Không ai kể với Vô Song chuyện gì xảy ra vào đêm hôm qua vì vậy hắn cũng sẽ không hỏi, việc làm của hắn hiện nay chỉ là đi theo mọi người vào bên trong Hắc Địa mà thôi.
Khi vượt qua hết những bậc thang hướng xuống dưới kia Vô Song ánh mắt liền co rụt lại, thành phố đá bên dưới dĩ nhiên bị hủy gần một nửa, loại tràng cảnh này cho thấy đêm hôm qua Hắc Ma trải qua một trận thảm chiến kinh tâm động phách hơn nữa Vô Song có thể cảm nhận được, số lượng người chết cũng không dừng lại ở con số 5 như Thanh Đồng nói.
Lần trước khi Vô Song tiến vào Hắc Địa nơi này có tổng cộng 5 đội ngũ tương được 35 người lại thêm Kim Hộ Pháp cùng Hoắc Thanh Đồng thì số lượng người chính xác bên dưới Hắc Địa là khoảng 37 người.
Lần này trong mắt Vô Song chỉ còn lại vèn vẹn 27 người, tính cả hắn.
Sau màn hỏa thiêu buổi sáng gần như tất cả mọi người có mặt ở Hắc Địa đều trầm mặc rất nhiều, bọn họ chỉ lằng lặng làm nhiệm vụ của mình được giao, bắt đầu trùng tu lại khu vực thành phố đá này, thậm chí khác với Vô Song tưởng tượng hắn cũng hoàn toàn không cần chiến đấu gì, hắn chỉ có thể đứng đây mà nhìn từng Hắc Vệ được phân công.
Cuối cùng đứng bên cạnh Vô Song lúc này cũng chỉ có một mình Hoắc Thanh Đồng.
Hoắc Thanh Đồng cũng là một thành viên trong Hắc Vệ, nàng đã ở Hắc Địa suốt 6 năm bản thân nơi này như ngôi nhà thứ hai của nàng vậy, những con người nơi đây vừa là chiến hữu nhưng cũng vừa là người thân của nàng, lúc này nhìn đám Hắc Vệ trầm mặc bản thân Hoắc Thanh Đồng cũng trở nên trầm mặc rất nhiều.
Đương nhiên trầm mặc là trầm mặc thân là Hắc Vệ nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, lần này nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn Vô Song, sau đó nhẹ vỗ vai hắn.
“Ngươi... rốt cuộc vẫn là không bỏ chạy, nếu ngươi ngay đêm hôm qua rời đi thì vẫn còn kịp bất quá ngươi lúc này kể cả có muốn rời đi cũng đã muộn rồi, đi thôi ta dẫn ngươi đi khám phá bí mật của Hắc Địa”.
Câu nói của Hoắc Thanh Đồng làm Vô Song tương đối khó hiểu nhưng mấy chữ ‘bí mật của Hắc Địa’ lại đánh tan toàn bộ sự khó hiểu đó mà thay vào là sự tò mò.
Lần trước Vô Song chỉ được nhìn thấy thành phố đá ngoài ra hắn không con được nhìn thấy thêm bất cứ thứ gì, lần này hắn liền thật sự được đi sâu vào bên trong Hắc Địa, hắn liền được mở rộng tầm mắt.
Chính Vô Song sau khi nhìn rõ quang cảnh trước mặt cũng không biết nói gì.
Nếu... nếu phải dùng những từ đơn giản nhất để giải thích về Hắc Địa thì Vô Song sẽ dùng hình ảnh của một mê cung khổng lồ.
Khu vực thành phố đá là một bình nguyên tương đối bằng phẳng, theo Hoắc Thanh Đồng giải thích thì đây cũng là nơi duy nhất thích hợp để xây công sự, ngoại trừ thành phố đá cho Hắc Vệ sinh sống ra thì còn một số công trình khác phần nhiều là những ngôi nhà đá được xây rải rác ở khắp nơi tại mảnh bình nguyên màu đen này.
Những ngôi nhà đá này được đánh những ký hiệu rõ ràng để đọc tên, để nhìn thứ tự đồng thời bên trong có cất giữ đồ ăn nước uống cùng một số nhu yếu phẩm cần thiết, bản thân tầng bình nguyên màn đen này được coi là tầng cao nhất của Hắc Địa đồng thời cũng là nơi Hắc Ma chiếm giữ.
Nếu nói về địa danh nổi tiếng của khu vực bình nguyên này ngoại trừ thành phố đá ra thì còn có Hắc Thủy Đàm cùng Cửu Đầu Xà.
Hắc Thủy Đàm là một nguồn nước ngầm cực lớn của mảnh bình nguyên này nó nằm về phía đông của thành phố đá cách thành phố đá khoảng 3 km đồng thời từ Hắc Thủy Đàm đến thành phố đá cũng xuất hiện những con kênh dẫn nước, bằng vào Hắc Thủy Đàm hoàn toàn có thể cung cấp lượng nước cần thiết để sinh hoạt cho cả ngàn người trong thời gian dài chứ không chỉ vài chục người như bên trong thành phố đá cũng vì lẽ đó mà nơi đây chưa từng lo lắng về nguồn nước.
Điều làm người ta lo lắng được gọi bằng cái tên Cửu Đầu Xà.
Cửu Đầu Xà tất nhiên không phải là tên quái vật gì ghê ghớm mà là hình dáng của khu vực này.
Toàn bộ bình nguyên Hắc Địa có thể coi là thân xà thì nơi đây là chín cái đầu rắn, là 9 hang động được tạo nên cũng là 9 con đường hướng thẳng xuống bên dưới Hắc Địa.
Vô Song cũng biết Hắc Địa là một cái hang động nằm bên trong Qủy Khu nhưng hắn tuyệt không ngờ hang động này lại lớn đến thế, bên trong hang động dĩ nhiên lại còn có hang động khác thậm chí còn là chín cái?.
Vô Song tuyệt đối không thể tưởng tượng được hang động này sẽ sâu đến mức nào, nó có thể dẫn đến đâu...
Câu hỏi này thật ra... bao nhiêu đời Thiên Ý Thành đều muốn trả lời chỉ là chung quy không có đáp án mà thôi.
Tất nhiên hai người Hoắc Thanh Đồng cùng Vô Song sẽ không dừng lại ở đây, Vô Song có thể thấy Hoắc Thanh Đồng khi đứng trước Cửu Đầu Xà thân thể nàng nhè nhẹ run lên nhưng trong mắt lại kiên định vô cùng.
“Phong, ngươi nghe rõ đây, ở trong Hắc Địa ngươi có thể an toàn hoặc chí ít còn có người bảo vệ ngươi nhưng ở Cửu Đầu Xà này thì không, chín cái đầu rắn này là chín con đường khác nhau dẫn đến... một thế giới khác, dẫn đến một đại mê cung dưới lòng đất”.
“Mỗi con đường ở đây đều dẫn đến một địa điểm khác nhau của đại mê cung, trong thiên hạ này không có bất cứ ai có thể biết được đại mê cung là cái gì, không ai biết được tại sao nó hình thành nhưng... nếu địa ngục trong truyền thuyết có thật thì nó chỉ có thể đặt tại đại mê cung”.
“Ngươi nhìn cho rõ, một một lối vào của Cửu Đầu Xà đều có một bản khắc, đây chính là nhiệm vụ của ngươi, học thuộc toàn bộ chín bảng khắc này, một ngày không học thuộc thì ngươi một ngày không được bước xuống Cửu Đầu Xà, không được tiến vào đại mê cung”.
“Mỗi bản khắc ở đây đều là xương là máu của từng đời từng đời Hắc Vệ ngã xuống mà để lại, đây là tâm huyết của bao nhiêu thế hệ Thiên Ý thành, là thứ ngươi bắt buộc phải nhớ kỹ, là thứ ngươi bắt buộc phải học thuộc lòng”.
Ngữ khí của Hoắc Thanh Đồng cực kỳ nghiêm túc cũng cực kỳ trịnh trọng, ngữ khí này căn bản không cho Vô Song được phép nghi hoặc, nàng không cho Vô Song hỏi lại.
Đứng ở trước Cửu Đầu Xà, Vô Song có thể nhìn thấy toàn bộ những bản khắc thô sơ kia, toàn bộ đều là những bản khắc chưa được hoàn thành, từ dấu hiệu của từng nét khắc đã thể hiện ra sự không đồng nhất, có mới có cũ bất quá... càng vì thế Vô Song càng có thể nhận thấy Thiên Ý Thành đã đổ vào đây bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu thế hệ cùng nhau tạo nên những tấm tàn đồ này.
Cho dù chỉ là tàn đồ, cho dù không biết bao lâu nữa tàn đồ mới được hoàn thành thì Vô Song cũng cảm thấy thứ này là vô giá, thứ này là linh thiêng đến mức nào.
Không biết bao nhiêu con người đã ngã xuống tại Hắc Địa chỉ đề gìn giữ, chỉ để cố gắng hoàn thành tàn đồ tại nơi đây, chính vì việc này lại làm Vô Song càng thêm khó hiểu, phía dưới Cửu Đầu Xà có gì?, là cái gì có thể khiến không biết bao nhiêu cao thủ của Thiên Ý Thành ngã xuống?.
Vô Song hắn cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều bởi người sẽ giải thích cho hắn tất cả... đến rồi.
Vẫn là bước chân nặng nề kia, vẫn là khí thề đè ép thiên quân vạn mã kia, Kim Hộ Pháp rốt cuộc đi đến nơi này bất quá nàng cũng không đến một mình, bên cạnh nàng là một lão nhân già nua lưng của lão nhân này còng đến mức cả cơ thể gần như gập sát xuống mặt đất.
Vô Song tất nhiên nhận ra lão nhân này, đây chính là lão nhân mở cửa Thiên Ý Thành cho Vô Song bước vào.
Vô Song còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Hoắc Thanh Đồng hai tay ôm quyền cung kính cúi đầu.
“Hoắc Thanh Đồng gặp qua Vương lão”.
Vương lão đối với Hoắc Thanh Đồng mỉm cười, sau đó đánh mắt về phía Kim hộ pháp.
“Tuyết Y, để ta dẫn tiểu tử này vào bên trong thôi, dù sao ngươi cũng bị thương, ngươi không thích hợp đi vào”.
Kim Hộ Pháp cũng không giành việc với Vương lão, nàng trực tiếp gật đầu sau đó bước lùi lại ba bước, nàng cũng không muốn đi xuống Cửu Đầu Xà kia.
Bản thân Kim Hộ Pháp là một trong những người có chiến lực cao nhất ở Hắc Địa, nàng tất nhiên phải biết bên trong Cửu Đầu Xà đáng sợ đến mức nào, nếu đã có người nhận công việc này thì nàng căn bản không cần nhận nữa.
Vương lão khác với Kim Hộ Pháp, lão nhân này cho người ta cảm giác nhu hòa cùng hiền lành hơn rất nhiều so với vị hộ pháp suốt ngày che kín cơ thể bằng hoàng kim bảo giáp kia.
Nụ cười già nua khiến da mặt nhăn nheo hơi hơi co lại, Vương lão lúc này còn thấp hơn Vô Song một chút, lão nhân này dùng cánh tay già nua của mình nhẹ vỗ vai Vô Song, sau đó liền mang Vô Song đi về phía con đường số 6 trong Cửu Đầu Xà.
Hang động rất tốt, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào vì vậy Vương lão liền mang theo một viên dạ minh châu soi đường, với ánh sáng của dạ minh châu bản thân Vô Song cũng có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bên trong con đường này.
Nơi đây căn bản không khác gì một hang động bình thường được hình thành trong tự nhiên, đường đi tương đối gồ ghề khó di chuyển, hai bên vách động cũng chẳng quá rộng lớn có lẽ chỉ đủ khoảng 3 người trưởng thành dàn hàng ngang mà thôi, chỉ nhìn bằng mắt thì không cách nào nhận ra nơi đây có gì đặc biệt.
Vô Song đương nhiên sẽ không phải là loại người nhìn bằng mắt, hắn còn có thể cảm nhận, khoảng thời gian Vô Song phải đào khoáng trên Quỷ Khu đã rèn luyện cho hắn khả năng thích ứng với một số đặc điểm bên trong Hắc Địa.
Thứ nhất là Địa Lực Từ Trường, thứ lực lượng này làm Vô Song cực kỳ khó chịu đồng thời cũng ảnh hưởng cực lớn đến chiến lực của hắn, loại lực lượng này ở tại hang động nhỏ và dài này không ngờ đang càng ngày càng tăng lên.
Nếu ở Hắc Địa chỉ cần Vô Song không vận dụng thân pháp thì hắn sẽ không cảm nhận quá rõ địa lực từ trường ảnh hưởng nhưng khi đã tiến vào nơi này thì chỉ bước đi thôi cũng đủ làm Vô Song thấy vướng víu.
Về phần cái thứ hai... chính là chất liệu đá ở nơi đây, toàn bộ đều là hắc thiết, đây là lần đầu tiên Vô Song được nhìn thấy một hang động toàn bộ đều từ hắc thiết hình thành, với độ cứng cùng độ nặng của hắc thiết mà nói thì Vô Song căn bản không tin tưởng hang động này sẽ có bàn tay con người động vào, chỉ sợ toàn bộ đều là tự nhiên hình thành.
Dựa theo cước bộ của Vương lão cũng như ánh sáng mà Dạ Minh Châu trên tay ông ta, Vô Song có thể thấy mỗi ngã rẽ đều sẽ để lại một đoạn chỉ dẫn, một đoạn ký hiệu để nhớ đường, đây chính là cách mà những người đi trước ghi lại chỉ dẫn cho thế hệ sau.
Vô Song cũng không biết từ bao giờ hắn vô thanh vô tức bị nơi đây hấp dẫn, hắn cứ như vậy bước theo Vương lão, Vương lão không nói gì còn Vô Song lại không hỏi gì, tất cả chỉ là nhìn và nhìn.
Hai người một già một trẻ cứ như vậy tiến về phía trước cho đến khi... Vương lão biến mất.
Vô Song hoàn toàn không ngờ được việc này, Vương lão vậy mà biến mất?, trước mặt hắn chỉ còn lại một viên Dạ Minh Châu rơi dưới mặt đất chiếu sáng một góc tối trước mặt mà thôi.
Vô Song lập tức cảm thấy không đúng, sau đó từ trong bóng tối có một thứ lao thẳng về phía Vô Song, thứ này mang theo một tiếng rít ghê rợn, thứ âm thanh căn bản không phải của con người.
Vô Song cũng không cách nào né tránh được toàn bộ công kích của nó, nó xuất hiện quá mức bất ngờ chính vì vậy hắn đành đưa hai tay lên đón đỡ, cũng may có sự trở giúp của hắc giáp lực phòng ngự của Vô Song mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng chính hắn cũng cảm nhận được xương cánh tay của mình gần như tê cứng.
Rốt cuộc là cái gì tấn công hắn?.
Vô Song không biết ai xuất thủ nhưng hắn lại biết nếu hắn không phản đòn hắn liền sẽ chết.
Một quyền của nó đánh bay Vô Song lùi lại, sau đó nó lại xé gió mà lao tới, trong cái bóng không gian tối om mù mịt này Vô Song không có cách nào nhìn thấy bản thể của nó nhưng từ ánh sáng của Dạ Minh Châu xa xa khiến bóng ảnh của thứ này vẫn in lên vách tường màu đen.
Từ bóng ảnh mà nói, đây là con người, chít ít cũng có một cái đầu, hai tay cùng hai chân.
Thứ này sau khi đánh bay Vô Song, một quyền của nó tiếp tục hướng thẳng về phía mặt Vô Song mà đánh xuống bất quá nó chỉ có một lần cơ hội tấn công bất ngờ mà thôi, dù sao Vô Song mạnh mẽ hơn nó rất nhiều.
Vô Song lần này cũng không thèm tránh, hắn quay người ngược về phía sau, chân trụ dẫm mạnh xuống đất, cùi chỏ đưa ra, một cùi chỏ nện thẳng vào lồng ngực của nó lập tức có thể nghe thấy những tiếng xương răng rắc nhưng... Vô Song biết xương của nó chưa có gẫy.
Một cùi chỏ này của Vô Song tuyệt đối đã dùng 10 phần sức mạnh lại thêm vào hắc giáp gia cố dĩ nhiên chỉ đủ làm nứt xương của nó?, ngoại trừ khả năng tấn công ra thì độ cứng của cơ thể nó cũng đạt đến ngưỡng đáng sợ.
Lần này đến lượt thân hình của nó bị đánh bay đi bất quá Vô Song sao có thể để cho nó thoát dễ dàng như vậy?, nơi này ngập tràn bóng tối nếu để vật này chạy khỏi tầm tay của Vô Song bản thân hắn muốn đuổi theo nó còn khó hơn lên trời, Vô Song căn bản không giỏi chiến đấu trong bóng tối.
Một tay rất nhanh xòa ra nắm lấy cổ tay của sinh vật kia rồi kéo ngược về phía mình, một bàn tay khác mạnh mẽ đánh ra, đánh thẳng vào vết thương ở ngực mà Vô Song vừa mới gây ra, lần này Vô Song rốt cuộc dùng tới nội lực.
“Hàn Băng Đại Bi Thủ”.
Một chưởng này Vô Song vận dụng luôn cả Đại Bi Phú, một chưởng đánh ra mang theo kinh người sức công phá lại thêm hiệu quả của tiên thiên hàn băng khí, Vô Song có thể cảm giác bàn tay của hắn rốt cuộc đập nát xương ngực của sinh vật kia, sau đó hàn băng lực lượng trực tiếp xâm nhập vào cơ thể nó, một chưởng này tuyệt đối đủ lấy mạng thứ không biết tên này.
Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, Vô Song cảm nhận được một thứ mùi tanh bắn lên, đây là mùi tanh rất nồng của máu huyết, mùi của nó... giống cái mùi vướng trên hoàng kim bảo giáp của Kim Hộ Pháp.
Khi Vô Song thu tay lại, hắn một lần nữa nghe thấy thứ âm thanh quen thuộc kia, âm thanh của Vương lão.
“Ngươi làm không tệ, một chưởng có thể giết nó luôn đủ để nói sức sát thương của ngươi đã đạt bất quá một chưởng này phải dùng đến nội công, tại nơi này tốt nhất càng hạn chế dùng nội công càng tốt”.
Vương lão lại hiện ra một lần nữa, đương nhiên nếu Vương lão là ngũ tuyệt cấp cao thủ trở lên thì việc rời đi mà Vô Song không hề nhận ra cũng bình thường vô cùng, chẳng có gì phải ngạc nhiên, thứ làm Vô Song ngạc nhiên là sinh vật kia.
Khi viên Dạ Minh Châu trong tay Vương lão chiếu đến sinh vật vừa bị Vô Song giết chết kia, Vô Song liền rùng mình.
Đây là một.... con quái vật.
Rất khó để diễn tả cảm xúc của Vô Song lúc này đồng thời cũng rất khó để diễn tả sinh vật kia, đây là một sinh vật toàn thân màu tím, máu của nó lại màu đen tuyền đồng thời có mùi cực nồng, cực tanh.
Sinh vật này có đầy đủ hai tay hai chân như con người bất quá trên khuôn mặt của nó lại ghớm ghiếc vô cùng, nó không có mũi, hai mắt to tròn như hai cái đèn pha nhưng toàn bộ đôi mắt kia chỉ có lòng đen không hề có lòng trắng, cái miệng của nó cũng không phải là miệng của con người, giống miệng của loài châu chấu mà Vô Song thường bắt vào những ngày hè trong chùa vậy, khoang miệng của nó chia làm bốn phần, bên ngoài là hàm răng nhọn hoắt.
Giết xong sinh vật này, Vô Song thân thể run lên nhưng cũng không quá mức sợ hãi trong ánh mắt thậm chí còn xuất hiện vẻ điềm tĩnh hiếm có.
Vô Song là người hiện đại, hắn cho dù không thích mấy phim khoa học viễn tưởng nhưng cũng có nhìn qua vài lần, so với những sinh vật gớm ghiếc trên truyền hình kia thì thứ này vẫn còn bình thường lắm.
Kể từ khi Vô Song chấp nhận coi thế giới này vượt xa phạm trù võ hiệp thì hắn cũng chấp nhận luôn toàn bộ những thứ phát sinh, nếu bây giờ có người nói thế gian xuất hiện tiên nhân có thể trường sinh bất tử hô phong loạn vũ thì có khi Vô Song hắn cũng gật đầu.
Một sinh vật này như này... chưa là gì cả.
Đương nhiên nếu nhiều sinh vật như này thì lại khác, rất khác chí ít nếu gặp bọn chúng Vô Song căn bản sẽ quay đầu bỏ chạy.
Cầu được... thì ước thấy, rất nhanh dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu bản thân Vô Song có thể thấy những bóng đen lờ mờ bò tới, số lượng... càng ngày càng nhiều.
Vương lão đối với hình ảnh này chỉ cười, lão nhân này khẽ vươn vai một cái, không ngờ sống lưng đã còng kia một lần nữa thẳng tắp, vẫn là nụ cười móm mém hiền từ kia nhưng lại xuất hiện một loại khí thế không nói thành lời.
“Tiểu tử, nhìn cho kỹ những thứ ở sâu dưới lòng đất này, đây chính là những sinh vật mà Hắc Địa che dấu khỏi con mắt thế gian. Lão phu không biết Hắc Địa là gì bất quá lão phu từng nghe Trường Sinh Chân Nhân gọi tên thứ này, Trường Sinh Chân Nhân nói đây là quỷ lộ “.
“Lão phu cũng nghĩ ngoại trừ cái tên quỷ lộ này ra không có tên nào thích hợp hơn cho đại mê cung dưới lòng đất này “.
“Ngăn cản đám quỷ từ quỷ lộ đi đến dương gian chính là Thiên Ý, là sứ mạng của Thiên Ý Thành”.
.........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.