Mai Mai nhẹ giọng:
"Anh ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm đi săn mây."
Nguyên "ừ" một tiếng rồi lại hỏi:
"Chuyện lúc nãy anh nói, anh theo đuổi em, em có đồng ý không?"
Mai Mai đột nhiên cười tinh quái.
"Chưa biết, tôi rất chảnh đó."
Nói rồi cô chui vào lều kéo khóa, đóng cửa một cách dứt khoát.
Nguyên phì cười, người khác nói cô chảnh chứ có phải anh nói đâu mà hờn mát. Mà cô có chảnh thì đã sao, Mai Mai của anh dù có chảnh chọe cỡ nào anh cũng thấy đáng yêu.
Một đêm này mọi người đều ngủ rất ngon, gần sáng trời có nổi gió như không quá lớn, lạnh một chút ngủ lại càng thích. 5h sáng Mai Mai thổi còi đánh thức cả đoàn dậy, chuẩn bị leo lên đỉnh núi săn mây, ngắm mặt trời mọc. Mỗi người được phát mang theo một phần ăn sáng do đầu bếp làm sẵn bao gồm bánh mì sandwich kẹp jambon hoặc trứng, xúc xích và thịt xông khói. Thanh Sang cùng Đình Hải cũng mang theo bình đựng nước nóng cùng café, ly giấy để pha uống khi lên đỉnh núi.
Đoạn đường lên đỉnh núi này không có đường mòn mà phải len qua các khu rẫy trồng cafe hoặc chè của người dân, trời chưa sáng hẳn, Mai Mai luôn miệng dặn mọi người phải nhìn kỹ dưới chân mình, đừng để bị trượt té, cứ như vậy gần 6h sáng cả đoàn mới leo lên được tới đỉnh núi, đúng lúc mặt trời vừa mọc. Trước mắt họ là một biển mây trập trùng, trắng xóa, giống như kéo dài đến vô tận, rồi từ từ từng cụm mây trắng được phủ một tầng màu cam chói lọi khi mặt trời ló lên. Từng tiếng trầm trồ, tiếng chụp hình vang lên liên tục, Mai Mai không chụp hình, chỉ đứng yên lặng và ngắm. Đây có lẽ là lý do vì sao cô quyết định đeo đuổi công việc này, dù trong lòng chất chứa bao nhiêu muộn phiền đi nữa, giây phút này dường như đều tan biến hết, không có trói buộc, không có đau khổ hay tiếc nuối.
Chụp hình cá nhân xong xuôi là đến màn chụp hình tập thể, Mai Mai cố định chân giá, hướng dẫn mọi người đứng vào vị trí đẹp nhất, hẹn giờ chụp rồi vừa đếm "một.. hai.. ba" vừa chạy về vị trí đứng của mình. Một tấm hình xuất sắc, sau lưng là biển mây và tất cả đều cười toe toét. Chụp hình xong lại pha café cùng chill chill thêm một tiếng đồng hồ, cả đoàn mới thỏa mãn leo xuống.
Xuống đến bãi trại lại thu dọn kiểm tra hành lý thêm một lần nữa để đảm báo không còn quên gì, Mai Mai để Đình Hải phát cho mọi người túi chống nước cho điện thoại, vì hành trình tiếp theo họ sẽ vượt thác. Đây chỉ là một dòng thác nhỏ, nước không sâu, nhưng lại đá lại khá trơn dễ trượt ngã, rất nhiều tour thường bỏ qua đoạn này nhưng Trần Huy lại nhất định phải thêm vào. Theo ý anh ta thì việc gì muốn thuận lợi cũng phải hài hòa, cả một ngày băng rừng leo núi rồi thì ngày hôm sau phải có chút nước mát mẻ vào mới cân bằng phong thủy. Nhưng phải thừa nhận là anh ta nói đúng, nhìn đám người nghịch nước điên cuồng bên kia là biết, cả hai anh chàng tour guide cũng cởi giày nhảy xuống quậy chung luôn rồi.
Mai Mai kiếm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống nghỉ ngơi, cô không nghịch nước, bất cứ ai từng suýt chết dưới nước lũ đều có tâm lý sợ hoặc không thích các dòng nước chảy xiết.
Nguyên đưa cho cô một chai nước khoáng rồi ngồi xuống bên cạnh. Cô nhận lấy, thoải mái mở nắp ra uống, chuyện gì cũng vậy, làm nhiều lần sẽ thành quen, giống như việc cô nhận đồ ăn đồ uống từ tay anh vậy, từ chống đối giờ đã cam chịu. Cô vừa uống vừa hỏi:
"Anh không xuống nghịch nước sao, nước suối trong rừng rất mát đó."
"Có một người bạn nói với anh.." Nguyên nói nửa câu thì ngừng lại không nói nữa.
"Nói gì?" Mai Mai hiếu kỳ.
"Nói là nhất cự ly nhì tốc độ, nên anh nghĩ nếu anh tìm cách ở gần em thêm một chút thì việc theo đuổi sẽ có hiệu quả hơn."
Mai Mai câm nín, anh không thả thính một ngày thì chết à?
"Tôi rất tò mò, anh đi qua nước ngoài học chừng đó năm, không phải học tập mà học cua gái phải không?"
"Em giới thiệu cho anh đi?"
"Giới thiệu cái gì?"
"Giới thiệu cuốn sách nào dạy theo đuổi được em đó, anh sẽ học."
Mai Mai thấy trong lòng rất hối hận, ngày xưa sao mình không chăm chỉ học hành hơn một chút, bây giờ chữ nghĩa trong bụng ít quá không đủ để cãi nhau với người này.