Trong khoảng thời gian này Nguyên vẫn duy trì liên lạc với Mai Mai qua ứng dụng chat đều đặn mỗi ngày. Chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, chia sẻ vài câu chuyện cười, thỉnh thoảng là mấy video anh tự đàn và hát. Có điều có người vẫn đang cay cú vì mất nụ hôn đầu nên chỉ xem mà không trả lời. Hôm nay, không biết anh học ai còn gửi cả tin nhắn thoại, chỉ một câu ngắn:
"Chúc em ngủ ngon, nhớ em."
Giọng đàn ông trầm trầm quyến rũ khiến Mai Mai không thể chống cự được mà bấm nghe lại một lần, thêm một lần, lại thêm một lần nữa, trong cái lần cô tự nhủ là lần cuối đó không biết sao Mai Mai trượt tay thả một trái tim. Cô hốt hoảng quăng điện thoại ra xa, lại hốt hoảng bò sang lấy điện thoại lại, giờ là 12h đêm rồi, hy vọng anh ấy đã ngủ, nhanh tìm cách thu hồi trái tim vừa thả nhầm kia. Nhưng có người còn nhanh hơn cả cô, cô vừa cầm điện thoại trên tay thì một tin nhắn mới nhảy ra:
"Thích anh chúc ngủ ngon, hay thích anh nhớ em?"
"Trượt tay thôi, tôi đều không thích, anh không cần suy diễn."
Lần này anh trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng trầm pha chút uể oải có lẽ đang ở trên giường:
"Anh lỡ suy diễn rồi. Mai mua đồ ăn sáng cho em nhé? Có một quán bún bò Huế rất ngon."
Mai Mai cũng lười biếng gõ, mở tin nhắn thoại:
"Bùn bò giò gân, giá trụng, không hành tây, thêm sa tế. Đừng gõ cửa mà treo trước cửa vì mai là cuối tuần, ngày tôi ngủ nướng. Vậy nhé, tạm biệt, ngủ ngon."
Nguyên buồn cười, cô gái này hờn mát lâu ghê, hôn cô cũng hơn nửa tháng rồi mà vẫn còn giận, nếu không phải vì hôm đó trong lòng anh cũng rất run và không có kinh nghiệm thì nụ hôn đó không thể kết thúc nhanh vậy đâu, mỗi lần nghĩ lại anh đều tiếc muốn chết.
Anh nhắn cho cô một tin nhắn nữa trước khi khóa máy:
"Đảm bảo sẽ làm em hài lòng. Ngủ ngon."
9h sáng thứ bảy, Mai Mai bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô cố tình giả vờ không nghe thấy nhưng tiếng gõ vẫn đều đặn vang lên như gõ mõ. Không chịu nổi cô quấn chăn đi ra, nhìn qua mắt mèo thì thấy anh chàng nào đó quần áo tóc tai chỉnh tế đang xách túi nilong đứng trước cửa. Mai Mai tức giận mở toang cửa:
"Đã dặn anh không được gõ cửa rồi mà."
Nguyên nhìn cô đầu tóc bù xù quấn chăn in hình ngôi sao nhỏ không kìm được cười phá lên
"Nhìn em như con bù nhìn rơm."
Nói rồi lách qua cô đi vào trong nhà.
"Em đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng, bữa sáng không nên ăn trễ quá, ăn xong rồi ngủ tiếp cũng được."
Mai Mai lầm bầm.
"Anh tưởng muốn ngủ lại là ngủ lại được chắc?"
Dù vậy vẫn đi vào phòng ngủ cất chăn rồi đi vào toilet vệ sinh cá nhân. Lúc cô đi ra, người nào đó đã tự nhiên vào bếp tìm tô đũa thìa, dọn sẵn hai tô bún ra bàn ăn. Mai Mai cũng không khách sáo ngồi xuống cầm đũa lên ăn, vừa ăn vừa góp ý, nhìn rất ra vẻ:
"Bún chỗ này nấu khá ngon đó nhưng sa tế không được thơm lắm, gân hầm hơi mềm, cho 8 điểm thôi."
Nguyên cũng không phật lòng, cô còn muốn hờn thì chiều cô một chút là được.
"Lần sau anh nấu cho em ăn, anh học được một công thức trên mạng, nấu ra rất đúng vị Huế."
Mai Mai hừ nhẹ một tiếng, ý là còn để xem. Anh cười gặp thêm giá vào tô cho cô, còn cẩn thận gạt bỏ mấy cọng rau muống bào dính vào. Mai Mai nhếch miệng, ừ cũng tạm hài lòng.
Ăn xong Mai Mai tự giác đi dọn chén vào bồn rửa, dù gì người ta đã cất công mua cho cô ăn, phần rửa chén cô cũng nên làm. Nguyên không giành với cô mà rửa tay rồi hỏi:
"Bộ trà An thổ túc em để ở đâu?"
"Trong tủ phía trên máy hút mùi đó, anh lấy làm gì?"
"Pha trà cho em uống."
Anh tìm được bộ trà, cả hũ trà Ô Long cô mới dùng có một lần kia, lại lấy ấm nước siêu tốc lấy nước lọc nấu sôi, lại thành thạo rửa bình tráng ly ngâm trà. Mai Mai đứng cạnh nhìn hoa cả mắt.
"Anh biết trà đạo à?"
"Không biết, tối qua anh vừa xem hướng dẫn trên mạng, nếu chỉ pha trà đơn giản thôi cũng không khó lắm."
Làm xong, anh bê khay ra bàn sofa, Mai Mai đi theo có cảm tưởng mình là khách chứ không phải là chủ nhà.
Buổi sáng thức dậy, được cho ăn ngon, lại được thưởng thức trà thơm, tâm trạng Mai Mai tốt hẳn ra, cô xếp bằng trên thảm nhìn qua Nguyên ngồi bên cạnh hỏi:
"Bây giờ anh đang làm công việc gì? Thứ bảy không phải đi làm sao?"
Nguyên vui vẻ trong lòng, từ ngày gặp lại đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi thăm anh.
"Anh là Kiến trúc sư cho một công ty kiến trúc, công việc không quá bận rộn nên thứ bảy và chủ nhật có thể nghỉ." Nếu để Duy Vĩ nghe thấy chắc anh ta sẽ nghiến răng kèn kẹt, công việc còn cả núi kìa nhưng bạn anh ta vì theo đuổi bạn gái đã bỏ lại anh ta một mình cô đơn lạnh lẽo ở văn phòng.
Mai Mai không ngạc nhiên lắm, từ lúc nhỏ cô đã biết Nguyên có năng khiếu vẽ, ngoài những bức vẽ hoa hướng dương tặng cô thì vẽ ký họa chì nhà cửa, phong cảnh rất nhiều. Cô cũng hình dung sau này anh sẽ làm công việc nào đó liên quan đến vẽ vời.
"Anh về nước lâu chưa?"
"Trước ngày anh đi Đại Bình với em hai ngày, ghé qua Sài Gòn cất hành lý, rạng sáng hôm sau bay lên Bảo Lộc luôn."
"Anh biết em dẫn tour đó hả?" Cô hơi ngạc nhiên.
"Biết, vì anh yêu cầu sale chọn tour do em dẫn."
Hóa ra có kế hoạch hẳn hoi.
Nhưng cô không hỏi vì sao anh lại về nước, cũng như không hỏi vì sao năm đó anh lại chọn ra đi. Mai Mai thừa nhận lòng mình đang trốn tránh. Cô không kìm chế được mà tiếp nhận sự theo đuổi của anh nhưng đồng thời cũng lo sợ, biết đâu mình cũng không quan trọng đến vậy, ai biết một ngày nào đó anh có im lặng mà biến mất nữa hay không?
Mai Mai nhấc người lăn lên ghế sofa.
"Anh về đi, tôi muốn ngủ thêm một chút, anh bắt taxi thì ra cổng A sẽ dễ bắt hơn."
Nguyên nhìn cô đang loay hoay nắn nắn gối tìm tư thế thoải mái.
"Quên nói với em, giờ chúng ta là hàng xóm. Anh chuyển đến căn đối diện nhà em rồi."
Mai Mai bật cười.
"Anh đúng là nghiêm túc nhất cự ly nhì đốc độ ha. Vậy nếu anh nấu cơm trưa thì để dành tôi một chén nhé. Ra về nhớ đóng cửa giúp."
Nguyên cũng cười xoa đầu cô.
"Bữa tối cũng nấu cho em, ngủ tiếp đi."