Mục lục
Cực Võ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.......

P/S: Mấy ngày nay thực sự vừa mệt vừa bận, rất muốn viết nhưng cũng không sắp xếp thời gian viết nổi:Sosad:

........

Cảnh tượng bên trong tiểu trúc lâm hiện nay thực sự tương đối buồn cười.

Vẫn là phiến đá lớn kia nhưng nay nào còn quân cờ nào, tất cả đều bị dẹp đi, đều bị một mình Đồng Mỗ dẹp.

Đừng nghĩ Đồng Mỗ hiện nay không thể vận dụng được nội lực nhưng mà nếu tính ra dạng người như Đinh Xuân Thu gặp nàng tỷ lệ bị nàng giết chết trong 10 chiêu vẫn là rất cao, Đinh Xuân Thu đã như thế đừng nói Tô Tinh Hà hay Vô Nhai Tử.

Lúc này Đồng Mỗ ngồi trên phiến đá, hai tay chống cằm, vẻ mặt muốn bao nhiêu hồn nhiên thì có bấy nhiêu hồn nhiên bất quá không phải ai cũng cảm nhận được nét mặt này của nàng.

Đầu tiên là Tô Tinh Hà, hắn rất muốn nghe lời sư phụ, rất muốn che đi sự tồn tại của sư phụ nhưng mà Đồng Mỗ cũng không để cho hắn nói, vừa vào đã là một trận quyền đầm cước đá sau đó một mạch lôi Tô Tinh Hà trạng thái thở ra nhiều hơn hít vào tiến về phía nội viện.

Tô Tinh Hà thật sự là khóc hết nước mắt.

Hơn 30 năm trôi qua, Tô Tinh Tà đã không giống với Tô Tinh Hà ngọc thụ lâm phong, tài hoa trác tuyệt năm đó, hắn hiện nay đã là một ông lão già khọm, dĩ nhiên với độ tuổi của Tô Tinh Hà thật ra cũng không tính là thảm như vậy nhưng mà ai bảo hắn trong mơ cũng phải đề phòng Đinh Xuân Thu đến ám sát mình đây?, chính vì vậy Tô Tinh Hà lo sợ mà sống suốt 30 năm, hắn cứ như thêm vào 50 tuổi vậy..

Tô Tinh Hà đã thay đổi rất nhiều, hắn không thể nào hiểu được tại sao sư bá còn nhận ra mình thậm chí vừa nhìn thấy đã nhận ra?, đáng thương cho Tô Tinh Hà, Đồng Mỗ sẽ không giải thích cho hắn, hắn trước mặt sư bá căn bản không có quyền giải thích.

Người tiếp theo là Vô Nhai Tử, ông ta hiện nay cũng có thể coi là mỹ nam tử, cho dù tuổi tác còn già hơn Tô Tinh Hà nhưng mà có Bắc Minh Chân Khí phòng thân, Vô Nhai Tử thoạt nhìn vẫn cực kỳ ‘đẹp’, chí ít nhìn Vô NHai Tử hiện nay da mặt hồng hào, cho dù đã có nét già nua, cho dù bộ râu dài trắng xóa nhưng cũng chỉ làm tăng thêm cho ông ta vài phần tiên vận.

Vô Nhai Tử đúng là không muốn đối mặt với Lý Thu Thủy bởi ông dù sao đúng là có lỗi với người vợ này trước bất quá nếu được chọn đối mặt giữa Lý Thu Thủy cùng Đồng Mỗ thì Vô Nhai Tử nhất định sẽ chọn Lý Thu Thủy.

Đối với Lý Thu Thủy bản thân ông chỉ là né tránh nhưng đối với Đồng Mỗ... bản thân Vô Nhai Tử liền là sợ.

Vị sư tỷ này vô pháp vô thiên đã quen, sau khi sư phụ chết lại càng không có ai kiềm tỏa được nàng, thực lực của nàng cũng gần như đã vô địch, đối mặt với Đồng Mỗ cho dù là Vô Nhai Tử cũng không biết làm gì mới tốt.

Vô Song đương nhiên là người có vẻ bình thường nhất trong ba người, hắn thực sự cảm thấy... Tiêu Dao Phái cực kỳ buồn cười.

Bất kể Tiêu Dao Phái về mặt võ công cao như nào nhưng mà về mặt tâm thần mà nói thì bất cứ ai cũng là tâm thần bất ổn, cũng may đây là vì tính cách của bọn họ gây nên chứ không phải là võ công Tiêu Dao Phái gây nên nếu không thì Vô Song thề không bao giờ đụng tới võ công Tiêu Dao Phái.

Rốt cuộc cái không khí rất không đúng này vẫn phải có người phá hủy, người đầu tiên lên tiếng chính là Đồng Mỗ.

Đồng Mỗ lúc này cũng không còn cái vẻ ‘cute’ kia nữa, nàng ánh mắt chuyển xuống dưới hai chân của Vô Nhai Tử sau đó Đồng Mỗ rốt cuộc lại trở về làm Đồng Mỗ.

Trong ánh mắt Đồng Mỗ ngập tràn sát khí, sát khí thậm chí cô đặc thành thực chất, sát khí của nàng vượt xa Vô Song.

Vô Song cũng có thể ngưng tụ sát khí thậm chí cũng có thể ngưng tụ thành thực chất nhưng mà hắn so với Đồng Mỗ còn một khoảng cách rất xa, ví dụ đơn giản nhất sát khí của Vô Song như cây kim còn sát khí của Đồng Mỗ chẳng khác gì thanh trường kiếm.

Số người chết dưới tay Đồng Mỗ đã đạt đến tình trạng cực kỳ kinh người.

“Sư đệ, sư tỷ từ trước đến nay... chưa từng quản chuyện của ngươi... cũng không có khả năng quản chuyện của ngươi nhưng... sư tỷ hy vọng ngươi để chuyện này cho sư tỷ giải quyết”.

Vô Nhai Tử ánh mắt nhẹ nhíu lại sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia xấu hổ bất quá xuất phát từ tự tôn cá nhân, Vô Nhai Tử rốt cuộc vẫn lên tiếng.

“Sư tỷ, việc của ta ta có thể tự giải quyết, đây là việc riêng của sư đệ... nếu sư đệ muốn nhờ ngươi thì... ta đã không có ý định đến nơi đây cư ngụ”.

Vô Nhai Tử không rõ tại sao Đồng Mỗ lại biết hắn ở đây nhưng hắn có chút tin tưởng Đồng Mỗ sẽ không biết việc này là do Đinh Xuân Thu gây ra, chỉ cần Vô Nhai Tử không nói thì Đồng Mỗ sao có thể biết?.

Vô Nhai Tử thật ra chỉ cần cho người gửi một phong thư đến Tây Hạ hoặc Linh Thứu Cung thì Đinh Xuân Thu có mười cái mạng cũng nhất định phải chết nhưng mà hắn nhất quyết không gửi.

Vô Nhai Tử muốn tự mình tìm được một đệ tử thích hợp, tự mình để hắn báo thù Đinh Xuân Thu.

Tiêu Dao Phái đến thời của Vô Nhai Tử thật sự đã chia thành ba chi nhánh.

Chi nhánh Lý Thu Thủy với Tây Hạ Nhất Phẩm Đường.

Chi nhánh Đồng Mỗ với Linh Thứu Cung.

Cuối cùng liền là Tiêu Dao Phái của Tiêu Dao Chưởng Môn đời thứ 2 – Vô Nhai Tử.

Vô Nhai Tử cũng không phải là nam nhân bình thường, đừng nhìn tình trạng hiện nay của ông ta thảm như vậy nhưng phải biết Vô Nhai Tử trong thời đại của mình có thể coi là đệ nhất thiên tài, tài hoa của ông ta có thể coi là hàng đầu Kim Dung Thế Giới cũng không hề nói ngoa.

Đương nhiên Vô Nhai Tử bản thân cũng đắm chìm rất sâu vào bên trong các hạng nghệ thuật như cầm – kỳ - thi – họa, ông cũng rất khó có thể đi đến đỉnh cao của võ học.

Trong lòng Vô Nhai Tử từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ kiêu ngạo.

Đồng Mỗ đương nhiên cũng hiểu sư đệ của mình nhưng mà nàng đã đi đến đây, nàng liền làm tròn trách nhiệm của bản thân mình hơn nữa Đồng Mỗ đã quyết định một việc.

Nàng là Thiên Sơn Đồng Mỗ, nàng bá đạo quen rồi.

Trước đây Vô Nhai Tử có Lăng Ba Vi Bộ, hắn muốn đi đâu thì đi nàng không cản được nhưng hiện tại nàng liền quyết định khóa hắn tại bên người.

Đến cái độ tuổi của hai người, cái gọi là tình ái, tình dục chỉ là hư vô phiêu miễu, cho dù nàng thỉnh thoảng vẫn cứ ảo tưởng mình cùng sư đệ ân ái nhưng Đồng Mỗ biết có nhiều việc mãi mãi chỉ là ảo tưởng.

Đồng Mỗ chịu giới hạn của thân thể trong khi sư đệ thì đã bị liệt hai chân, hai người muốn nói đến ân ái căn bản là việc không thể, Đồng Mỗ hiện nay chỉ quan tâm duy nhất đến việc có thể ở bên sư đệ, có thể chăm sóc hắn, ngày qua ngày, tháng qua tháng, vậy là đủ rồi.

Bất kể là Đồng Mỗ hay Lý Thu Thủy bản thân thật ra cũng đã mệt.

Một đời tranh đấu, một đời mưu toan nhưng rốt cuộc đổi được cái gì?.

Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy chiến đấu trên danh nghĩa là vì Vô Nhai Tử nhưng chân tâm mà nói cả hai người đều biết Vô Nhai Tử không thích cả hai người, cái gọi là xem Vô Nhai Tử thích ai hơn ai chỉ là lời nói dối mà thôi.

Với Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy, bọn họ chiến đấu không biết bao nhiêu năm thật ra... là để tự lừa dối bản thân mình, tự tìm giá trị của bản thân tại thế giới này.

Bất kể Linh Thứu Cung hay Nhất Phẩm Đường đối với hai người có cũng được mà không có cũng được.

Chung quy mà nói, đây là hai người phụ nữ khổ cả đời vì Vô Nhai Tử.

Với tư cách là người hậu thế, Vô Song vẫn là tương đối ngứa mắt với lão nhân què chân trước mặt.

Hắn có thể châm chương cho Vô Nhai Tử việc của Đồng Mỗ dù sao tình cảm không thể ép buộc nhưng mà làm quái gì có chuyện nam nhân đã ngủ với nữ nhân thậm chí nàng còn sinh con cho mình vậy mà có thể coi như cái gì cũng không xảy ra?, có thể với nàng đến một chút trách nhiệm cũng không có?, sau đó đến cả con gái của mình cũng không thèm đi nhìn?, mặc vợ mình, mặc con mình tự sinh tự diệt?.

Dẫu biết Vô Nhai Tử bị què chân, dẫu biết hắn không thể di chuyển nhưng chẳng nhẽ bằng vào quan hệ của Vô Nhai Tử trong giang hồ không thể xử lý được một cái Đinh Xuân Thu?, đây tuyệt đối là trò cười.

Vô Nhai Tử có gì?, Đinh Xuân Thu lại có gì?, Vô Nhai Tử muốn giết Đinh Xuân Thu đơn giản như di chết một con kiến vậy, chỉ cần một phong thư cho Đồng Mỗ không phải mọi việc đều được giải quyết sao?, sau đó liền có thể quan tâm một chút đến con gái, quan tâm một chút đến người vợ đang ở Tây Hạ.

Vì cái gọi là sĩ diện, một mực sợ hãi 30 năm, người đời nói Vô Nhai Tử tài hoa trác tuyệt cái gì thì Vô Song không biết nhưng Vô Song cảm giác hắn ngu không thể tả.

Vô Song là người hậu thế, hắn xem Kim Dung chỉ qua phim ảnh, ở hậu thế có rất nhiều lời đồn đoán về Vô Nhai Tử, có thể năm đó là Đinh Xuân Thu hại Vô Nhai Tử, có thể năm đó là Đinh Xuân Thu cùng Lý Thu Thủy cấu kết hại Vô Nhai Tử, hắn không rõ ràng nhưng hắn rõ chắc chắn Đồng Mỗ vẫn một mảnh chung tình với sư đệ này.

Bằng võ công của Đồng Mỗ muốn giết Đinh Xuân Thu có gì khó?, vậy mà Vô Nhai Tử thực sự sợ hãi 30 năm, đến cả cốt nhục thân sinh 30 năm cũng không quản, loại nam nhân này trong mắt Vô Song phải dùng hai chữ ‘nhu nhược’ để hình dung.

........

Chính vì cái suy nghĩ này của Vô Song với Vô Nhai Tử mà trên đường đi đến đây hắn thậm chí đã làm công tác tư tưởng cho Đồng Mỗ.

Với một kẻ như Vô Nhai Tử, nhất định phải dùng thử đoạn mạnh mẽ một chút, cương một chút, triệt để không cho Vô Nhai Tử chạy ra khỏi bàn tay của mình, vậy liền là đủ.

Trong thế giới này vẫn còn Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy là nữ nhân duy nhất có thể cùng Đồng Mỗ tranh giành nam nhân nhưng đấy là việc lúc trước, hiện nay hắn liền đảm bảo nhất định không co Lý Thu Thủy lại tiếp xúc cùng cái nam nhân này.

Không phải Vô Song mê luyến Lý Thu Thủy, cũng không phải Vô Song thầm yêu nàng nhưng mà Lý Thu Thủy dù sao cũng tính là sư phụ của Vô Song, trong mắt Vô Song, sư phụ đau khổ vì nam nhân như vậy căn bản không đáng.

........

Đồng Mỗ hiện nay lập tức dùng bàn tay nhỏ đập mạnh lên phiến đá lớn, một chưởng của nàng làm toàn bộ phiến đá rung lên.

“Hừ, ngươi nói ngươi giải quyết?, 30 năm qua ngươi đã giải quyết được cái gì?”.

“Đông Phương Bạch, Mỗ hỏi ngươi, ngươi có thể thay Mỗ giải quyết Đinh Xuân Thu hay không?”.

Vô Song nghe vậy liền nhếch miệng, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ để Đinh Xuân Thu vào mắt.

Thứ nhất Đinh Xuân Thu mạnh nhất là dựa vào độc công nhưng mà đừng quên chí âm nội lực hay chí dương nội lực đều có khả năng áp chế độc công rất mạnh, quan trọng hơn Vô Song hắn cho dù không phải độc đạo cao thủ nhưng bản thân nắm Dược Vương Phần Thiên, hắn thì ngại gì Đinh Xuân Thu?.

“Đương nhiên có thể, chỉ là Đinh Xuân Thu mà thôi”.

Đồng Mỗ tất nhiên cũng không bất ngờ gì với câu trả lời của Vô Song, nàng liền lạnh giọng.

“Đông Phương Bạch, Mỗ hiện nay chính thức nhận ngươi làm đệ tử, ngươi liền có thể coi là người của Tiêu Dao Phái, là đệ tử của Tiêu Dao Phái “.

“Sư đệ, hắn hiện nay đã là người của Tiêu Dao Phái, ngươi lại là Tiêu Dao Phái chưởng môn, vậy ta xin hướng về phía chưởng môn, muốn ngươi vì hắn tiến hành Tiêu Dao Chưởng Môn Trắc Thí”.

Thân thể Vô Nhai Tử lập tức run lên, bản thân hắn có kiêu ngạo của mình, hắn cũng không muốn làm điều người khác ép buộc nhưng mà... Vô Nhai Tử cũng không dám chọc giận sư tử.

Thật ra mà nói, năm xưa hắn lựa chọn Lý Thu Thủy chính vì... hắn sợ sư tỷ.

Để nói năm xưa hắn thích ai hơn cái này thật sự rất khó, Lý Thu Thủy đương nhiên xinh đẹp hơn Đồng Mỗ nhưng mà Đồng Mỗ lại ở bên cạnh Vô Nhai Tử thời gian nhiều hơn hẳn, chưa chắc đã không có lợi thế nhưng mà hắn thực sự e sợ sư tỷ, vì sợ nên mới không thể yêu.

“Sư tỷ, ta biết... ngươi muốn tốt cho ta, ngươi nói kẻ này gọi là Đông Phương Bạch đúng không?, ngươi muốn hắn tiến hành trắc thí tư cách trở thành Tiêu Dao Chưởng Môn, cái này ta cũng không có ý kiến gì nhưng sư tỷ phải biết, một mình sư tỷ liền không quyết định được, còn cần từ bên... Thu Thủy. Nếu Thu Thủy không đồng ý ta cũng không thể tự mình quyết định “.

Đồng Mỗ sắc mặt liền trở nên khó coi, nàng thừa hiểu Lý Thu Thủy thích nhất là chống đối lại nàng nhưng mà nàng cũng không thể làm gì a, Vô Song không phải là đệ tự của chưởng môn, hắn muốn làm chưởng môn phải vượt qua trắc thí tư cách, hắn muốn có tư cách tham dự trắc thí liền phải được cả Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy gật đầu.

Vô Nhai Tử lúc trước cũng cảm giác được Tiểu Vô Tướng Công trong người Vô Song nhưng hắn cũng không mấy để ý, ban đầu hắn nghĩ Vô Song là người của Lý Thu Thủy nhưng mà khi thấy Đồng Mỗ hắn cũng lập tức làm ra phủ định, hắn không tin kẻ có liên quan đến Lý Thu Thủy có thể gặp Đồng Mỗ mà không chết.

Về phần Tiểu Vô Tướng Công của Vô Song từ đâu mà có?, cái này Vô Nhai Tử lười để ý dù sao cũng chẳng có gì đảm bảo Tiểu Vô Tướng Công của Vô Song là do Lý Thu Thủy dạy.

Đoàn Dự học Lăng Ba Vi Bộ cùng Bắc Minh Thần Công đâu phải do Vô Nhai Tử dạy?.

Cưu Ma Trí học Tiểu Vô Tướng Công đâu phải do Lý Thu Thủy dạy?.

Cả Đồng Mỗ ùng Vô Nhai Tử đều đang có suy nghĩ của chính mình thì đột nhiên bị câu nói tiếp theo của Vô Song làm kinh ngạc trợn tròn cả mắt.

Chỉ thấy Vô Song không nhanh không chậm lên tiếng.

“A, là việc của Thu Thủy sao?, cái này cũng không có gì, nàng chắc chắn đồng ý bởi ta là chân truyền đệ tử của nàng”.

Nói xong, Tiểu Vô Tướng Công toàn bộ bạo phát mà ra, không giữ lại chút gì hơn nữa Vô Song từ hành trang cũng lập tức lấy ra một cái hộp ngọc, trong cổ tay hắn nhanh chóng hiện ra một cái chìa khóa nhỏ, trong ánh mắt thất kinh của Vô Nhai Tử cùng Đồng Mỗ, hắn liền chậm rãi lấy ra thư tiến cử cùng lệnh bài thân phận của Lý Thu Thủy.

Chuyến đi đến Lôi Cổ Sơn này, chí ít đã đi được nửa chặng đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK