Đồng Mỗ có thể biết đến kiểm chứng tư cách chưởng môn thì Lý Thu Thủy sao có thể không biết bất quá chính bản thân nàng cũng không tin việc này có thể xảy ra dù sao để nàng cùng Đồng Mỗ cộng đồng nhận thức một việc là quá khó khăn.
Hộp ngọc mà Lý Thu Thủy đưa cho Vô Song rốt cuộc cũng chỉ là chứng minh thân phận của hắn với Vô Nhai Tử mà thôi, Lý Thu Thủy vẫn là hy vọng Vô Nhai Tử có thể vì Vô Song mở một mắt nhắm một mắt, điều này cũng tương đối giống với Đồng Mỗ, lúc nãy Đồng Mỗ cũng là muốn Vô Nhai Tử mở một mắt nhắm một mắt.
Hiện nay với lời nói do chính miệng Đồng Mỗ lên tiếng lại thêm sự xác minh thân phận từ Lý Thu Thủy thì đừng nói là mở một mắt nhắm một mắt mà là Vô Nhai Tử bắt buộc phải mở cả hai mắt.
Điều duy nhất mà Vô Song lo lắng là Đồng Mỗ.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy thân phận của Vô Song, Đồng Mỗ lập tức đứng lên, vẻ mặt non nớt tràn ngập tức giận, nàng thân thể run lên chỉ hận không thể giết chết Vô Song.
Nàng có cảm giác... mình bị lừa, bị lừa rất nặng.
Nếu không phải Đồng Mỗ vẫn còn một tia lý trí, nàng biết hiện tại kể cả dốc hết sức cũng không thể đánh bại Vô Song thì nàng có lẽ đã sớm động thủ.
Vô Song hiện nay có thể coi là yếu hơn Đồng Mỗ một chút nhưng mà Đồng Mỗ có thể thắng khi luận bàn mà thôi, thực sự sinh tử quyết đấu thì Đồng Mỗ đừng mơ giết được Vô Song.
Đồng Mỗ sợ nhất là Vô Song lại tiến vào trạng thái hắc ám kia, khi đó nàng nếu may mắn có thể chạy thoát nhưng Vô Nhai Tử thì chết chắc.
Ánh mắt Vô Song cũng nhận ra sự tức giận của Đồng Mỗ, hắn nhìn vẻ mặt của nàng vì tức giận mà đỏ lên thậm chí có chút buồn cười.
Người đời có thể sợ Đồng Mỗ nhưng mà Vô Song hắn không hiểu tại sao... từ khi quen biết nàng hắn không làm cách nào sợ hãi nàng được.
Nhìn Đồng Mỗ làm hắn nhớ đến A Kha, vài năm nữa khi A Kha lớn lên, nàng có lẽ cũng sẽ thành một cô bé đáng yêu như Đồng Mỗ, nghĩ đến hình ảnh A Kha, Vô Song lại có chút nhớ nhà, nhớ Tử Ngọc Sơn.
Thở hắt ra một hơi, Vô Song thần bí cười với Đồng Mỗ một tiếng.
“Đồng Mỗ, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút”.
Nói xong hắn còn làm một hành động làm Đồng Mỗ nghiến răng nghiến lơi, hắn vậy mà dám cầm lấy một cây ngân châm rồi giả vờ làm động tác đâm vào tim mình.
Động tác này quả thật có thể dọa sợ Đồng Mỗ, nàng cũng không dám không nghe Vô Song rồi.
Hai người cứ như vậy bước ra ngoài trong ánh mắt không thể tin tưởng được của Vô Nhai Tử.
......
Đồng Mỗ hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt phụng phịu mà nhìn Vô Song.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?, hừ cho dù ngươi nói gì cũng đừng hòng làm Mỗ tin tưởng ngươi, tiện nhân Lý Thu Thủy lại đang tính toán cái gì?”.
Nhìn Đồng Mỗ như vậy, Vô Song bật cười, một tay đưa ra tốc độ cực nhanh gõ lên trán nàng.
“Đồng Mỗ, ngươi thực sự đầu óc có vấn đề đúng không, đây không phải là muốn tốt cho ngươi, hai bên cùng có lợi? “.
“Ta sau khi trở thành Tiêu Dao Chưởng Môn, bản thân Vô Nhai Tử liền nhàn a?, sau đó ngươi có thể cùng tình lang phiên vân phúc vũ?, có cái gì cần phải suy nghĩ, hắn đôi chân đã phế còn có thể chạy thoát khỏi tay ngươi sao?”.
“Về phần Lý Thu Thủy, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra có gì không đúng sao?, bằng thực lực ta thể hiện ra, ngươi nghĩ Lý Thu Thủy nàng ta có tư cách dạy dỗ ta?”.
Câu thứ hai của Vô Song chính là nửa giả nửa thật nhưng mà Đồng Mỗ vậy mà cũng bắt đầu suy nghĩ.
Đồng Mỗ đánh với Lý Thu Thủy bao nhiêu năm, dĩ nhiên cũng biết thực lực của Lý Thu Thủy, thực lực của Lý Thu Thủy có thể coi là ngang ngửa Vô Song khi ma hóa, tất nhiên điều kiện là Vô Song giữ được thần trí của bạn thân mình.
Đừng nghĩ Lý Thu Thủy yếu, lần trước nàng bị Vô Song đả thương toàn bộ đều là tai nạn, nàng khi đó dùng mị thuật với Vô Song, cũng sẽ không ngờ được Vô Song tự nhiên phát điên, nội lực bạo tăng mới dẫn đến trở tay không kịp mà bị thương.
Mị thuật khác rất nhiều với võ thuật, mị thuật trọng nhất một chữ mị, khi sử dụng mị thuật liền không thể lại dùng võ công hoặc ít nhất toàn thân cũng không thể trong trạng thái chiến đấu, làm gì có ai vừa trong trạng thái chiến đấu lại vừa câu dẫn đối phương?, chưa kể Lý Thu Thủy còn dùng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp, nàng mị hoặc tâm thần Vô Song nhưng cũng phải thả ra tâm thần của mình.
Nói theo ngôn ngữ game thì Lý Thu Thủy khi đó phòng ngự bằng 0, nàng bị Vô Song đột nhiên phản chế tấn công mà còn có thể kịp phản ứng đã coi là cực kỳ không tệ, làm sao có thể không bị thương?.
Lại nói về Đồng Mỗ, Đồng Mỗ đúng thật là không tin Lý Thu Thủy đào tạo được dạng quái vật như Vô Song, nếu nàng có thể đào tạo được Vô Song, bằng vào thực lực của nàng cùng Vô Song hợp lại, hai người đánh lên Linh Thứu Cung thì Đồng Mỗ cũng khó mà đỡ được.
Vô Song cùng Lý Thu Thủy hợp lực không phải chỉ đơn giản như Trương Tam cùng Lý Tứ, nếu hai người am hiểu phối hợp chiến đấu thì tuyệt đối mạnh hơn Đồng Mỗ, nên nhớ Vô Song khi ma hóa hay Lý Thu Thủy đơn thuần chiến lực đều mạnh hơn Trương Tam hoặc Lý Tứ, đặc biệt là một Lý Thu Thủy đã quá hiểu điểm mạnh cùng điểm yếu của Đồng Mỗ, khi đó Đồng Mõ lại càng nguy hiểm.
“Ngươi rốt cuộc là gì của tiện nhân đó?”.
Vô Song thật ra không thích Đồng Mỗ xưng hô với Lý Thu Thủy như vậy nhưng mà giữa hai người có thiên đại oán hận, muốn hòa hoãn cũng là không được.
“Ngươi thấy dung mạo ta thế nào?”.
Vô Song sau khi hỏi câu này liền làm ánh mắt Đồng Mỗ xuất hiện vẻ quái dị, cho dù Vô Song chưa từng nói ra nhưng mà chỉ một câu như vừa rồi đã đủ để Đồng Mỗ xác nhận thân phận của Vô Song.
Vô Song là nam sủng của Lý Thu Thủy.
Đương nhiên xuy xét một chút thực lực của Vô Song... Đồng Mỗ liền cảm thấy hắn từ nam sủng thăng cấp thành nam nhân của Lý Thu Thủy.
“Tiện nhân tính toán thật tốt, dĩ nhiên còn muốn chiếm trọn Tiêu Dao Phái chúng ta?, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý?”.
Nào ngờ Vô Song lại đưa tay ra, cốc vào đầu nàng.
“Ngươi là ngốc à, trên danh nghĩa ta là đệ tử của nàng nhưng mà danh nghĩa ta cũng là đệ tử của ngươi à?, không phải sao? “.
“Sau này Lý Thu Thủy thuộc về ta, Vô Nhai Tử thuộc về ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có cái gì đáng lo lắng?, ta lại có thể đảm bảo Thu Thủy nàng sẽ không tìm đến Vô Nhai Tử, cho dù nàng muốn thì ta cũng kéo nàng về”.
Lần này Đồng Mỗ rốt cuộc cũng cảm thấy xuôi tai bất quá nàng thật tâm vẫn còn lo lắng.
Nàng hiện nay kể cả trừ hết ám tật, kể cả khôi phục đỉnh phong thì vẫn không có cách nào làm đối thủ của Lý Thu Thủy cùng Vô Song liên hợp.
Muốn có lực bảo vệ mình ít nhất phải luyện thành Lục Hợp Bát Hoang Duy Ngã Độc Tôn Công tầng thứ 3.
Nàng biết mình cũng sắp đến chu kỳ tán công lần 3 nhưng mà đây cũng là lúc nàng nguy hiểm nhất, nếu Lý Thu Thủy cùng Vô Song đến thì sao?, nàng chết chắc.
Nàng sợ là sợ, Vô Song sau khi lấy được truyền thừa Tiêu Dao Phái sau đó liền lật lọng.
“Ngươi lấy gì đảm bảo, sau khi nhận được toàn bộ truyền thừa Tiêu Dao Phái... ngươi không lật lọng?, ngươi không cùng tiện nhân kia đối phó Mỗ?”.
Đồng Mỗ biết... nếu nàng chết thì Lý Thu Thủy liền sẽ độc chiếm Vô Nhai Tử.
Nào ngờ nàng vừa nói xong, lại một lần nữa bị Vô Song cốc đầu.
“Ngươi là phát ngốc sao?, giết ngươi xong có lợi gì?, chẳng nhẽ muốn giúp nữ nhân của ta đoạt nam nhân khác?, ta không có cái sở thích biến thái này hơn nữa nếu hiện tại ta muốn ám hại ngươi đã ám hại từ sớm, cần gì đợi đến bây giờ?”.
“Ngươi cũng có thể nghĩ ta làm tất cả vì Tiêu Dao Phái truyền thừa nhưng ngươi phải biết nếu ta chuyên tâm một chút, biết giả vờ một chút, hoàn toàn có thể để Vô Nhai Tử nhận ta làm đệ tử, trở thành đời tiếp theo Tiêu Dao chưởng môn “.
“Bằng vào tư chất của ta lại thêm việc ta là đệ tử của Lý Thu Thủy, chỉ cần thêm một chút thủ đoạn thì không cần đến Đồng Mỗ ngươi ta cũng có thể được chân truyền của Vô Nhai Tử”.
Thật ra Vô Song còn có một cái suy nghĩ tà ác hơn, đáng tiếc hắn không có thời gian.
Cùng lắm mang Vương Ngữ Yên lên Lôi Cổ Sơn, khi đó xem ai sợ ai?.
Hắn không tin có thểm Vương Ngữ Yên trợ giúp, không thể không làm cho Vô Nhai Tử kích động kết hợp với tư chất của hắn, việc trở thành Tiêu Dao Chưởng Môn gần như chắc chắn.
Đáng tiếc, lần đầu đến thế giới này hắn xuất hiện bên cạnh Dung nhi.
Nếu hắn rơi xuống Tô Châu, kế hoạch này không phải là không thể thực hiện.
Rốt cuộc sau khi tốn vài phần công phu miệng lưỡi, hắn cùng Đồng Mỗ liền đạt thành nhận thức chung.
.......
Tiểu viện, lần này không phải là Vô Song nói chuyện với Đồng Mỗ mà là Đồng Mỗ vì Vô Song nói chuyện với Vô Nhai Tử.
Vô Nhai Tử hiện nay tâm tình cực kỳ phức tạp, ông ta cảm thấy lựa chọn đệ tử là việc của riêng mình, vì cớ gì lại không được quyết định?.
Tất nhiên Vô Nhai Tử là vẫn có quyền lựa chọn đệ tử nhưng nếu đệ tử của ông ta sau này không được làm chưởng môn Tiêu Dao thì chọn đệ tử làm gì?.
Tâm khảm Vô Nhai Tử là muốn chọn dạng đệ tử không có căn cơ võ học, dạng đệ tử như vậy mới có thể để ông ta cảm giác ‘một tay dạy dỗ đệ tử’ nhưng Vô Nhai Tử cũng biết dạng đệ tử như vậy dù ông ta truyền hết 70 năm công lực vào thì cũng... không phải là đối thủ của Vô Song.
Vô Song chưa bao giờ tính công lực theo ‘năm’ nhưng mà hắn cảm giác nếu bắt buộc phải chọn một con số, công lực của hắn có thể đạt đến 40 năm.
Dạng công lực như vậy chưa so được với Lý Thu Thủy, Đồng Mỗ, Vô Nhai Tử nhưng mà giải quyết Hư Trúc trong nguyên tác thì quá thừa.
Nếu Hư Trúc dám tranh cướp ngôi vị Tiêu Dao Chưởng Môn với Vô Song, Vô Song không ngại tiễn hắn luôn một đoạn.
Cái ngôi vị Tiêu Dao Chưởng Môn này không đơn thuần chỉ là võ công, không đơn thuần chỉ là Tiêu Dao tuyệt học mà còn có đại tác dụng khác, tác dụng của nó nằm ở ‘nhẫn chưởng môn’.
Cùng là một phái Tiêu Dao, nhẫn chưởng môn không thể khác nhau, ít nhất Vô Song cảm giác như vậy.
Nếu nhẫn chưởng môn là giống nhau, hắn khi trở về thế giới cũ đúng là có thể dùng cái nhẫn này mà kiếm đầy bát đầy bồn, Tây Hạ cùng Tây Hạ Nhất Phẩm Đường có thể không đào được nhưng Linh Thứu Cung trên Thiên Sơn thì lại khác, bằng nhẫn chưởng môn hắn thật sự có tự tin trở thành Linh Thứu Cung Chủ.
Hắn không thể mãi mãi ở thế giới này, hắn nhất định phải quay về vì vậy Linh Thứu Cung trong thế giới này đối với Vô Song không có mấy ảnh hưởng nhưng khi trở về thì lại khác, hắn nếu có thể chiếm được Linh Thứu Cung, có thể coi như nằm mơ cũng sẽ cười.
“Sư đệ, ta biết trong lòng ngươi cảm thấy có chút không phục nhưng ta... cùng tiện nhân kia lần đầu tiên có chút hợp ý “.
“Ngươi cũng đã thấy rồi, Đông Phương Bạch kẻ này dung mạo nhất tuyệt, hắn tuổi cũng còn rất trẻ vậy mà võ công đã tiếp cận ngũ tuyệt cảnh giới, thiên phú cũng cực kỳ kinh người, ngươi lại đã từng nghe được tiếng nhạc của hắn?, sư tỷ không ngại nói với ngươi hắn còn có y thuật cực kỳ kinh người, chỉ bằng hai cái này cũng có thể coi là tài hoa trác tuyệt đúng không?, ngươi đi đầu tìm được một đệ tử hơn hắn?”.
“Tiêu Dao Phái chúng ta phân liệt quá lâu, sở học cũng không tại một người nhưng với tài hoa của Đông Phương Bạch lại được cả ta cùng tiện nhân kia đồng ý, khả năng hắn có thể... đi đến độ cao của sư phụ năm đó, có thể tụ tập tuyệt học phái ta lại một thân, đây không phải là điều sư phụ mong muốn sao?”.
“Cuối cùng là Đinh Xuân Thu, kẻ này mạnh yếu ra sao thì sư tỷ cũng không để ý bất quá sư tỷ tin chắc Đông Phương Bạch có thể thay ngươi giải quyết kẻ này, nếu ngươi chấp nhận thu hắn làm đệ tử vậy thì cũng coi như giải quyết được gánh nặng trong lòng suốt 30 năm qua? “.
“Một mũi tên chúng ba cái đích, ngươi còn chờ đợi gì?”.
Không thể không nói, vì tương lai ở cùng Vô Nhai Tử, một người không thích nói đạo lý như Đồng Mỗ vẫn là rất bỏ công sức ra thuyết phục sư đệ của mình.
Vô Nhai Tử rốt cuộc thở hắt ra, ánh mắt dần dần trở lại vẻ thanh minh.
“Kẻ này có thể khiến sư tỷ cùng sư muội cộng đồng nhận làm đệ tử, bất kể vì sao cũng làm ta rất bội phục, Vô Nhai cũng có thể nhận hắn làm đệ tử, khiến hắn có thể mang Tiêu Dao Phái sở học tụ tập một thân, tiền đề là hắn có thể vượt qua thử thách của Vô Nhai”.
Vô Nhai Tử nói xong, nội lực tích lại trong người, mở miệng lên tiếng mang theo nội lực phóng xuất ra ngoài.
Tinh Hà, bày Trân Lung Ván Cờ.
.......
Trân Lung Trận Cờ này cũng tương đối thú vị, đây là năm ngoái Vô Nhai Tử tự mình sáng tạo ra sau đó liền truyền lại cho đệ tử, cái ván cờ này là tâm đắc cả đời của Vô Nhai Tử nhưng vẫn đang để cho Tô Tinh Hà nghiên cứu sau đó mới mở ra cho thiên hạ võ lâm cùng quan sát.
Trân Lung Trận Cờ này là kiêu ngạo của Vô Nhai Tử, ông ta cảm thấy thiên hạ rất ít người có thể phá được trận này, chỉ có người phá được trận này mới có tư cách làm chưởng môn Tiêu Dao Phái hơn nữa ông ta còn làm sẵn cả chuẩn bị, chuẩn bị mang 70 năm công lực tặng cho người, dẫu sao ông ta hiện nay cũng là phế nhân, chỉ có mang công lực truyền lại cho chưởng môn Tiêu Dao Phái đời tiếp theo mới có thể làm kẻ kia giúp ông ta báo thù.
........
Trân Lung Trận... đây quả thực cũng tính là một cửa ải khó khăn.
Khi Vô Song thấy Tô Tinh Hà bày ra trận này lại nghe thấy yêu cầu của Vô Nhai Tử, hắn suýt nữa có xúc động đánh cho lão nhân què kia một trận.
Hắn đối với Vô Nhai Tử căn bản không có kính trọng, cho dù có thể từ hắn lấy được hai môn tuyệt học là Lăng Ba Vi Bộ cùng Bắc Minh Thần Công thì Vô Song cũng vẫn không kính trọng người này.
Cùng lắm hắn đi tìm Vô Lượng Ngọc Bích, hắn cũng không tin là không tìm được.
Hắn không tìm được... hắn liền đi hỏi Tây Thi, hắn không tin nàng không biết.
Đã tính đến cả bước này nói rõ Vô Song thật sự không tự tin với Trân Lung Trận.
‘Kỳ’ thuật của hắn thật sự chưa đủ phá giải Trân Lung Ván Cờ, hắn cũng chỉ biết muốn phá trận này liền phải tiến vào tử cục, dùng mình ăn quân mình, lấy tử đổi lấy sinh, mở ra một đường sinh cơ.
Biết là biết như vậy nhưng cái này quá mức hão huyền, Hư Trúc năm đó phá trận chính là ăn đại vận, nhắm mắt điền bừa đáp án cũng trúng lại thêm có người nhắc bài sau lưng, Vô Song hắn cũng không có ai nhắc bài, lại càng không mấy tự tin có nghịch thiên may mắn như Hư Trúc.
Trăm tính ngàn tính, rốt cuộc khi Tô Tinh Hà bày xong Trân Lung Ván Cờ, Vô Song cảm giác tròng mắt hắn co giật, nội tâm cảm thấy sóng gió ngập trời.
Trận này... hắn vậy mà biết phá?.