Nguyên cũng có một bí mật, thật ra câu luôn thích quãng đường chạy trốn đó cùng Mai Mai, thích cách cô bé nắm chặt tay cậu xông về phía trước, không thấy phiền hà vì những bước chạy khập khiễng của cậu hoặc sẽ lùi lại phía sau lưng che cho cậu nếu đám trẻ phía sau vừa đuổi theo vừa ném bùn đất. Dù họ đều chật vật thở không ra hơi nhưng kỳ lạ là câu lại cảm thấy thật an toàn và tự do.
Buổi chiều thỉnh thoảng ba mẹ Nguyên sẽ gửi cậu qua nhà Mai Mai, còn phần lớn thời gian cả hai sẽ làm bài tập về nhà và chơi cũng nhau ở sân dưới nhà sàn. Khoảng sân này được lót đá xanh sạch sẽ, sau lại được ông Ba Bình đặt vào một bộ bàn ghế nhỏ, bắc thêm một cái võng rất thích hợp để hai đứa trẻ cùng một con chó mập hiếu động chơi mà không lo nắng mưa, mệt có thể leo lên võng để nằm ngủ.
Thật ra Mai Mai rất tò mò về ba mẹ của Nguyên, họ không giống như những cặp vợ chồng xung quanh mà cô bé biết. Không ồn ào cãi vã suốt ngày như ba mẹ cô bé, cũng không ngọt ngào anh em như vợ chồng cô hai. Họ luôn im lặng, một người ngồi ở phòng khách một người sẽ trong phòng bếp, một người ở ngoài vườn một người sẽ ở trước sân, ngoại trừ những lúc phải chở nhau lên thị trấn dường như họ không cùng ở một chỗ. Ngay cả ăn cơm cũng người trước người sau. Kỳ lạ hơn là mặc dù lạnh lùng với nhau như vậy nhưng ông Ba Bình lại rất nhiều chuộng vợ mình, chỉ cần không phải ra ngoài buôn bán ở nhà ông sẽ tự làm hết tất cả việc nhà, tự lau chùi, giặt giũ đến quét dọn. Ông còn dạy cho Nguyên nấu cơm, giặt đồ để cậu tự chăm sóc mình và mẹ mỗi khi ông vắng nhà. Nguyên dường như cũng bị lây sự im lặng đó từ ba mẹ mình, cậu ít nói ít cười, ở trên lớp lạnh nhạt, về nhà cũng lặng lẽ.
Duy chỉ có một lần Mai Mai thấy được cảm xúc mạnh mẽ khác thường của Nguyên. Đó là một chiều khoảng cuối học kỳ hai lớp 5. Ông Ba Bình sáng đã bận rộn ra khỏi nhà, mẹ Nguyên sau buổi trưa cũng tất tả mang con qua gửi cho mẹ Mai Mai rồi đi mất. Hai đứa trẻ chơi một lát ở sau góc vườn thì trời kéo mây nên Mai Mai đề nghị qua nhà sàn chơi tiếp. Do tối qua thức xem phim với mẹ hơi khuya nên chỉ một lát sau cô bé đã gà gật rồi bò lên võng, chiếc võng đu đưa nhè nhẹ, không biết ngủ bao lâu thì Mai Mai bị một tiếng khóc lớn làm cho giật mình tỉnh dậy. Bên ngoài trời đang mưa nhỏ, trên bàn nhỏ cậu bé ngồi im như pho tượng, bàn tay nắm chặt, mắt đỏ hoe, trên đầu hai đứa trẻ là vị trí phòng khách vang lên tiếng nói và tiếng khóc.
Có lẽ do mới ngủ dậy chưa hoàn toàn tỉnh táo, hoặc do tiếng mưa lao xao làm nhiễu âm thanh, Mai Mai chỉ nghe được lỏm bỏm tiếng được tiếng mất.
"Đi theo anh.. hắn không lo được cho em.. giờ hắn nghèo mạt rệp."
"Không được, còn thằng Nguyên.. anh nói em phải làm sao.. em ghét cuộc sống này, ghét căn nhà này."
"Đi, đi.. anh sẽ cho em tất cả.."
Cô bé biết, có một giọng đàn ông và một giọng phụ nữ. Người nữ chính là bà Giang mẹ của Nguyên, giọng bà rất đặc biệt, trong veo, cao vút. Nhưng giọng nam không phải của ông Ba Bình.
Mai Mai chỉ là một cô bé mười tuổi, hiểu biết tình cảm chủ yếu vẫn từ những bộ phim truyền hình 8h tối, nhưng ngay tại thời khắc đó cô bé mờ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Bản năng nào đó đã thôi thúc Mai Mai phải làm gì đó để ngăn Nguyên không phải nghe những thứ này, cô bé vọt dậy khỏi võng chạy tới bàn, sau đó dùng hai bàn tay mập của mình bịt tai cậu lại. Trong phút chốc, những âm thanh hỗn loạn bên ngoài đột ngột biến mất, trong tai Nguyên chỉ còn tiếng ù ù, giống như ngồi trước quạt máy và bật số lớn nhất vậy, trong lòng cậu dường như cũng không còn khó chịu nhiều nữa.
Cho tới khi tay Mai Mai mỏi muốn gãy người đàn ông đó mới rời đi, tiếng bước chân dẫm bình bịch trên cầu thang gỗ, tiếng ô tô rì rì xa dần, ở trên nhà bà Giang vẫn khóc rấm rứt. Mai Mai thở dài nhẹ nhõm, may ghê, nếu bà Giang mà bỏ đi thì không phải thằng đệ của mình sẽ không còn mẹ sao. Trên tivi người ta vẫn ca "mất cha ăn cơm với cá, mất mẹ liếm lá đầu đường" đó, tưởng tưởng đến gương mặt trắng bóc đang yêu đó phải ngồi liếm lá như con Meo thôi là đau lòng rồi.