Từ điểm dừng chân, Mai Mai bắt đầu dẫn đoàn bước vào con đường xuyên qua đồi chè xanh lên núi. Sáng sớm đồi chè còn đầy sương, một mảng xanh rộng lớn trải dài khiến cho lòng người thư thả hơn. Vì cung đường núi Đại Bình vốn ngắn, không gấp gáp nên cô để cho cả đoàn vừa ngắm cảnh thong thả vừa chụp hình, thỉnh thoảng cô sẽ nói một chút về lịch sử các đồi chè, kỹ thuật hái chè, sao chè và các dòng trà được sản xuất ở đây.
"Nổi tiếng nhất ở Bảo Lộc là trà Ô Long với ba giống Kim Tuyên, Long Thuần và Tứ Quý.. Nếu được chế biến theo đúng phương pháp thủ công thì nghe nói vị ngon của trà có thể so sánh với Ô Long được trồng ở các vùng trồng chè nổi tiếng của Đài Loan."
Vân, cô bé nhỏ tuổi nhất đoàn, đang là sinh viên năm hai, rất thích trò chuyện, đây là lần thứ hai cô đi tour do Mai Mai dẫn đoàn nên khá quen thuộc. Cô tò mò đưa mũi hít hít một lá chè non rồi hỏi:
"Làm trà thủ công có khó không chị Mai, chị từng xem qua người ta làm chưa?"
"Chị từng đi xem một xưởng trà thủ công, rất nhiều công đoạn từ làm héo, quay hương, xào diệt men, vò chuông, vò định hình rồi sấy.. Rất vất vả. Xem xong chị còn hứng thú bừng bừng mua một bộ trà cụ An thổ túc để tự mình thưởng trà, kết cục chỉ pha được một lần thì dẹp luôn, quá cầu kỳ, chị thấy mình phù hợp với café lon hơn. Nếu em muốn thử, sau này có dịp đi Đà Lạt có thể kêu anh Chương nhà em chở đi xem thử một lần cho biết." Vân là bạn gái của Chương một anh chàng trekker, tham gia trekking cũng là vì bị bạn trai dụ dỗ.
Chương đứng gần đó cũng gật đầu chiều chuộng:
"Có mấy xưởng trà thủ công ở Bảo Lộc, tháng sau anh đi công tác sẽ dẫn em đi xem luôn."
Vân "dạ" lảnh lót rồi ngọt ngào cầm tay người yêu đi về phía trước.
Mai Mai đột nhiên bị thồn một miệng cơm chó muốn cạn lời, định đi chậm lại thì thấy Nguyên ở ngay sau lưng mình, đành phải mặt dày bám theo đôi chim cu kia.
Xuyên qua hết đồi chè, núi Đại Bình hiện ra trong tầm mắt, để bắt đầu chính thức vào núi phải đi qua một cây cầu gỗ cũ bắc qua suối. Mai Mai đứng lại, cho đoàn tập trung rồi phổ biến:
"Cây cầu này tải trọng không lớn do đã rất cũ rồi, để đảm bảo an toàn cả đoàn chúng ta không thể đi qua một lần mà phải chia thành nhóm hai người một để qua nhé."
Mọi người lục tục bắt cặp, Mai Mai nhìn về nhóm mình, không thể chia rẽ đôi uyên ương kia nên đành làm việc trái với lòng.
"Nhóm chúng ta Nguyên sẽ đi cùng tôi. Bé Vân với Chương đi cùng nhau."
Thanh Sang đang đứng gần Mai Mai đột nhiên quay sang nói:
"Chị Mai, em xem thông tin thì thấy anh Nguyên hơn chị một tuổi đó, chị phải gọi là anh."
Cậu Sang này gì cũng được ngoại trừ một tật xấu là vai vế phải rõ ràng, nhiều hơn mấy tháng tuổi cũng phải xưng anh gọi chị. Trong công ty, chỉ cần phát hiện ra cặp nào chênh lệch tuổi mà xưng hô ngang hàng cậu ta sẽ đi theo sửa lại ngay. Trước đây Mai Mai thấy cái tật xấu này cũng khá vui, nhất là có một cặp tình chị em đang ở giai đoạn mập mờ, xưng tên với nhau thì bị cậu chàng EQ thấp này sửa làm ngại ngùng muốn chết.
Giờ thì tới lượt mình Mai Mai thấy hết vui rồi, cô tức muốn chết, xung quanh bao nhiêu người đang nhìn sang, nếu cô từ chối thì chính là không lịch sự, không tôn trọng khách hàng, không phải đang dẫn đoàn chắc cô sẽ bay sang cho thằng nhóc kia một đạp. Cô quay sang nhìn Nguyên, miệng cười nhưng giọng như rít qua kẽ răng:
"Anh Nguyên, anh đi theo tôi qua cầu trước nhé."
Nguyên nhìn cô cười sáng lạng.
"Được, chúng ta đi thôi.. em Mai."
Cây cầu này dù khá cũ nhưng chưa đến nỗi lung lay, chỉ phát ra âm thanh kẽo kẹt nhỏ, độ rộng của cầu đủ cho hai người đi song song nhưng Mai Mai cố tình bước nhanh hơn hai bước để đi trước. Thông thường, những lúc nhưng thế này, cô phải nói cho khách nghe chút thông tin về cây cầu hay con suối, nhưng lần này cô quyết định mặc kệ hết mà im lặng. Cả hai đi được nửa cây cầu thì Nguyên lên tiếng:
"Mai, rất vui vì được gặp lại em."
Mai Mai quay đầu lại.
"Chúng ta có quen biết sao?"
Nguyên nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh sâu thẳm.
"Quen, rất quen."
Mai Mai cười trào phúng:
"Tôi lại cảm thấy chúng ta không quen gì mấy, với tôi, chỉ cần hai năm không liên lạc đều là xa lạ. Huống gì chúng ta đã bao lâu không gặp?"
Mai Mai ngừng lại, ra vẻ suy nghĩ rồi nói tiếp: "Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm.. ôi, tôi đếm không xuể luôn này."
Nói rồi Mai Mai tiếp tục bước đi, Nguyên đuổi theo cô.
"Nếu em nói không quen thì chúng ta làm quen lại là được."
Mai Mai mặc kệ không trả lời, cặp tiếp theo đã sắp bước lên cầu, cô không thể cãi lộn với "khách" trước mặt khách hàng khác được, cái tên Trần Huy kia biết được sẽ chém chết cô.
Chờ mọi người qua cầu hết lại thêm một khoảng thời gian chụp hình các kiểu, cả nhóm mới bắt đầu tiến lên núi. Đường càng lúc càng hẹp và dốc hơn nên Mai Mai vừa đi vừa nhắc mọi người chú ý dưới chân, những đoạn dốc cao gập ghềnh cô thả chậm bước chân hơn.
Tiếng gậy kim loại cắm vào đất sỏi sàn sạt xen lẫn với tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc và tiếng của Mai Mai, khiến cho Nguyên cảm thấy sau bao nhiêu năm, rốt cuộc mình đã lại có cảm giác được sống. Mấy ngàn ngày đêm nhớ nhung, còn có cả tuyệt vọng khi biết rằng mình có thể sẽ không còn cơ hội để trở về cạnh cô nữa, Nguyên không rõ mình đã trải qua như thế nào. Có lẽ là trống rỗng. Bạn bè và đồng nghiệp đều nói anh quá nhàm chán, chỉ biết cắm đầu làm việc như cái máy. Chỉ có Nguyên biết, những ngày từng ở cạnh Mai, anh không tối tăm mù mịt như vậy, vì cô ấy đã dùng sự ấm áp của mình thắp sáng cho anh.