Tất nhiên Vô Song vẫn sẽ không quên việc hắn phải làm, hắn còn nhớ Mục Nhân Thanh muốn dẫn hắn đi học kiếm thuật.
Trong đêm mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Mục Nhân Thanh đang giúp Vô Song đả thông kinh mạch mà thôi.
Mục Nhân Thanh không biết được rốt cuộc tình trạng cơ thể của Vô Song bị sao, dùng năng lực của ông ta thậm chí không nhìn ra vấn đề gì, có hỏi Vô Song cũng không chịu nói, Mục Nhân Thanh đương nhiên hết cách.
Lão nhân này cũng đành ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh’, truyền cho Vô Song một chút Tử Hà Chân Khí.
Tử Hà Chân Khí của Tử Hà Thần Công có tác dụng ôn dưỡng kinh mạch, chữa trị nội thương, điều hòa nội lực trong cơ thể, có thể nói Tử Hà Thần Công là một trong những loại võ công hiếm hoi không tăng cường thực lực của chủ nhân lại có thể kéo dài sinh mạng cho chủ nhân, một loại võ công hoàn toàn thiên về trị liệu.
Tử Hà Thần Công có thể coi là âm nhu tuyệt học, hơn nữa có 12 tầng, nếu thật sự luyện đến tầng 12 bản thân có thể nói tính mạng cực cường, thậm chí sinh mạng cũng được kéo dài.
Tất nhiên Tử Hà Thần Công lợi hại cũng không chỉ có như vậy, Tử Hà Chân Khí thật ra cũng rất mạnh, người tu luyện Tử Hà Thần Công bản thân nội lực cực kỳ cường hãn chỉ tiếc hiện nay Tử Hà Thần Công bản chính chỉ có Mục Nhân Thanh cùng Viên Thừa Chí nắm giữ, dẫn đến Hoa Sơn Phái hiện nay chỉ có thể nắm giữ Tử Hà Thần Công bản thiếu.
Nhạc Bất Quần dựa vào bộ Tử Hà Thần Công này, cả đời chỉ sợ bị giam tại Tông Sư cảnh giới, nửa bước cũng không thể tiến.
Lại nói đến Vô Song, xếp bằng trên giường, toàn bộ cơ thể đều cảm thấy thoải mái không nói nên lời, Tử Hà Chân Khí thật sự vô cùng kỳ diệu.
Vừa cảm nhận Tử Hà Chân Khí chạy dọc cơ thể, Vô Song vừa đối với Mục Nhân Thanh lên tiếng.
“Tiền bối, không biết sau ngày mai, chúng ta có rời đi không?”.
Mục Nhân Thanh đang vì Vô Song điều hòa kinh mạch, nghe Vô Song nói liền khe khẽ nhíu mày lại.
“Lão phu chỉ lo sức khỏe của ngươi, nếu ngươi... lại ngất như ngày hôm nay liền không tốt. Lão phu thậm chí còn chuẩn bị hủy bỏ chuyến huấn luyện ngươi”.
Vô Song nào có thể để Mục Nhân Thanh hủy bỏ việc này?, dù sao hắn cũng thật sự muốn học kiếm pháp của lão nhân này.
“Tiền bối, thân thể của Vô Song bản thân Vô Song đương nhiên biết, ta có thể cam đoan... sẽ không tiếp tục lặp lại việc hôm nay”.
Vô Song ngữ khí cực kỳ kiên quyết, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Mục Nhân Thanh.
Mục Nhân Thanh thu tay lại, thở dài với Vô Song.
“Tiểu tử, đừng nói lão phu không nhắc ngươi trước, nơi tiếp theo ngươi đi.... không dễ dàng đâu, nếu ngươi thật sự lại ngất không có lý do, lão phu liền không thể đảm bảo cho ngươi”.
‘đảm bảo ‘ là ‘đảm bảo’ cái gì?, đương nhiên là tính mạng.
Vô Song cũng hiểu việc này, hắn lại càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là nơi nào mà ngũ tuyệt cao thủ như Mục Nhân Thanh lại e dè như vậy?.
Bất quá.... Vô Song thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“Cái này Vô Song tự biết, tiền bối không cần lo lắng”.
Mục Nhân Thanh cuối cùng cũng không nói gì nữa, nếu Vô Song đã quyết ý, Mục Nhân Thanh cũng sẽ không ngăn cản, ai cũng phải có trách nhiệm với lời nói của chính mình đồng thời tự gánh hậu quả về việc làm của chính mình.
Mục Nhân Thanh vì vậy chỉ khẽ gật đầu với Vô Song.
“Đã vậy, lão phu cũng vẫn đưa ngươi đi đến đó, bất quá ngày mai ngươi đi theo lão phu một chút, lão phu chuẩn bị cho ngươi vài thứ, đến nơi đó tốt nhất cũng phải học được mấy cái tiểu bản lĩnh, còn bây giờ, cứ ngủ đi “.
“À còn một việc nữa, Hoàng Chân có lẽ cũng đã nói với ngươi, lão phu chỉ là nói lại một lần, cảnh giới Siêu Nhất Lưu Cao Thủ thật ra không yêu cầu người đi đột phá, tận lực thả lỏng tâm tình là được, đến một ngày Siêu Nhất Lưu Cao Thủ không cần ngươi đột phá cũng sẽ tự động nước chảy mây trôi đạt đến. Đây mới là cách đột phá Siêu Nhất Lưu Cao Thủ cảnh giới chân chính”.
“Lão già Vô Hà Tử kia không nói với ngươi mấy việc này bởi hắn cả đời sẽ không chỉ điểm thêm ai tu luyện cả, hắn có lời hứa của hắn, có giới hạn của hắn. Ngươi trên danh nghĩa đệ tử của lão Hà nhưng thực tế lại không học được bao nhiêu bản sự của lão Hà, đây có thể coi là thiệt thòi của ngươi”.
“Lần này ta muốn dẫn ngươi đến nơi đó, để bù đắp cái thiệt thòi này. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ một việc, ở nơi đó làm việc gì cũng phải để lại 3 phần thực lực, nếu toàn lực một trận chiến, người chết chắc chắn là ngươi”.
“Nếu ngươi cảm thấy 7 phần thực lực có thể thắng liền đánh. nếu cảm thấy 8 phần thực lực có thể thắng thì liền lui, hiểu chứ?”.
Vô Song đối với lời nói của Mục Nhân Thanh liền cảm thấy nơi sắp đến của hắn tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
“Tiền bối, vãn bối hiểu, bất quá không biết nơi chúng ta đến... là ở đâu?”.
Mục Nhân Thanh cũng không che dấu Vô Song, khóe miệng khẽ cười.
“Tô Châu – Vương Bản Sơn”.
Nói xong, Mục Nhân Thanh liền rời khỏi phòng, để lại Vô Song một mình một người.
Vô Song lúc này vô cùng tò mò, hắn... Tô Châu thì hắn biết, đây là một trong những thủ phủ kinh tế của trung nguyên nói chung cùng phương nam nói riêng. Tô Châu còn có thương nghiệp cực kỳ phát triển nhờ sông Tần Hoài chạy qua, Giang Nam – Tô Châu hai tỉnh này có thể coi là huyết mạch của toàn bộ nền kinh tế phương nam.
Về phần Vương Bản Sơn?, hắn tuyệt đối chưa từng nghe đến cái tên này.
Ngày thứ hai của Vô Song ở Hoàng Chân biệt viện cứ như vậy trôi qua.
........
Ngày thứ ba, từ sáng sớm Vô Song đã đi theo Mục Nhân Thanh rời khỏi Hoàng Chân biệt viện.
Hoàng Chân biệt viện nằm ở ngoại thành, thế lưng dựa núi, cách đó không xa dĩ nhiên lại có một thác nước nhỏ.
Hoàng Chân không hổ là đại tài chủ, toàn bộ mảnh đất ở đây gần như đều là đất của Hoàng Chân, một mảnh kiến trúc này không chỉ toát ra sự giàu có của chủ nhân mà còn hài hòa cùng thiên nhiên, cho dù là tầm mắt người hậu thế như Vô Song mà nói cũng phải tấm tắc ngợi khen.
Nơi Mục Nhân Thanh dẫn Vô Song đến là trên đỉnh núi, ngọn núi này cũng không tính là cao, chưa kể từ mặt đất đi lên còn có sẵn một con đường mòn tạo sẵn, căn bản không có gì khó khăn.
Mục Nhân Thanh lúc này mới cười nói với Vô Song.
“Tiểu tử, thời gian có hạn, lão phu liền vào đề luôn đi, ngươi hiện nay mới là nhất lưu cao thủ, mà nhất lưu cao thủ có một vấn đề cố hữu là khả năng khôi phục nội lực”.
“Bình thường mà nói hai cách dùng để khôi phục nội lực nhanh nhất là xếp bằng tu luyện cùng với ăn đan dược, đương nhiên cách đầu tiên sẽ không có tác dụng phụ cũng là ôn hòa nhất, cách thứ hai lại thắng ở tốc độ”.
“Nơi ngươi đến, quan trọng nhất là khả năng chiến đấu liên tục, vấn đề nội lực cực kỳ quan trọng, nội lực không có ngươi liền cách cái chết không xa, vì vậy lão phu sẽ dạy ngươi một thứ gọi là Thổ Nạp Pháp”.
“Muốn nói về thổ nạp pháp, liền phải dạy cho ngươi thế nào là kinh mạch, cái này vốn dành cho siêu nhất lưu cao thủ trở lên nhưng ngươi học cũng không tính là sớm”.
“Kinh mạch khác với huyệt đạo, vì vậy võ học cũng không quá giống với y thuật, có rất nhiều thứ y thuật có thể áp dụng vào võ đạo nhưng lại không phải là toàn bộ”.
“Trong võ đạo, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng kinh nghiệm đúc kết của tiền nhân, võ giả có tổng cộng 5 đường kinh mạch chính”.
“Đầu tiên không thể không kể đến Nhâm Mạch – Đốc Mạch. Ngươi cũng biết sau khi đả thông toàn bộ Nhâm – Đốc hai mạch liền có thể đột phá Tông Sư cảnh giới, đây là hai mạch quan trọng nhất đối với võ giả”.
“Ngoại trừ hai mạch này ra còn có Dương Duy Mạch, Âm Duy Mạch cùng Trùng Mạch”.
“ Mỗi đả thông một mạch khác nhau đều gia tăng rất lớn thực lực của bản thân, ví dụ như Âm Duy Mạch tăng âm nhu, Dương Duy Mạch tăng dương cương, Trùng Mạch tăng khinh linh”.
“Về phần Nhâm Mạch cùng Đốc Mạch, bản thân Nhâm Mạch tăng cường khí huyết cùng sức mạnh cơ thể, Đốc Mạch lại gia tăng nội công cùng khả năng hồi phục hay còn gọi là trị liệu”.
“Ngươi trời sinh Tiên Thiên Chí Âm Mạch, bản thân Tiên Thiên Chí Âm Khí của ngươi liền là thứ không biết bao nhiêu người thèm khát, người bình thường chỉ có thể sau khi đột phá Nhâm – Đốc hai mạch mới có thể bắt đầu nghĩ đến ba mạch bên trên nhưng ngươi thì khác”.
“Bằng vào Tiên Thiên Chí Âm Thể, ngươi có thể thực sự thử đột phá Âm Duy Mạch, đương nhiên từ đột phá đến đả thông toàn bộ là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau”.
“Âm Duy Mạch của ngươi đả thông càng nhiều huyệt đạo, tốc độ luân chuyển nội lực của ngươi càng nhanh, khả năng hồi phục nội lực càng lớn, đủ điều kiện đầu tiên để học Thổ Nạp Pháp của lão phu”.
“Âm Duy Mạch lần lượt bao gồm các huyệt Thông Ly – Thanh Linh – Cực Tuyền – Kỳ Môn – Phù Xá – Thần Môn – Âm Dương Giao – Thiếu Hải – Liêm Tuyền – Linh Đạo “.
“Nếu lão phu đã dẫn ngươi đến đây, liền giúp ngươi đột phá Thông Ly cùng Thanh Linh hai huyệt này đi”.
“Mảnh đất này do Hoàng Chân chọn, thế đất rất đẹp lại có địa mạch chạy qua, không khác gì động thiên phúc địa giữa trời đất, đây cũng là nơi Hoàng Chân thường xuyên lựa chọn bế quan tu luyện, so với Nga Mi Sơn đương nhiên không bằng nhưng chắc chắn vẫn là hơn Tử Ngọc Sơn”.
“Nhắm mắt, điều động Quỳ Hoa Tâm Pháp, sau đó dựa theo đường dẫn mà Tử Hà Chân Khí của lão phủ để lại, điều động Tiên Thiên Âm Nhu khí đến đột phá Thông Ly cùng Thanh Linh mạch”.
Mục Nhân Thanh vừa dứt lời, Vô Song lập tức ngồi xuống, hai chân xếp bằng, bước vào nội tu.
Mục Nhân Thanh liền đặt một tay lên đỉnh đầu Vô Song, Tử Hà Thần Công mạnh mẽ thôi thúc, mang theo Tử Hà Chân Khí xâm nhập vào cơ thể Vô Song.
Sau đó Vô Song toàn tâm toàn ý vận hành Quỳ Hoa Tâm Pháp, lại theo chỉ điểm của Mục Nhân Thanh, bắt đầu xung huyệt.
Cái gì gọi là xung huyệt?, đơn giản là dùng nội công khơi thông huyệt đạo trên người Vô Song bất quá nội công của hắn xa xa không đủ bất quá hắn lại có Tiên Thiên Chí Âm Thể làm chỗ dựa, vẫn là có thể dùng Tiên Thiên Chí Âm Khí thử xung huyệt.
Cảm giác xung huyệt tuyệt đối không dễ chịu, Vô Song có thể cảm nhận được tiên thiên chí âm khí của hắn đang điên cuồng chuyển động, trở thành một vòng xoáy cỡ nhỏ, bắt đầu cùng Thông Ly huyệt va chạm.
Cái này Vô Song cũng rất khó giải thích bất quá dễ hình dung nhất là một người lấy đà dùng hết sức tông cửa.
Mỗi lần tiên thiên chí âm khí của hắn thử đột phá đạo quan liền bị đánh bật trở lại, rồi sau đó lại một lần tấn công, lại một lần đánh bật.
Cái loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu gì chỉ bởi tiên thiên chí âm khí của Vô Song toàn bộ tập trung ở đan điền, dựa theo Quỳ Hoa Tâm Pháp bản thân Vô Song sẽ điều khiển khí này chạy dọc cơ thể, rồi bắt đầu chuyển hóa ở đan điền rồi lại dựa ngược lại kinh mạch ban đầu, dẫn khí đến huyệt đạo cần công phá.
Mỗi lần hắn xung huyệt thất bại đương nhiên quá trình bên trên sẽ lại làm thêm một lần nữa, việc đan điền liên tục vận chuyển, liên tục tập hợp rồi chuyển hóa tiên thiên chí âm khí trong người Vô Song liền khiến hắn có cảm giác đan điền của mình thậm chí đến giới hạn.
Tiên thiên chí âm khí độ khó chuyển hoán cao gấp hàng chục lần so với linh khí phổ thông ngoài thiên địa.
Cũng may Vô Song còn có Tử Hà Chân Khí của Mục Nhân Thanh trợ giúp ôn dưỡng kinh mạch, bảo vệ đan điền, nếu không chỉ sợ Vô Song tuyệt đối sẽ bị nội thương.
Một mạch từ rạng sáng đến giữa trưa, thậm chí trên đỉnh đầu Vô Song xuất hiện một vòng xoáy màu tím nho nhỏ, thân thể của hắn ướt đãm mồ hôi hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Tiên thiên chí âm khí của Vô Song, lần đầu tiên thành công đột phá Thông Ly huyệt.
Đột phá Thông Ly huyệt, Vô Song đột ngột cảm thấy nội lực của hắn dĩ nhiên tăng thêm một mảng, sau đó một dòng khí thanh mát chảy ngược lại cơ thể Vô Song, khiến toàn bộ lỗ chân lông trên người Vô Song dãn da, hắn lập tức cảm thấy thư thái không nói nên lời.
“Không cần nghỉ, nhất khí xung thiên, mượn lúc vừa đột phá, không cần quan tâm đến căn cơ, tiếp tục nhắm tới huyệt Thanh Linh. Lão phu dùng Tử Hà Chân Khí bảo vệ ngươi”.
Nghe Mục Nhân Thanh nói thế, Vô Song không dám chậm trễ, tiếp tục giữ vững tinh thần, tiên thiên chí âm khí của hắn lúc này trực tiếp biến từ một cơn gió nhỏ thành một vòi rồng, trực tiếp lao thẳng về huyệt Thanh Linh.
Khác với Vô Song suy nghĩ, không khó như lần đầu tiên, khi mà tiên thiên chí âm khí tiến vào huyệt Thanh Linh liền mạnh mẽ bao lấy nó, sau đó bắt đầu xoay tròn, bắt đầu tấn công.
Nếu huyệt Thông Ly bản thân Vô Song thử hơn 20 lần mới có thể thành công xung huyệt thì huyệt Thanh Linh hắn chỉ cần 3 lần mà thôi.
Xông phá huyệt Thanh Linh, Vô Song cảm giác nội lực của mình so với lúc đầu trực tiếp tăng thêm ba thành. Đây chỉ là mới đột phá hai trong số mười huyệt bên trong Âm Duy Mạch.
Vô Song hoài nghi, nếu thật sự đột phá toàn bộ Âm Duy Mạch, nội lực của Vô Song có lẽ tăng lên gấp 3 lần có hơn.
Xung huyệt là một quá trình khó khăn cùng không mấy dễ chịu nhưng kết quả của nó thì bất cứ ai cũng có thể bật cười thành tiếng, bởi sau khi xung huyệt xong liền có thiên đại lợi ích.
Mục Nhân Thanh cũng thở ra một hơi nhọc khí, nếu Vô Song không có Tiên Thiên Chí Âm Thể, bản thân Mục Nhân Thanh đúng là không dám thử việc này.
Sau đó Mục Nhân Thanh rất nhanh ngồi xuống, xếp bằng, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nhớ kỹ đoạn khẩu quyết này, sau đó bắt đầu vận nội lực qua hai mạch Thông Ly cùng Thanh Linh, lão phu dạy ngươi Kỳ Thuật – Quy Tức Công”.
.......
Quy Tức Công là một loại kỳ thuật trong thiên hạ, có thể nói bản thân Quy Tức Công vốn dành cho người lười thở.
Nếu thở một lần có thể đủ sống tuyệt đối sẽ không thở đến lần thứ hai, đây chính là Quy Tức Công.
Bản thân Quy Tức Công vốn dùng để giả chết, tuy nhiên nó còn có thể che dấu hơi thở, ẩn dấu tu vi, so với Quỳ Hoa Bảo Điển, Quy Tức Công càng thêm mạnh mẽ về khả năng che dấu tu vi.
Đáng nói hơn là, không biết kẻ điên nào sáng tạo ra Quy Tức Công, cũng không biết kẻ này là điên hay là thiên tài.
Quy Tức Công cảnh giới đầu tiên là 3 giây thở một lần.
Cảnh giới đầu tiên có thể rất bình thường nhưng về sau sẽ dần dần tăng lên đến mức độ.... vài canh giờ mới phải thở một lần, đây tuyệt đối là kinh khủng.
Bên trong Quy Tức Công, vốn là dành cho kẻ lười thở nhưng không phải dành cho người lười luyện võ.
Bình thường chỉ có nhập định mới có thể hấp thu thiên địa linh khí hồi phục nội lực, nhưng Quy Tức Công không cần nhập định, bởi nó có thể dùng thời gian ‘ngươi’ không thở để bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí.
Giả sử 3 giây ngươi thở một lần, vậy chúc mừng ngươi có 2 giây để hấp thụ linh khí.
Đây tuyệt đối là một cái siêu cấp biến thái bí thuật.
Vô Song dùng thời gian từ giữa trưa đến tận chiều tà mới có thể học xong tầng đầu tiên của Quy Tức Công, hắn thật sự cảm thấy không cách nào tưởng tượng ra nổi, trên đời có người nghĩ ra biến thái bí thuật này.
Đương nhiên Quy Tức Công cũng không phải nghịch thiên như vậy, trong hai giây nín thở, Vô Song căn bản không thể làm gì.
Hắn cần ít nhất đạt đến Quy Tức Công tầng thứ hai, cảnh giới 10 giây thở một lần, lúc này mới có thể tính là có chút thành tựu.
Nếu 10 giây thở một lần, Vô Song đại khái sẽ có 9 giây để hấp thụ thiên địa linh khí bên ngoài, sau đó sẽ tích trưc trực tiếp vào bên trong hai mạch Thông Ly cùng Thanh Linh rồi lại tiếp tục dựa theo Quỳ Hoa Tâm Pháp mang thiên địa linh lực từ hai mạch này hướng xuống đan điền.
Vô Song cũng không rõ, hắn phải mất bao lâu để đạt tới cảnh giới 10 giây thở một lần nhưng hắn lại càng ngày càng có hứng thú với Vương Bản Sơn.
Vương Bản Sơn rốt cuộc là nơi thế nào?, dưới ánh chiều tà, Vô Song cùng Mục Nhân Thanh trở về trang viên, trong mắt Vô Song ngập tràn chiến ý cùng mong đợi.
..........
Tiểu Mục: Trường An – Lý Thu Thủy (1)
Khi mặt trời dần buông xuống, khi một vài tia nắng mặt trời cuối cùng chiếu lên mái hiên cong cong nơi Tử Cấm Thành, lúc này bên trong Tử Cấm Thành đang đón tiếp một vị khác đặc biệt, một dị vực mỹ nhân.
Tử Cấm Thành chia làm Tiền Triều cùng Hậu Cung.
Đi qua Ngọ Môn Quan, sẽ thấy một con sông (Kim Thủy) được bắc qua bởi năm cây cầu, dẫn đến Thái Hòa môn, đằng sau là một quảng trường lớn.
Phía cuối quảng trường là các bậc thang làm bằng đá cẩm thạch trắng, dẫn tới tam đại điện của Tiền Triều.
Tam đại điện bao gồm Thái Hòa Điện – Trung Hòa Điện cùng Bảo Hòa Điện.
Đây tam đại điện lớn nhất của Tiền Triều.
Đi về hướng tây nam sẽ là Võ Anh Điện, hướng đông nam liền là Văn Hoa Điện.
Tiền Triều tổng cộng được hình thành từ 5 điện chính này.
Tạm thời không bàn đến 4 điện còn lại, lúc này tại Thái Hòa Điện đang tổ chức một bữa tiệc linh đình.
Thái Hòa Điện là điện lớn nhất bên trong ngũ điện, chỉ tính chiều cao so với quảng trường xung quanh đã là 30m, rộng lớn vô cùng.
Thái Hòa Điện được phủ một lớp màu vàng xa hoa cùng những ký hiệu đặc thù của hoàng thất, thuần một sắc vàng của hoàng kim.
Bên trong là vô số bảo vật trang trí, từ bình hoa, đèn, đến cả từng bức tường, từng cây cột đều do công tượng khéo tay nhất làm nên.
Thái Hòa Điện là nơi thể hiện bộ mắt của Đại Thanh, bởi nơi này là nơi Đại Thanh dùng để tiếp khách, để tổ chức những nghi lễ lớn.
Lần này khách nhân của Đại Thanh đến từ Tây Vực xa xôi, Tây Hạ Quốc.
Không cần nói cũng biết, vị khách nhân này đương nhiên là Lý Thu Thủy.
Bên trong Thái Hòa Điện, hai bên bá quan văn võ chia thành hai hàng, bắt đầu cùng nhau thưởng thức rượu thịt, trên mỗi bàn đầy ắp thức ăn cùng trái cây, không khí liền có vài phần vui vẻ, thậm chí gần gũi.
Bên cạnh là từng dàn từng dàn mỹ nhân đi lại rót rượu còn ở giữa đại điện tràn ngập những bóng hình lả lướt xinh đẹp đang ca múa.
Từ đại điện đi lên liền có 9 bậc cầu thang bằng vàng, đại diện cho cửu ngũ chí tôn.
Trên những bậc thang này liền là ngai vàng của hoàng đế, có điều lúc này bên cạnh hoàng đế vậy mà có thêm hai cái ghế ngọc cùng một tấm rèm sau lưng.
Hai cái ghế ngọc ở thấp hơn ngai vàng rất nhiều, đây là ghế của Tả Tướng cùng Hữu Tướng.
Sau tấm rèm kia... cũng có ngai vàng bất quá chỉ là hai tay vịn của nó chỉ có 3 cái móng mà thôi, sau tấm rèm chính là hoàng thái hậu của khang Hy, cũng là người thay Khang Hy nhiếp chính – Từ Hòa Hoàng Thái Hậu.
So với ba nhân vật này, một Khang Hy chưa đến 10 tuổi, chân miễn cưỡng có thể chạm đến mặt đất hoàn toàn bị lép vế quá nhiều.
Khang Hy hiện nay còn quá bé, hắn căn bản không thể tay nắm quyền lực, chưởng hết thiên hạ.
Tuy nhiên từ bé Khang Hy đã được học đế vương thuật, cho dù hiện tại tuổi tác không lớn nhưng uy thế cũng đã không nhỏ.
Mắt sáng như sao thể hiện cơ trí, khuôn mặt non nớt nhưng lại mang theo vài nét nghiêm nghị, sống lưng ngồi thẳng, hai tay để trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng xuống bên dưới.
Tuổi tác chưa đủ nhưng khí chất đúng là đã có.
Khang Hy đứa bé này tuyệt đối không hổ danh mang theo đế vương vận.
Khang Hy cũng đang xem ca múa bên dưới, hắn không rõ ràng lắm vị khách nhân ngày hôm nay là ai, hắn chỉ biết là một cái man di ngoại quốc.
Tất nhiên bốn chữ ‘man di ngoại quốc’ cũng là Khang Hy được dạy từ rất nhỏ, trong mắt Khang Hy chỉ có Ái Tân Giáp La nhất tộc mới có thể coi là chân chính chủ nhân của thiên hạ này.
Khang Hy thật sự có chút tò mò với mấy vị khách nhân kia, ánh mắt như có như không nhìn về đoàn đặc sứ Tây Vực.
Để Khang Hy thất vọng là, đoàn đặc sứ Tây Vực này nhìn cũng không có gì đặc biệt, đều là nam nhân tuổi trung niên, thậm chí có chút luống tuổi, căn bản không có gì đẹp mắt mà nhìn.
Đừng nói là Khang Hy, cho dù là Tần Cối cùng Lý Lân cũng cảm thấy quái lạ, hôm nay hai người đặc biệt vì Lý Thu Thủy tổ chức yến tiệc, người đàn bà này dĩ nhiên không đến?.
Nói thật bằng vào Tây Hạ Quốc, còn lâu mới được Lý Lân cùng Tần Cối đối xử đặc biệt như vậy, chẳng qua thực lực ngũ tuyệt của Lý Thu Thủy không thể coi thường, không thể không để hai người long trọng đối đãi mà thôi.
Ngay lúc này, tiếng nhạc thay đổi.... thành một điệu nhạc cực kỳ xa lạ.
Từ bên trong đám mỹ nhân đang ca múa, xuất hiện một thân ảnh.
Giây phút mà nàng hiện thân, thiên địa như ngừng di chuyển.
Giây phút nữ nhân này bước ra, cho dù là Khang Hy tiểu hoàng đế cũng cảm thấy máu huyết sôi lên.
Nàng mặc một bộ áo mỏng màu đỏ, xuyên qua lớp vải mỏng kia, mà một tấm yếm đào cũng màu đỏ.
Nửa bụng dưới hoàn toàn khoe ra để lộ cái bụng không tỳ vết, vòng eo tinh mỹ đến cực điểm.
Chân của nàng... chỉ là một làn váy mỏng màu đỏ, khoe hoàn toàn đôi chân trần trắng như bạch ngọc, đôi chân kia mỗi bước nhu hút theo toàn bộ ánh mắt của nam nhân....
Nàng bắt đầu múa, đôi tay trắng ngần mềm mại không xương khẽ di chuyển, những ngón tay thon dài với móng tày màu đỏ đầy yêu mị.
Mái tóc màu đen kết lại cùng với những trang sức màu bạch kim, khuôn mặt bị tấm màng đỏ che đi chỉ để lộ duy nhất đôi mắt.
Đôi mắt như câu hồn đoạt phách thế nhân.
Lý Thu Thủy bước ra, cái gì mỹ nhân đều trở thành vô nghĩa.
Trong điện lúc này có hơn 50 mỹ nhân được tuyển chọn đề rót rượu bưng thức ăn cùng 30 mỹ nhân ca múa đàn hát nhưng trước mặt nàng, tất cả đều trở thành tầm thường.
Bọn họ chỉ là cỏ dại hai bên đường, cỏ dại cho dù có nhiều hơn nữa, cũng chỉ tôn thêm vẻ đẹp cho đóa hoa hồng kiều diễm.
Tây Vực đệ nhất mỹ nhân – Lý Thu Thủy xuất hiện theo một phong cách không thể ấn tượng hơn.
Nàng bước ra một bước, theo điệu vũ của nàng, toàn bộ thế giới như lấy nàng làm trung tâm.
..........
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.