như mực chị mặc áo mưa làm gì? Còn cố ý mặc áo mưa màu xám nữa chứ." Hề Dao Dao tức giận trách.
Nhậm Thiên Chân cởi áo mưa ra treo lên, "Đương nhiên là vì trời mưa nên mới mặc áo mưa, sáng nay lúc ra cửa tôi thấy trên trời có mây cao tích, đoán trước sập tối sẽ có mưa, nên mượn áo mưa từ chỗ chị Bạch Tố."
Lúc nói, cô đã để ý thấy trước mặt mấy người Hề Dao Dao có bố trí bàn bút tiên ở trước mặt, không nhịn được cười đùa, "Với cái lá gan đó của mấy người mà còn chơi bút tiên à?"
"Sao chứ? Hay lại đây chơi với bọn tôi đi, ba thiếu một, bọn tôi đang muốn tìm thêm một người đây." Hề Dao Dao một lòng muốn chơi bút tiên, thấy Phó Đông Bình đã thay quần áo đi đến thì càng hăng say hơn, rồi lại bảo anh, "Anh Phó, chị Nhậm cũng chơi bút tiên với bọn em đấy, nếu anh không sợ thì chơi cùng bọn em đi."
Phó Đông Bình không ngờ Nhậm Thiên Chân lại có hứng thú chơi bút tiên với bọn họ, nhíu mày nhìn cô một cái, thấy tóc cô ướt sũng thì rất ngạc nhiên, anh xuống núi một chuyến, cứ ngỡ cô sẽ về dịch trạm trước, nào biết cô còn về muộn hơn cả anh, còn gặp phải trận mưa lúc gần tối.
Nhưng ngay cả như thế, Phó Đông Bình vẫn không thể tìm nổi hứng thú với cái trò bút tiên nhạt nhẽo này, bèn từ chối: "Mấy người chơi đi, anh không có hứng."
"Đừng làm mất hứng mà, chỗ của em nhường lại cho anh đấy." Hề Dao Dao chủ động chạy tới giữ chặt cánh tay của Phó Đông Bình, kéo anh đến ngồi trên ghế mình.
"Dù sao vẫn chưa đến giờ ăn, lúc này về phòng cũng không có chuyện gì để làm, cùng chơi đi." Mặc dù ấn tượng của Hạ Đình Vũ về Nhậm Thiên Chân chưa hẳn tốt nhưng cũng không đến mức ghét, nhưng trực giác mách cho anh ta biết, nếu cô ấy và Phó Đông Bình cùng tham gia thì sẽ càng thú vị hơn.
Mắt thấy Hạ Đình Vũ và Hề Dao Dao nhiệt tình mời mọc, Nhậm Thiên Chân cũng không tiện từ chối nữa, vô thức nhìn Phó Đông Bình một cái, thấy anh chen giữa Đồng Hi và Hề Dao Dao - một trái một phải đang xích lại gần anh hơn để được bảo vệ, trong lòng có chút ý cười, rồi sau đó cũng ngồi xuống.
"Mọi người không sợ nữa à? Lỡ như mời cô hồn dạ quỷ tới thật thì sao." Phó Đông Bình cố ý dọa bọn họ.
"Đừng sợ đừng sợ, Đồng Đồng, chúng ta không sợ." Hề Dao Dao chớp mắt với Đồng Hi, ý bảo cô ấy phụ họa với mình.
Dù trong lòng Đồng Hi hơi sợ, nhưng thấy những người khác đều bình tĩnh, vậy là cũng đành cố tỏ ra to gan, cười giễu, "Không sợ, em cũng không sợ, trên đời này làm gì có ma."
"Ai nói trên đời này không có ma, ma nhiều lắm, nếu muốn chơi thì không khí phải đủ, để anh đi tắt đèn thắp nến." Hạ Đình Vũ đi hỏi xin nhân viên một ngọn nến, sau khi thắp nến lên liền tắt đèn trong phòng đi.
Bóng tối khiến không khí trở nên quỷ dị lại áp lực, Hề Dao Dao và Đồng Hi không dám thở mạnh, nhưng vẫn cố chấp muốn chơi tiếp. Mời bút tiên cần một nam một nữ đồng thời dùng hai tay cầm bút làm chủ đạo, Hạ Đình Vũ và Hề Dao Dao xung phong đảm nhận.
"Em có được hay không vậy, tay run như thế, đừng trách anh không nhắc em, người ý chí không vững là dễ bị ma nhập nhất." Hạ Đình Vũ cảm giác được tay Hề Dao Dao không ngừng run rẩy nên đùa vui dọa cô ấy.
Hề Dao Dao ấy một tiếng, lại liếc nhìn Nhậm Thiên Chân một cái, thấy cô không hề đổi sắc bèn đưa bút cho cô, "Chị Nhậm, hay chị tới trước đi." Nhậm Thiên Chân im lặng nhận bút.
Trong ánh lửa của ngọn nến là năm gương mặt trẻ tuổ với nét mặt khác nhau, Nhậm Thiên Chân đưa mắt quét một vòng, "Bắt đầu đi." Mọi người đồng thời nín thở, nghe cô lẩm bẩm.
"Bút tiên bút tiên, chúng tôi là du khách qua đường, xin hiện thân trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi, đồng ý trả lời hãy khoanh vòng tròn, không muốn trả lời xin đánh dấu chéo."
Mọi người đợi khoảng gần năm phút, ngòi bút vẫn không nhúc nhích tí nào, Nhậm Thiên Chân mở to mắt, nhìn Phó Đông Bình một cái, "Có người không thành tâm, bút tiên không muốn hiện thân."
"Trách tôi nói nhiều?" Phó Đông Bình cười nói nhưng lại mang theo khiêu khích.
"Tôi không có nói vậy." Nhậm Thiên Chân không thèm để ý đến anh.
Đồng Hi lắp bắp nói: "Là trách... trách em đấy, em hơi sợ, sợ ma ám ảnh nên vừa rồi không tập trung, chúng ta tiếp tục đi, em nhất định sẽ khắc phục." Cô ấy vừa điều hỉnh hơi thở, vừa cổ động chính mình.
Lượt thứ hai bắt đầu, vẫn là Nhậm Thiên Chân và Hạ Đình Vũ cầm bút, những người khác cầm tay hai người họ. Sau khi Nhậm Thiên Chân đọc lời mời bút tiên, chưa đến một phút, ngòi bút run lên, tất cả đều hưng phấn.
Thấy đôi mắt sáng ngời của Nhậm Thiên Chân nhìn mình chăm chú, Hạ Đình Vũ buột miệng nói: "Là ông sao? Ông đồng ý hiện thân? Nếu đúng xin hãy khoanh vòng tròn."
"Ba hai một..." Nhậm Thiên Chân dùng giọng nói mơ hồ khẽ khàng đếm ngược, âm thanh như đến từ phía chân trời, mọi người đều có cảm giác đắm mình vào mộng.
Ngòi bút càng rung dữ hơn, dùng khoảng mười giây đồng hồ xiêu vẹo vẽ một vòng tròn lên giấy. Nhậm Thiên Chân và Hạ Đình Vũ nhìn nhau, rồi nắm chặt bút.
"Mọi người có câu hỏi gì thì có thể hỏi bút tiên được rồi."
Hề Dao Dao là người hỏi đầu tiên, "Bút tiên bút tiên, liệu ông có thể nói cho tôi biết, chồng tương lai của tôi có đẹp trai không, có tiền không?"
"Òa, câu hỏi của em không phải quá tẻ nhạt rồi sao." Hạ Đình Vũ khiển trách.
Mọi người còn chưa kịp cười thì ngòi bút rung lên, rất nhanh vạch một đường trên giấy, liên quan đến diện mạo và xuất thân của chồng tương lai, Hề Dao Dao hồi hộp nên hai mắt cũng mở to nhìn thẳng, bút tiên như cố ý muốn để cô ấy sốt ruột, cố tình rề rà một lúc lâu mới vẽ một hình tròn góc cạnh rõ ràng.
"Đây là hình tròn hay hình vuông thế?" Hề Dao Dao vểnh môi, cố ý nhìn sang Phó Đông Bình, hỏi anh.
"Không đánh dấu chéo, tạm thời coi là tròn đi." Phó Đông Bình sợ cô ấy ồn ào nên hùa theo ý của cô ấy.
"Ừ." Hạ Đình Vũ vội vàng phụ họa, "Chuyện tương lai không ai nói rõ được, có lẽ bút tiên cũng không nắm chắc lắm."
Mấy người bọn họ vừa nói vừa cười, không ai để ý đến nét mặt Nhậm Thiên Chân dần trở nên nghiêm túc.
"Bút tiên, xin hãy nói cho tôi biết, có phải núi Vân Mộng thật sự có bí mật đen tối hay không, lời đồn trong thôn Quỷ Vương có phải thật không?" Nhậm Thiên Chân hỏi một câu khiến mọi người nghe mà lấy làm kinh ngạc.
Lần này, ngòi bút còn rung dữ hơn, vẽ nguệch ngoạc lên giấy một hồi, mọi người cầm tay nhau giơ lên một lúc lâu, cho đến khi tay nhức mỏi mới thấy ngòi bút từ tốn khoanh tròn trên giấy.
"Nói vậy, truyền thuyết của núi Vân Mộng đều là thật sao, chuyện ma quỷ ở thôn Quỷ Vương có thật?" Phó Đông Bình truy hỏi bút tiên, đuôi mắt để ý thấy trên mặt Nhậm Thiên Chân có một tia khác thường.
Bút tiên lại vẽ trên giấy một vòng tròn, lúc này đường nét đều lưu loát.
"Có người nào có thể phá giải bí mật của núi Vân Mộng không? Hay nói là, người muốn biết chân tướng, liệu còn có thể bình an quay về không?" Nhậm Thiên Chân hỏi.
Trong lòng mọi người chấn động không thôi, thậm chí Đồng Hi nhắm tịt mắt lại không dám nhìn, qua một lúc rất lâu, ngòi bút mới bắt đầu rung lên, lần này, nó không hề do dự, vẽ một dấu chéo thật to trên giấy.
Nhất thời trong phòng im lặng đến mức đáng sợ, cả một hồi lâu không ai dám nói gì, cuối cùng, Nhậm Thiên Chân nói: "Được rồi, hoạt động của ngày hôm nay đã xong, bút tiên, cám ơn ông đã nói cho chúng tôi biết nhiều chuyện như vậy, xin mời trở về."
Ngòi bút rung khe khẽ, vẽ một vòng tròn nhỏ trên giấy, rồi mọi thứ khôi phục lại như trước. Mọi người biết, đây chính là bút tiên đã đi, vậy là tất cả nhẹ nhàng thở ra.
Mưa rơi ngoài cửa càng lúc càng lớn, Bạch Tố gọi mọi người đến ăn, Phó Đông Bình cùng Hạ Đình Vũ đi đến giúp dọn bàn, Nhậm Thiên Chân đứng lẻ loi nơi cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài, chẳng hay đang nghĩ điều gì.
Hạ Đình Vũ chuyên tâm trò chuyện với Đồng Hi nên lúc ăn cứ rề rà lề mề. Nhậm Thiên Chân sớm đã ăn xong, một mình lên lầu trước, Phó Đông Bình đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô như có suy nghĩ. Người khác ăn cơm cô ấy cũng ăn, nhưng ăn không nhiều lắm, như có tâm sự nặng nề.
Sau khi ăn xong, mọi người lục đục lên lầu. Lúc đi qua cửa phòng của Nhậm Thiên Chân thì Đồng Hi chạy đến gõ cửa.
"Có chuyện gì à?" Suối tóc dài của Nhậm Thiên Chân đã được xõa tung, xem ra là đang chuẩn bị đi tắm, tóc đen dài làm nổi bật gương mặt trắng hồng xinh xắn, có mỹ cảm không gì sánh bằng.
"Cái đó..." Đồng Hi rất muốn nói, chị ơi chị đẹp quá, nhưng lời đến miệng lại biến thành, "Bên ngoài mưa to quá, còn cả sấm sét nữa, không bằng chị đến phòng bọn em ngủ chung đi, chí ít có thêm một người bầu bạn."
"Cám ơn, không cần đâu, tôi không quen ngủ chung giường với người khác." Trước sau Nhậm Thiên Chân vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách ấy.
Đồng Hi tự làm mình mất mặt, đành phải từ bỏ.
"Tớ nói rồi chị ta sẽ không đồng ý đâu, cậu xem đi, giờ thì vấp phải hố thất bại rồi đấy, cậu cứ việc nói thẳng là sợ đi, để anh Hạ ở cùng cậu thì tốt rồi." Hề Dao Dao cười giảo hoạt bên tai Đồng Hi.
"Đáng ghét." Đồng Hi đẩy cô ấy ra, hai người đùa giỡn nhau trên đường về phòng.
Qauy về trong phòng, Phó Đông Bình cố ý hỏi Hạ Đình Vũ, "Cậu có cảm thấy là cô ấy có chỗ kỳ lạ không?"
"Anh nói ai? Chị gái khẩu trang ấy à? Xem ra anh thật sự có hứng thú với cô ta." Hạ Đình Vũ ngồi lên giường, tay cầm lấy điều khiển tivi bấm liên tục, không ngừng chuyển kênh.
Phó Đông Bình đương nhiên phủ nhận, "Đừng có nói nhảm, anh không có hứng với cô ấy. Anh chỉ cảm thấy cô ấy có chỗ là lạ, lúc này mà đến núi Vân Mộng dường như có mục đích khác, buổi chiều ở thôn Quỷ Vương anh đã gặp cô ấy rồi, giống như đang tìm người nghe ngóng chuyện gì đó."
"Vậy thì có sao, có lẽ cô ta cũng nghe qua mấy tin đồn về thôn đó, nên rất hứng thú về nơi đó thôi mà." Hạ Đình Vũ không có quá nhiều tò mò về Nhậm Thiên Chân, tuy nói cô ấy rất xinh đẹp, nhưng ngạo mạn quá, không đáng yêu hoạt bát giống Đồng Hi, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
"Hồi tối chơi bút tiên, rõ ràng cô ấy giả thần giả quỷ, lại khiến cả đám các cậu mê mẩn." Phó Đông Bình chỉ ra một chuyện.
Lần này, Hạ Đình Vũ có chút kinh ngạc dời tầm mắt từ tivi đến trên mặt Phó Đông Bình, thấy anh không giống như đang nói đùa.
"Em cũng có cảm giác ấy, lúc đó bản thân như bị ngoại lực thúc đẩy vật, tay bất tri bất giác di chuyển theo cô ấy." Hạ Đình Vũ nhớ lại tình hình lúc mời bút tiên, khi ấy còn tưởng rằng bút tiên nhập thân thật.
"Cậu bị cô ấy thôi miên." Phó Đông Bình nói vẻ chắc chắn.
"Cái gì?" Hạ Đình Vũ sợ hãi kêu lên.
Phó Đông Bình ra dấu đừng có lên tiếng, "Lúc mời bút tiên, cả cậu và cô ấy đều là chủ đạo, chỉ có thể thôi miên cậu mới khiến cây bút ấy nghe theo cô ấy sai khiến, cô ấy mượn danh nghĩa bút tiên để nói ra những lời mình muốn nói.""Là có ý gì?"
"Cảnh cáo chúng ta, núi Vân Mộng và thôn Quỷ Vương có bí mật khổng lồ, người nào không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ sẽ rất nguy hiểm."
"Đậu má! Con nít ranh vắt mũi chưa sạch mà dám giở trò đó với chúng ta." Nhất thời trong lòng Hạ Đình Vũ có một vạn con thảo nê mã* vội vàng băng qua.
(*Thảo nê mã là con lai của cừu và lạc đà, đồng thời cũng là tiếng lóng của câu chửi "đ** mẹ mày", nên ở đây ý nói là Hạ Đình Vũ đang thầm chửi người.)
"Cô ta thôi miên em như thế nào? Trừ cô ta ra, ở đây có bốn người, nhưng cô ta chỉ thôi miên mình em mà không thôi miên bọn anh, làm sao lo được?" Hạ Đình Vũ nghĩ mãi chẳng ra, suy cho cùng Nhậm Thiên Chân cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
"Dùng ánh mắt và lời nói tiến hành ám thị tâm lý với cậu, khiến suy nghĩ của cậu đi theo hướng của cô ấy, sau đó thực hiện định hướng thôi miên với cậu." Phó Đông Bình vừa nói vừa suy nghĩ.
"Cô ta làm thế là có mục đích gì, vì để cảnh cáo chúng ta đừng đến thôn Song Dong lại ư?" Hạ Đình Vũ nhớ lại lần đầu tiên lúc nhìn thấy Nhậm Thiên Chân, cô bé đó bình tĩnh đến lạ, đôi mắt sáng ngời khiến người khác chú ý, rồi lại ẩn chứa vẻ thần bí vô tận.
Phó Đông Bình nhìn anh ta dè bỉu, "Không riêng gì chúng ta đâu, đó cũng là nhắc nhở hai người ở đối diện nữa đấy, đừng có quá hiếu kỳ mà chơi bừa bút tiên, trong truyền thuyết, từ xưa núi Vân Mộng chính là nơi mà thần tiên và yêu quái tạp cư, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Càng nói càng khó tin, theo lời anh nói, em nghi chị gái đeo khẩu trang kia là do vật nào đó biến thành, rất có thể là ma quỷ trong truyền thuyết, cũng chính là nữ quỷ vô cùng xinh đẹp, đặc biệt đến đây câu hồn anh." Hạ Đình Vũ trêu đùa.
Phó Đông Bình hừ lạnh một tiếng phớt lờ anh ta, mượn ánh đèn lật giở tài liệu liên quan đến nhà đất ở núi Vân Mộng. Hạ Đình Vũ xem tivi một lúc, cảm thấy không có gì hay ho, bèn ôm laptop chơi trò chơi.
Mưa đêm ngoài khung cửa ngớt dần, xung quanh vắng lặng, cho đến lúc một tiếng thét vang lên phá vỡ yên bình.