Chuyện đám cưới cả hai vẫn chưa quyết định thời gian, vì Mai Mai muốn đăng ký kết hôn rồi đi trăng mật luôn, Nguyên thì cô nói gì nghe đó nhưng bà Giao lại không chịu. Bà muốn chờ mãn tang rồi phải làm đủ thủ tục dạm ngõ, đám hỏi, đám cưới, đãi ít nhất ba mươi bàn, mời hết bạn bè, họ hàng, làng xóm.. bà sợ Mai Mai xúc động làm bừa bèn kiếm thêm cô hai là đồng minh suốt ngay nhắn tin, gọi điện cho cô. Mai Mai nhức đầu lấy điện thoại nhắn cho đàn em Hồng Thúy lâu ngày không liên lạc:
"Hồi em lấy chồng mẹ em có bắt phải làm một đống thủ tục cưới hỏi rườm rà không?"
"Sao không, em mệt muốn chết luôn. Ủa sao chị hỏi cái này, đừng nói em chị định lấy chồng nha?"
"Không được hả?"
"Đệt, chị lấy ai? Chị yêu đương hồi nào sao em không hay?"
Mai Mai sực nhớ sau khi xác định quan hệ với Nguyên thì bị giãn dây chằng, rồi ba mất, lu bù đủ thứ quên cả kể cho người chị em này chuyện mình yêu đương. Bèn chuyển qua cuộc gọi kể vắn tắt cho Hồng Thúy nghe sơ qua, ngờ đâu nghe nói người đó là Trần Nguyên thì Hồng Thúy rít lên, kể việc gặp anh trên thị trấn. Mai Mai nghe tới đó là đã biết chuyện bạn trai kia bị bại lộ, quên cả hỏi tiếp chuyện cưới xin cúp máy luôn. Thì ra biết là cô nói xạo rồi nhưng vẫn cố tình tỏ ra không biết, âm thầm cười sau lưng cô, anh chàng nào đó dạo này không ngoan nữa, cần phải được chị Mai dạy dỗ.
Tối đó, Nguyên sau khi rửa chén, dọn nhà, tắm rửa xong, quen mùi định ôm gối vào phòng Mai Mai ăn vạ ngủ ké thì thấy cửa bị khóa trái. Anh vặn vặn mấy lần không được, bèn gọi vọng vào:
"Mai, sao cửa khóa rồi, em ra mở cho anh đi."
Mai Mai đứng sau cửa chờ thời cơ này đã lâu, cô hắng giọng:
"Thật ra em có điều này muốn nói với anh. Ngoài anh ra em không có mối tình nào khác nữa hết. Trước đó là em nói xạo anh đó."
Nguyên có dự cảm không lành, nhẹ giọng dỗ cô:
"Cho anh vào đi rồi nói tiếp, anh buồn ngủ quá."
"Nhưng em nghĩ rồi, em vẫn muốn được trải nghiệm một tình yêu trong sáng như nước tinh khiết, nên cho đến khi cưới anh đừng có ngủ trên giường em nữa." Nói rồi cô sung sướng tắt đèn lên giường đi ngủ để lại Nguyên đau khổ ngoài cửa. Nguyên tức muốn chết, có ai yêu một cô gái từ năm 15 tuổi đến 27 tuổi mới tóm được vào tay mà còn muốn yêu đương trong sáng không? Anh có bị bệnh khó nói đâu, anh là một người đàn ông khỏe mạnh và bình thường.
Mai Mai cấm vận người nào đó được năm ngày, đến ngày thứ sáu đi làm về thì phát hiện ra không tìm thấy khóa nhà. Loay hoay mãi cuối cùng vì qua mệt mỏi nên nghe lời Nguyên dụ dỗ qua nhà anh ở tạm, có thể khóa rớt trên công ty để mai lên tìm là được. Tối đó, cô hất tay nười nào đó đang định giở trò ra nhắc lại lời thề của mình thì bị anh chặn miệng hôn cho điên đảo, hôn xong vừa có hành động không trong sáng với cô vừa thì thầm:
"Em chỉ nói không được không trong sáng trên giường em thôi, đây là giường anh."
Mai Mai bó tay, nghĩ bụng chắc mai phải gọi cho bà Giao, nói bà liệu liệu cắt bớt thủ tục cưới hỏi lằng nhằng đi không chứ cứ đà này có khi con gái phải ăn kem trước cổng, à, ăn cơm trước kẻng mất.
Cuối cùng chuyện tình yêu trong sáng vẫn bị hoãn lại trước sự mặt dày không có biên giới của Nguyên. Kế nữa nhà của họ bắt đầu khởi công, Mai Mai ngày thường đi làm, cuối tuần đi theo Nguyên xem công trình, thỉnh thoảng còn phải đi chọn mua đồ nội thất, không có cả thời gian để hờn dỗi nữa. Nhà xây xong thì cũng tới lúc bà Giao gọi Mai Mai về xả tang sẵn bàn chuyện cưới hỏi, phong tục để tang quê chồng bà không quá khó khăn, bà cũng muốn con gái nhanh yên bề gia thất.
Dưới nỗ lực thuyết phục không ngừng nghỉ của Mai Mai, cuối cùng bà Giao cũng đồng ý rút gọn thủ tục còn dạm ngõ và đám cưới, khách mời chỉ gọi gọn trong họ hàng và bạn bè. Việc chuẩn bị không để cô và Nguyên phải lo, ông Ba Bình và bà Giao sẽ bao trọn gói, chờ đến ngày lành cả hai chỉ cần có mặt là được. Tối một ngày nào đó, Mai Mai nằm nhắn tin cho Hồng Thúy một hồi lâu, tới khi vào giường thì ôm lấy Nguyên, kéo kéo dây áo ngủ xuống, giọng đầy âm mưu:
"Thúy nó nói muốn cưới nhanh không phải thủ tục rườm rà thì chỉ cần có bầu trước là được. Anh có muốn thử không?"
Nguyên đưa tay sờ sờ vai cô, vừa sờ vừa thở dài.
"Dù anh rất muốn làm chuyện không trong sáng với em nhưng nếu anh làm vậy mẹ em sẽ giết anh mất." Nói rồi lấy chăn quấn kín người cô lại hai vòng. Mỡ treo miệng mèo, không ai có thể thấu cho sự đau khổ này của anh đâu.
Trước đám cưới, Mai Mai đã gặp lại một người cô không ngờ tới, mẹ của Nguyên, bà Trà Giang. Không phải tình cờ gặp mà bà ta cố tình tìm cô, lúc nghe lễ tân công ty báo có người muốn gặp Mai Mai còn tưởng là khách hàng. Bà ta nói với Mai Mai muốn mời cô đi uống một ly café.
Mai Mai đưa bà qua quán café gần công ty, gọi nước cho cả hai người rồi yên lặng ngồi nhìn người phụ nữ trước mặt. Nhiều năm trôi qua, ngoại trừ vài nếp nhăn trên khóe mắt dường như bà ta không thay đổi gì nhiều, vẫn xinh đẹp và kiêu ngạo. Nhìn vào diện mạo, trang sức, quần áo, túi xách hàng hiệu có thể thấy những năm qua cuộc sống của bà ta rất tốt.
Ba Giang khuấy ly trà trong tay.
"Chắc con cũng biết ông Ba Bình không phải là cha ruột của Nguyên, cha ruột của nó là một Việt kiều hiện đang sống ở Úc. Thời gian trước, lẽ ra nó sẽ từ Canada qua Úc tham gia một dự án và gặp cha mình rồi nhưng không biết sao lại bỏ hết quay về Việt Nam."
Việc này Nguyên đã nói cho Mai Mai biết, cô cũng từng hỏi anh có hối hận vì không đi tìm cha ruột mình mà quay về Việt Nam tìm cô hay không, Nguyên đã trả lời là không. Anh nói trong thâm tâm vẫn chỉ coi ông Ba Bình là cha mình, còn người cha kia, lúc trước muốn gặp là vì tò mò thôi, chính ông ta cũng không biết đến sự tồn tại của anh, gặp nhau có khi chỉ làm xáo trộn cuộc sống riêng của ông ấy một cách không cần thiết.
Giọng bà Giang vẫn đều đều:
"Thời gian trước cô có gọi cho Nguyên nhiều lần, khuyên nó nên đi gặp rồi nhận ba ruột nhưng nó không nói gì, còn chặn luôn số của cô. Cô phải liên lạc với ông Ba Bình mới biết hai đứa sắp kết hôn."
Mai Mai cực kỳ thắc mắc sao người phụ nữ này lại tìm cô để nói chuyện này. Ngày xưa bà ta để lại Nguyên theo người tình đi hưởng giàu sang phú quý, một cuộc gọi điện thoại về hỏi thăm con trai cũng không thấy. Lúc ông Ba Bình phát hiện Nguyên không phải con mình, nghe nói có gọi cho bà ta chất vấn cũng không thấy bà ta quay về đón con trai đi. Sao tự nhiên bây giờ lại quan tâm? Hàng loạt kịch bản phim truyền hình nhảy ra trong đầu Mai Mai, cô nghiêng đầu nhìn bà ta hỏi dò:
"Cô bây giờ đang độc thân ạ?"
Bà Giang bị ngắt ngang câu chuyện nhìn Mai Mai không hài lòng.
"Đúng vậy."
"Ba của Nguyên, ý con là bà ruột của anh Nguyên cũng vậy ạ?"
"Đúng vậy, ông ấy góa vợ nhiều năm rồi."
Mai Mai vỗ tay xuống bàn.
"Để con đoán, có phải giờ ông ấy góa vợ lại giàu nên cô muốn dắt con trai đi nhận ba, sẵn nhận luôn mẹ con trai là cô phải không?"
Bà Giang trừng mắt nhìn cô:
"Con ăn nói với mẹ chồng kiểu gì vậy? Tôi làm vậy thì đã sao? Cha mẹ con ruột thịt đoàn tụ là chuyện thường tình, tôi đang muốn cho con trai tôi một gia đình trọn vẹn."
Mai Mai bật cười.
"Cô biết không, bây giờ cô còn đáng ghét hơn cả ngày xưa. Cô nên biết, kể từ ngày cô bỏ đi, cô đã không có quyền được can thiệp vào cuộc sống của anh ấy rồi. Hơn nữa, anh ấy cũng không thèm cái gia đình được ráp thành vì lòng tham của cô đâu, anh ấy có gia đình rồi, con là gia đình của anh ấy."
Nói rồi Mai Mai xách giỏ đi thẳng.
Ra khỏi quán café Mai Mai vẫn thấy nghẹn trong ngực, người của chị Mai bảo kê vậy mà người ta thích bỏ là bỏ thích tìm là tìm, đâu dễ vậy.
Tối đó Nguyên đi làm về thì đã thấy Mai Mai đang ở trong nhà mình, mặc bộ váy trắng anh tặng năm lớp 11, cô kéo anh vào phòng cầm tay anh đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn, cười dịu dàng.
"Em sốt ruột quá không chờ tới đám cưới nổi nữa, từ hôm nay em sẽ trở thành gia đình của anh. Được không?"
Nguyên lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay cô, cặp nhẫn này vốn để chờ trao vào hôn lễ. Anh hôn vào từng ngón tay của cô, khẽ hỏi:
"Từ giờ đến đám cưới còn hai tháng nữa, nếu như em lỡ có bầu mẹ em cũng không biết phải không?"
Mai Mai gật đầu chắc như bắp.
* * *
* * *
Sau đó bà Giao tức điên lên vì Mai Mai nghén đúng vào lúc làm đám cưới. Không thể dấu được ai chuyện cô ăn cơm trước kẻng cả vì cô dâu đón khách một lát là phải chạy đi ói, chú rể thì lo lắng tới xoắn cả lên.
Mai Mai trốn trong nhà vệ sinh thì thầm với chồng mình:
"Lát làm tiệc xong em sẽ giả vờ mệt quá, anh ra đỡ em rồi mình đi về nhanh luôn nhé, mẹ em qua ngày hôm sau sẽ quên thôi, bà vui vì có cháu sẽ không xử hai tụi mình nữa đâu."
Nguyên ôm cô cười rung cả người.
"Mai, em lừa anh, em nói bầu hai tháng thì mẹ sẽ không biết, anh sợ mẹ lắm, em phải bảo vệ anh."
"Được, em bảo kê cho anh." Mai Mai lại gật đầu chắc như bắp.
Hết