Mai Mai ngồi một lát thì mọi người đều đã lấy đủ đồ ăn lục đục về bàn để thưởng thức. Tiếng ai đó khen thịt heo rất ngon, ít mỡ da giòn. Mai Mai lịch sự tiếp lời, giải thích đây là giống heo rừng lai được người dân nuôi theo kiểu chăn thả, chỉ ăn rau củ không ăn cám tăng trọng cho nên một năm chỉ xuất chuồng được một lứa, cân nặng mỗi con heo chỉ tối đa khoảng bốn mươi ký. Mọi người trầm trồ một chút, câu chuyện lại bắt đầu lòng vòng qua chủ đề có nên mua một miếng đất ở quê làm trang trại, cuối tuần về nghỉ ngơi, rồi chi phí duy trì một trang trại hàng tháng là bao nhiêu, một lát lại nói chứng khoán này cổ phiếu kia.. vân vân và mây mây. Mai Mai chỉ cười không tham gia, tiền tiết kiệm của cô đã cống hiến hết cho Phiêu Travel rồi, cô cũng không có ý định mua nhà, chứng khoán lại càng không biết chơi..
Thấy khách đã ổn định, Mai Mai nhổm dậy định đi nướng đồ ăn cho mình thì trước mặt cô xuất hiện một chiếc đĩa, trên đĩa có hai cái đùi gà nướng vàng óng, một khoanh bắp nướng cùng ít rau củ và nấm. Nguyên để chiếc đĩa xuống, chưa vội ngồi mà đứng nhìn Mai Mai. Ánh mắt này tỏ rõ, nếu Mai Mai không lấy anh sẽ đi làm tiếp một đĩa khác. Nghĩ đến mười ly trà đá ngay ngắn buổi trưa, Mai Mai quyết định im lặng ngồi xuống, kéo đĩa thức ăn về phía mình. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Có người nướng cho ăn, không cần quan tâm đó là ai, ăn ngon là được. Nguyên thấy vậy hài lòng ngồi xuống thưởng thức phần ăn của mình.
Mai Mai ăn hết phần gà trước mặt cô xuất hiện một dĩa heo và bò nướng, sau đó một dĩa sườn, một chén súp, không có hải sản, à hóa ra vẫn còn nhớ cô dị ứng hải sản, trí nhớ tốt ghê, cô thầm cảm thán. Ăn hết chén súp, Mai Mai no muốn ná thở, thấy người nào đó lại định đứng dậy có vẻ như sắp đi lấy thêm đồ ăn nữa, cô đưa tay níu lấy áo anh, thầm thì chỉ đủ hai người nghe:
"Tôi no rồi, đừng lấy thêm nữa."
Nguyên nhìn cô.
"Thật không?"
Sợ anh không tin, Mai Mai vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn của mình.
"Thật, anh nhìn xem, sắp nứt ra rồi."
Nguyên phì cười nhưng vẫn đứng lên, Mai Mai hơi quýnh nắm lấy cổ tay anh kéo lại.
"Đã nói tôi không ăn nổi nữa mà."
Nguyên nghiêng người nhìn vào cổ tay mình nơi cô chạm vào, tay cô thật ấm, ấm đến tận vào tim anh luôn rồi. Anh hơi cúi người sát vào cô, giọng dỗ dành:
"Em no rồi nhưng anh còn đói, em buông tay để anh đi được không."
AAAAAAA..
Mai Mai lại xấu hổ muốn chết, không thèm quan tâm đến người này nữa, sao chuyện gì anh cũng có thể nói ra mờ ám như vậy. Nhân lúc người nào đó đi lấy đồ ăn, cô ôm ly coca chuồn ra một góc đứng cho gió thổi vào để tỉnh táo lại một chút. Đây đúng là tour mệt tim nhất cô từng dẫn từ trước đến nay.
Bữa tiệc BBQ kéo dài hai tiếng mới kết thúc, mọi người kéo ghế xếp ngồi xung quanh đống lửa, tổ hậu cần mang ra một ít khoai và bắp để mọi người nướng cho có không khí. Mai Mai nhắc nhở:
"Để đảm bảo an toàn, quá trình tham gia tour của Phiêu Travel khách không được dùng bia rượu, nhưng khi chơi lửa trại nếu muốn mọi người có thể yêu cầu nước trái cây lên men từ tổ hậu cần nhé."
Những loại nước trái cây lên men này có vị nồng, ngọt thơm khá dễ uống lại giúp tiêu cơm nên hầu hết đều gọi cho mình một ly.
Ngồi một lát ai đó đề nghị hát hò nên một cây đàn ghi ta được mang ra, đàn này cũng là do tổ hậu cần chuẩn bị, lửa trại luôn có đàn hát nên họ đã gửi sẵn ở bãi trại một cây. Đêm tối, dưới bầu trời đầy sao, ánh lửa bập bùng, không khí càng về khuya càng lạnh sâu khiến cho người ta cảm thấy dường như mọi buồn phiền, áp lực công việc đề bay biến mất, ai cũng thỏa sức hát. Gần tới 10h tối, cô bé Vân đột ngột hỏi:
"Tối nay, chưa thấy chị Mai hát thì phải?"
Mai Mai uể oải nghiêng người trên ghế, viện lý do.
"Thôi, hôm nay chị không hát đâu, họng hơi khô."
Nguyên ngồi bên cạnh nhìn cô rồi nói:
"Để tôi hát một bài."
Đình Hải chuyền cây đàn qua cho anh, giọng vui vẻ.
"Anh Nguyên lần đầu đi trekking đó, hôm nay chúng ta được thưởng thức giọng ca mới rồi."
Nguyên nhận đàn, điều chỉnh tư thế ngồi, bắt đầu hát.
Don't go tonight
Stay here one more time
Remind me what it's like, oh
And let's fall in love one more time
I need you now by my side
It tears me up when you turn me down
I'm begging please, just stick around
I'm sorry, don't leave me, I want you here with me
I know that your love is gone
I can't breathe, I'm so weak, I know this isn't easy
Don't tell me that your love is gone
That your love is gone
* * *
(Love is gone - Dylan Mathew and SLANDER)
Có lẽ Nguyên được di truyền năng khiếu âm nhạc từ người mẹ ca sĩ của mình, càng trưởng thành giọng anh lại càng hay hơn, trầm ấm và dày dặn như chạm vào trái tim người nghe. Cả đoàn đều nghe say mê, không ngờ một buổi lửa trại hát chơi chơi lại xuất hiện một giọng ca xuất sắc như vậy. Nguyễn Diễm, thành viên nữ ít ỏi của đoàn vừa vỗ tay, giọng vừa bông đùa:
"Tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nha. Anh Nguyên có phải ca sĩ phòng trà nào không?"
Nguyên trả lại cây đàn cho Đình Hải, trả lời:
"Không phải, tôi đàn hát chơi thôi."
Nguyễn Diễm cười.
"Tôi rất thích nghe. Anh Nguyên có bạn gái chưa?"
Mọi người ồ lên, ai cũng biết Nguyễn Diễm là một cô gái phóng khoáng, thích sẽ theo đuổi liền, câu hỏi này là dấu hiệu cho thấy cô nàng này vừa mắt anh chàng kia rồi.
Nguyên ngả người dưa lưng vào ghế, kéo mũ của chiếc áo hoodie trùm lên đầu che khuất gần nửa khuôn mặt.
"Hiện chưa có vì cô ấy chưa đồng ý, tôi vẫn đang theo đuổi."
Nguyễn Diễm hơi thất vọng, không hỏi nữa mà tiếp tục uống nước. Mọi người lại ồ lên, có người còn trêu ghẹo:
"Em gái nào chảnh quá, trai đẹp hát hay vậy vẫn chưa chịu."
Mai Mai ngước mặt lên nhìn trời băn khoăn, có phải người đang được theo đuổi và người chảnh chọe họ đang nói đến đều là cô đúng không? Theo đuổi hồi sao nào cô không biết?