Để ăn mừng việc học hành tiến bộ, Mai Mai định rủ Nguyên đi quẩy một bữa nhớ đời nhưng phút cuối lại bể kèo do ba cậu, ông Ba Bình trở về. Từ dạo vợ mình bỏ đi, ông Ba Bình dành toàn bộ tâm trí cho việc làm ăn, rất ít khi có mặt ở nhà, bình thường một tháng chỉ ghé qua một hai ngày cho Nguyên tiền rồi lại đi tiếp. Tuy nhiên, dạo gần đây ông lại thường xuyên về, có khi một tuần về hai lần, khiến cho Mai Mai lo lắng hỏi Nguyên, liệu có khi nào ba cậu lại làm ăn thua lỗ rồi không.
Nguyên cũng cảm thấy ba mình dạo này rất kỳ lạ. Ông về nhà nhiều hơn nhưng lại ít nói chuyện với cậu hơn trước, đôi khi cậu bắt gặp ông ngồi ngẩn người nhìn mình, giống như muốn thông qua cậu để nhìn thấy một ai đó.
Một hôm Mai Mai nhất định đòi phải lên thị trấn chơi thử sân trượt patin mới mở, trái ngược với cô, Nguyên luôn chậm chạm trong các trò vận động, cũng không quá thích các trò chơi tiêu hao thể lực. Nhưng dưới sự kỳ kèo nhõng nhẽo của cô, cuối cùng cậu vẫn phải đi theo, vào tập một lát té ngã hết năm lần thì ra ghế chờ ngồi giữ đồ chờ cô gái nào đó đang chơi chơi vui đến mặt mày đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại nhưng nhất định không chịu nghỉ.
Lúc cậu về nhà đã thấy ba mình về từ hồi nào, đang nằm say khướt giữa đống chai rượu trống không. Nguyên chưa bao giờ thấy ba mình uống nhiều như vậy, ngay cả lúc ông bị vỡ nợ, ông Ba Bình có một thời tuổi trẻ ra vào không ít chỗ ăn chơi nhưng là người tỉnh táo rất biết điểm dừng. Cậu im lặng thu dọn nhà cửa sạch sẽ, đỡ ba mình nằm lên ghế sofa, lúc này mới nhìn thấy bên chỗ ông ngồi có một phong bì lớn màu trắng. Cậu lấy ra, để gọn gàng trên bàn, lại giặt khăn bắt đầu lau người cho ba. Cậu lau tới cổ thì ông Ba Bình mở mắt ra nhìn cậu, Nguyên nghĩ ông đã tỉnh nên nói:
"Để con lau người rồi ba vào trong phòng mà ngủ."
Đột nhiên, ông Ba Bình đưa tay hất chiếc khăn trên tay cậu ra xa, con mắt đỏ ửng, ông chỉ tay vào phong bì trắng trên bàn nói như thét lên:
"Mẹ của con tàn nhẫn lắm, ba yêu cô ta nhiều như vậy, lúc hoạn nạn cô ta bỏ ba mà đi còn chưa đủ, hóa ra con cũng không phải con trai của ba, cô ta lừa dối ba chừng đó năm, Nguyên ơi, mẹ của con tàn nhẫn quá." Nói rồi ông co người lại trên ghế mà khóc như một đứa trẻ, nấc lên từng cơn, uất ức, nghẹn ngào, thống khổ.
Nguyên cảm thấy dường như máu đã rút sạch khỏi người mình, cả người cậu đều lạnh ngắt, cậu run rẩy cầm lấy chiếc phong bì, từng chút từng chút kéo tờ giấy phía trong ra, giống như đang cầm đầu lưỡi dao, một chút lại một chút cứa vào lòng cậu đau đớn.
"Kết luận: Hai người trên không có quan hệ huyết thống Cha – Con."
Tối hôm đó, Nguyên ngồi trong phòng mình thức suốt một đêm, đến khi nghe thấy tiếng bước chân qua lại rồi tiếng ô tô đi xa dần cậu biết ba mình đã đi rồi. Lúc mở cửa ra, chỉ thấy một tờ giấy trên bàn ghi "Ba có việc phải đi, con ở nhà ngoan nhé" cùng một xấp tiền mặt, chiếc phong bì kia cũng không còn thấy đâu. Nguyên biết, ba sẽ không bỏ mình, nhiều năm qua ông yêu thương cậu như vậy, đâu thể nói không phải con là bỏ được. Nhưng cậu tự hỏi, liệu mình có đủ ích kỷ và can đảm để tiếp tục tiếp nhận tình thương này của ông hay không?
Trước kỳ thì xét học bổng hai ngày, thầy Quân đột nhiên nhận được điện thoại của cậu học trò cưng. Sau đó danh sách tham gia giành học bổng phát sinh thêm một cái tên. Một tuần sau, Trần Nguyên trở thành một trong năm học sinh đạt được thành tích cao nhất, nhận được thông báo bốn mươi ngày sau sẽ lên đường sang Canada. Hầu hết thủ tục giấy tờ đều do Nguyên tự làm dưới sự hỗ trợ của giáo viên chủ nhiệm, cậu đã tròn mười tám tuổi từ đầu năm, không cần người giám hộ ký thay nữa. Thầy Quân cũng nhiều lần gọi cho ông Ba Bình nhưng điện thoại đều trong tình trạng không liên lạc được, Nguyên nói ba mình đang có chuyến làm ăn ở cửa khẩu, có thể nơi đó không có sóng, cậu sẽ nói kỹ với ba mình thầy đừng lo. Thầy Quân thở dài, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ông biết ba mẹ Nguyên đã ly hôn, Nguyên sống cùng với ba mình nhưng ba thằng bé lại thường đi làm ăn xa, ông chủ nhiệm lớp hai năm cũng chỉ gặp vị phụ huynh này được đúng một lần.
Tất cả những gì xảy ra trong một tháng đó, Nguyên đều dấu Mai Mai, cậu hèn nhát lại tham lam, muốn tận hưởng được sự ấm áp và rực rỡ của cô đến tận giây phút cuối cùng.