Ông Ba Bình từ năm năm trước đã thôi không còn đi buôn bán, ông mua một căn nhà trên thị trấn, mở một tiệm tạp hóa nhỏ rồi tái hôn với một người phụ nữ góa chồng, bà không xinh đẹp như mẹ Nguyên nhưng rất dịu dàng và chu đáo. Ông Ba Bình cả đời đường tình duyên, tình thân đều lận đận cuối cùng lại có được một bến đỗ bình yên, điều hai mẹ con anh thiếu ông cuối cùng đã có người khác giúp bù đắp, vậy nên Nguyên rất biết ơn người mẹ kế này của mình. Mỗi lần gửi quà về cho ông Ba Bình luôn nhớ gửi cho bà một phần. Thỉnh thoảng không quên nhắn tin gọi điện hỏi thăm.
Sáng nay ông Ba Bình biết con trai ghé thăm nên giao cửa tiệm lại cho vợ, ông đưa con trai đi mấy nơi ăn mấy món ngon sau đó hai cha con mới ghé quán trà ngồi nói chuyện. Nhìn chàng trai chín chắn, trưởng thành ngồi cạnh mình ông Ba Bình không khỏi tự hào, dù nó không phải máu mủ của ông nhưng mười mấy năm làm cha con, tình thương ông dành cho nó là thật. Sau khi Nguyên bỏ đi, ông thật sự hối hận, thằng bé vô tội nhưng chính ông lại không đủ bình tĩnh để nó tuổi nhỏ như vậy đã phải một mình tha hương. Ngày Nguyên chủ động liên lạc lại với ông, một người đàn ông to cao lừng lững như ông vậy mà ở bên đường ngồi ôm điện thoại khóc, luôn miệng dặn đi dặn lại: "Vất vả quá thì về, ba vĩnh viễn là ba của con."
Hai cha con ngồi uống hết bình trà, nói chuyện đông chuyện tây đến gần trưa ông Ba Bình mới giục Nguyên đi về, ông biết chiều anh và Mai Mai phải chạy xe về Sài Gòn. Không biết vì lí do gì hai đứa trẻ này lại về bên nhau nhưng nhìn con trai mình hạnh phúc như vậy ông cũng vui lây, ông mong nó sớm có được tổ ấm của riêng mình. Ra khỏi quán trà, vừa định đi tới chỗ đỗ xe thì tiếng mô tô gầm gừ làm cho hai cha con không khỏi quay sang nhìn, ông Ba Bình nheo nheo mắt một lát thì buột miệng:
"Người này nhìn giống như bạn trai cũ của Mai Mai."
Sực nhớ bạn trai hiện tại của con bé là con trai mình thì ngại ngùng im lặng.
Nguyên nhìn anh chàng xăm trổ đang cưỡi xe phân khối ở bên kia đường, trông anh ta rất lạ nhưng người phụ nữ ngồi sau xe đang ôm eo anh ta lại không lạ. Chính là phó tướng Hồng Thúy một thời của chị Mai đây mà. Theo danh sách một hai ba bốn năm bạn trai cũ của Mai Mai, tính thời gian thì chắc đây là số hai hoặc số số rồi, một người đàn ông như vậy sẽ yêu đương trong sáng như nước tinh khiết sao? Nguyên vỗ tay ba mình, nói ông chờ anh một lát rồi đi qua đường để lại ông Ba Bình đầy lo lắng. Con trai ông định đi kiếm chuyện với bạn trai cũ của bạn gái thì phải. Anh chàng kia nhìn có vẻ cũng không phải hiền lành gì, ông có nên gọi báo công an không?
Hồng Thúy đang định tạm biệt chồng để vào chỗ làm thì thấy một anh chàng đẹp trai xăm xăm đi tới. Quan trọng hơn là anh chàng đẹp trai này nhìn còn rất quen. Đến khi Nguyên chỉ cách mình vài bước chân cô mới vỗ vai chồng la lên:
"A, có phải Trần Nguyên không?"
Anh chồng còn đang ngơ ngác không rõ Trần Nguyên nào thì đã thấy anh chàng đẹp trai kia mỉm cười trả lời vợ mình:
"Là mình, lâu rồi mới gặp"
"Trời đất, cậu đi một lèo cũng phải gần chục năm rồi phải không?"
"Đúng vậy, cậu dạo này sao rồi? Người này là bạn trai cậu hả?" Nguyên hỏi, câu đầu là xã giao, câu sau mới là mục đích chính.
Hồng Thúy cười lớn.
"Bạn trai gì, chồng mình đó, mình kết hôn khi vừa xong đại học. Cậu về nước đã gặp chị Mai chưa? Mấy nay chị ấy bận gì cũng không thấy liên lạc với mình."
Nguyên tự động bỏ qua câu hỏi của Hồng Thúy mà quay lại với mục đích chính.
"Thì ra quen nhau học đại học xong, hèn gì mình nhìn chồng cậu thấy lạ."
"Dĩ nhiên rồi, anh ấy là người ở nơi khác chuyển đến, mình cưới được hai năm chị Mai mới gặp mặt luôn đó."
Trong lòng Nguyên cưới sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Có người nào đó to gan quá, vì hờn anh mà dám nhận chồng người khác làm bạn trai mình luôn.
"Nhìn hai người rất đẹp đôi, ba mình còn chờ nên mình đi nhé, à, đừng nói với Mai là gặp mình nhé, định cho cô ấy bất ngờ."
Hồng Thúy vẫn ngu ngơ dễ lừa như năm nào:
"Ok, ha ha, mình sẽ giữ bí mật, cậu sớm gặp chi ấy đi, dạo cậu đi chị ấy nhìn như sắp chết đến nơi, bọn mình sợ quá trời."
"Ừ." Nguyên đáp.
Lúc Nguyên quay lại Mai Mai đã sắp xếp hành lý xong, lúc cô lên xe rồi Gia Bảo vẫn còn đuổi theo nói qua cửa sổ:
"Chị đừng lo lắng gì cả, em sẽ chăm sóc dì như mẹ ruột của mình, sau này chị thường xuyên về nhà nhé."
Mai Mai vẫy tay tạm biệt mấy lần cậu mới dứt ra.
Xe chạy ra tới quốc lộ, tới một đoạn đường đầy bóng cây, Nguyên đột nhiên dừng xe quay sang tháo dây an toàn của Mai Mai ra kéo cô ôm vào lòng. Mai Mai vỗ vỗ lưng anh hỏi: "Anh sao vậy?"
Nguyên dụi dụi đầu vào cổ cô giọng ậm ừ: "Không sao hết, nhớ em thôi."
Mai Mai buồn cười xoa xoa đầu anh.
"Ừ, nhớ thì cho anh ôm, ôm nhanh mình còn đi không trễ."