Đương nhiên lấy điều kiện hiện có, Tây Viễn không có khả năng xây nhà ấm. Tây Viễn suy nghĩ hoặc là nói hắn đã nghĩ từ năm ngoái, cảm thấy nghĩ thông rồi mới bắt đầu làm. Tây Viễn nhờ cha làm cho cái cái giá gỗ 6 tầng, tầng này cách tầng kia khoảng 30, trên mỗi tầng ván gỗ trải vải dầu, bên trên vải dầu trải một tầng đất, Tây Viễn hạt giống rau bà nội lưu lại mùa thu dựa theo chủng loại khác nhau phân tầng gieo vào trong đất, sau đó chuyển giá gỗ tới trên giường nhà tây, hiện tại sáng sớm và buổi tối bên ngoài còn đóng băng, đành phải ủy khuất cha mẹ chút xíu, buổi tối làm bạn cùng với giá gỗ này.
Tây Viễn hết lòng trông nom, khống chế độ ấm giường sưởi trong nhà, đúng lúc tưới tắm cho đất, không quá mấy ngày, hạt giống rau gieo xuống đều nứt ra rồi nảy mầm trên mặt đất, cả nhà Tây Viễn cẩn thận che chở, có đôi khi Tây Viễn mệt mỏi, ông nội bà nội, cha mẹ sẽ luân phiên canh chừng.
Bởi vì chăm nom cẩn thận mầm mọc lên đều rất tốt, mầm vừa được ước chừng 10 cm thì đã là giữa tháng ba, bên ngoài nhiệt độ không khí cơ bản đều là trên không độ. Lại đợi hai ngày, cả nhà Tây Viễn cùng nhau dời cây non đến trong vườn rau.
Vườn rau ông nội và cha đã sớm sửa lại, từng luống đặc biệt chỉnh tề.
Cha và ông nội đào hố ở phía trước, Tây Viễn cùng bà nội và mẹ trồng rau vào, hai củ cải đỏ cũng không chịu nhàn rỗi, muốn tham gia lao động trong nhà, Tây Viễn liền gọi hai đứa cầm bầu nước tưới nước cho rau vừa trồng xuống. Hai đứa nhóc làm rất nghiêm túc, chấp hành số lượng Tây Viễn quy định rất tiêu chuẩn, Tây Viễn không quên cổ vũ, thi thoảng khen ngợi đôi câu, hai đứa lại càng hăng hái, bất quá Tây Viễn cũng sợ hai đứa mệt, làm một chút lại gọi hai đứa ra chơi một lát, cứ vậy, vừa chơi vừa hỗ trợ, hai đứa nhóc dĩ nhiên kiên trì đến cùng.
Cả nhà bận bịu ba ngày mới đem toàn bộ rau non dời ra. Đến tối, ông nội hoặc cha sẽ cẩn thận dùng, mành cỏ phủ lên. Mành cỏ dưới sự giải thích của Tây Viễn Tây Văn Minh đã sớm bện trước.
Văn Minh rất khéo tay, giỏ liễu, rổ, chiếu cao lương nhà dùng đều là tự tay ông đan. Cả mùa đông, trong khi đàn ông nhà khác không có việc gì thì ông một ngày cũng không nhàn rỗi.
Đối với kỳ tư diệu tưởng ngẫu nhiên của Tây Viễn, nhờ ông giúp làm gì, chỉ cần Tây Viễn chỉ điểm tí tẹo là rất nhanh lĩnh ngộ và làm tốt. Tây Viễn có khi ngẫm lại, cảm thấy mình cùng cha mẹ hiện tại có chút không thân, có thể là bởi vì tuổi tâm lý trên thực tế của mình lớn hơn cả bọn họ, bảo mình gọi người nhỏ hơn năm tuổi là cha mẹ thì nhất thời còn chưa thấm được, vẫn có cảm giác không đúng. Trên thực tế, Tây Viễn không phải không thừa nhận ở trên người Tây Văn Minh có tính chất làm người cha người thân rất tốt, tính tình tốt có năng lực làm việc, là con trai hiếu thuận, người cha từ ái, người chồng có trách nhiệm điển hình. Nghĩ vậy, Tây Viễn hạ quyết tâm, sau này cần tiếp xúc nhiều hơn với Tây Văn Minh, mau chóng thích ứng thân phận mới của mình.
Rau mầm mới vừa chuyển đến trong ruộng mấy ngày nay có tí ủ rũ, điều này làm cho trong lòng Tây Viễn cũng không yên, dù sao kiếp trước trong nhà sau khi dời cây mầm đều phải phủ màng nhựa mỏng, ở đây dùng mành cỏ, không biết có được ko nữa. Người lớn trong nhà cũng rất lo lắng, sợ tăng thêm gánh nặng cho Tây Viễn nên đều tận lực làm bộ như không sao cả.
Ông nội lo lắng ngủ không ngon giấc, thường xuyên sáng sớm trời còn chưa sáng đã ngồi xổm ở trong rãnh rau hút thuốc xoạch xoạch, có khi nhẹ nhàng nhấc mành cỏ lên nhìn một chút.
Ban ngày khi có ánh mặt trời, mành cỏ cần xốc lên để mầm nhận chiếu xạ của ánh mặt trời. Buổi tối khi thái dương đã khuất thì tiếp tục phủ lên. Bất quá, người một nhà không lo âu bao lâu, rau mầm trải qua kỳ thích ứng ban đầu, bắt đầu nảy nở đầy sức sống. Nhìn mầm non dần dần có tinh thần, Tây Viễn thật dài thở phào một hơi.
Tới tiết Thanh minh (tiết thứ 5 trong 24 tiết khí), việc trong ruộng cũng tất bật lên, bản địa có câu “Thanh mình trồng mạch, Cốc vũ trồng đồng”, Trên thực tế, lúa mạch cần gieo vài ngày sau tiết Thanh minh. Trước đây, cần trước tiên cuốc đất và bón phân trong ruộng, nhà Tây Viễn, mùa thu năm ngoái cha và ông nội đã lên luống trước, hiện tại chỉ cần bón phân là được rồi. Tây Viễn không đi theo ra ruộng, hắn không yên lòng vườn rau trong nhà, mặt khác, hắn còn nhờ mẹ nói với người trong thôn là nhà ai có gà con, vịt con, ngỗng con cứ đến nói với nhà hắn, nhà hắn sẽ mua rất nhiều.
Mọi nhà ở đây thường đều nuôi một ít gà vịt ngỗng trong nhà nhưng không quá nhiều, vào mùa hè sẽ nuôi thêm một ít, mùa đông không có rau hay cỏ dại gà vịt ngỗng phải ăn cám trấu hoặc lương thực, người còn ăn không đủ no thì dùng gì cho chúng nó ăn, cho nên vừa đến mùa thu phần lớn sẽ giết đi, hoặc bán hoặc chôn vào trong tuyết, giữ lại ăn tết, ngẫu nhiên sẽ lưu lại mấy con. Giữ lại bao nhiêu là do tình huống trong nhà quyết định, nếu năm đó qua tốt sẽ lưu nhiều, nếu kém thì không lưu hoặc lưu ít. Bất quá thông thường cũng chỉ lưu năm sáu con mà thôi.
Đợi khi lúa mạch trong ruộng cao đến một tấc, ngô, đậu nành trên đồng cũng đã gieo xuống, trong ruộng từng phiến màu xanh xanh biếc. Rau dưa trong vườn nhà Tây Viễn đã lớn đủ cao, rau trắng, rau chân vịt, rau cần linh tinh đã có thể hái xuống ăn, dây dưa chuột, đậu giác bò đầy xào, cà chua cũng bắt đầu kết ra một đám viên cầu nhỏ màu xanh biếc. Bà nội trồng hai cụm rau hẹ, hai cụm hành tây, bởi vì Tây Viễn cũng dùng mành cỏ phủ lên như rau dưa khác cho nên lớn lên sớm hơn mọi năm, rau hẹ hiện tại cũng đã có thể cắt xuống ăn, hành cũng móc ra lá hành xanh biếc.
Tây Viễn ở vườn rau tỉ mỉ quan sát, phát hiện có dây dưa chuột đã kết ra dưa chuột non, chọc lên hoa nhỏ vàng nhạt diễm lệ, nhìn thấy liền muốn cắn một ngụm. Qua hai ngày, lại rơi một trận mưa phùn, Tây Viễn thật sự phát hiện có một quả dưa chuột non bị cắn một đoạn, ban đầu Tây Viễn còn tưởng chuột hay gì đó cắn, khi ăn cơm chiều vừa nói thì biểu tình của Tây Vi và Vệ Thành liền không đúng, hai đứa nhóc rất cẩn thận và cơm vào miệng, vừa dùng khóe mắt trái liếc một cái phải liếc một cái nhìn anh trai. Đám người lớn vừa nhìn thì trong lòng liền minh bạch, liếc mắt lẫn nhau, coi như không phát hiện.
Sau khi ăn xong, Tây Viễn lại ra vườn rau, hắn tính toán sáng sớm mai đến thị trấn xem, phỏng chừng bắp cải chỗ Kỳ chưởng quầy cũng dùng hết, hiện tại cải thìa trồng đúng hạn trong ruộng còn phải một thời gian mới có thể hái, Tây Viễn muốn đem rau dưa đã có thể ăn bán trong nhà đi.
Tây Viễn đang ở kia cân nhắc bán rau thế nào, cửa vườn có hai đứa nhóc đang rối rắm phát rồ. Quả dưa chuột kia là Tây Vi và Vệ Thành làm, mỗi người một ngụm cắn, hiện tại bị anh trai phát hiện, hai đứa nó muốn cung khai với anh trai lại sợ anh tức giận.
“Hai đứa ở đây lấp ló làm gì?” cửa vườn kia truyền đến tiếng của bà.
“Chơi ạ.” Sau đó là tiếng hai đứa nhóc cười hì hì.
“Đã sắp tối, còn không vào nhà, chốc nữa cái gì cũng không nhìn thấy.” Bà nội dỗ hai đứa cháu.
“Hai em lại đây.” Tây Viễn vừa nhìn là biết làm sao, hắn cũng không muốn để hai cái em trai vì hai quả dưa chuột mà không yên.
“Anh ơi, anh ơi, ” đây là Tây Vi.
“Anh ơi, anh ơi, ” đây là Vệ Thành.
Hai đứa nhóc chạy đến trước mặt Tây Viễn, lấy lòng gọi anh.
“Nói đi, có chuyện gì?” Tây Viễn cũng không quanh co, trực tiếp hỏi ra.
“Anh, quả dưa chuột bị cắn một miếng còn có thể mọc ra nữa không vậy?” Tây Vi hỏi, Vệ Thành cũng dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn.
“Còn có thể mọc, nhưng phần bị cắn sẽ không mọc ra nữa.” Tây Viễn đáp lại.
“A? Vậy, vậy, anh ơi, quả dưa chuột kia còn có thể bán không?” Vệ Thành có chút giật mình, hắn và Tây Vi thấy dưa chuột non trong vườn thì tham ăn, sau đó hai đứa nhóc thì thầm một trận, tính một cách vẹn toàn đôi bên, vừa không chậm trễ anh trai bán dưa chuột, lại có thể giải thèm, vì thế kết quả thương lượng cuối cùng là hai đứa mỗi đứa cắn một cái, bọn nó nghĩ chỉ cần không hái xuống, phần bị cắn sẽ lại dài ra được!
Tây Viễn nghe hai đứa nhóc nghẹn ngào giải thích xong thì nhất thời buồn cười, hai đứa ngốc này!
Nhìn thấy hai đứa em hối hận không kịp, Tây Viễn vốn không còn tức giận, lòng càng thêm mềm nhũn. Hắn thuận tay từ trên dây dưa chuột hái một quả dưa chuột non lớn cỡ bàn tay người lớn, từ giữa bẻ ra hai nửa, cho hai đứa nhóc mỗi đứa một nửa. Kiếm tiền đương nhiên quan trọng, cđ cũng không thể trồng cả vườn rau dưa lại để con em mình tha thiết mong chờ phải không?
Tây Vi và Vệ Thành thấy anh trai không tức giận, còn hái cho hai đứa một quả dưa chuột ăn, ngon miễn chê!”rộp rộp” cắn dưa chuột. Dưa chuột vốn không lớn, phân đến trong tay mỗi người cũng chỉ có một ít, bất quá cả hai đều rất thỏa mãn, cắn từng ngụm nhỏ một, còn đem vào sân cho ông nội bà nội và cha mẹ ăn cùng., người lớn đương nhiên sẽ không ăn chút đồ của bọn nó, nhưng đối với trẻ con vẫn là rất vui mừng.
Hành trình lền thị trấn của Tây Viễn ngày hôm sau rất thuận lợi, Kỳ chưởng quầy cũng đang lo nên làm sao. Hiện tại Kỳ chưởng quầy không có việc gì liền ngóng trông Tây Viễn, bởi vì mỗi lần Tây Viễn tới đều có thể mang đến tin tốt lành cho hắn.
Lần này Kỳ chưởng quầy không cò kè với Tây Viễn, trực tiếp dựa theo giá Tây Viễn chào hàng để trả. Ông và ông chủ đã tính trước, đứa nhỏ Tây Viễn này đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng thông minh tài giỏi lắm, đây chính là thần tài của Tụ Đức Lâu bọn họ, nên mượn được sức, không thể bởi vì lợi nhỏ mà làm thần tài chạy mất, vậy thật đúng là mất nhiều hơn được, huống hồ, giá cả Tây Viễn cần đích xác hợp tình hợp lý.
Sáng sớm, ông nội bà nội và cha mẹ bận rộn trong vườn, đem rau dưa có thể ăn nên cắt thì cắt, nên thái thì thái, nên hái thì hái. Đợi đến khi mặt trời lên tới đỉnh cây liễu, xe ngựa của Kỳ chưởng quầy liền đến.
Nhìn cải thìa lớn xanh biếc giữa sân nhà Tây Viễn, Kỳ chưởng quầy cười híp mắt, đây so với thời điểm hái rau dưa bình thường sớm hơn hai mươi ngày, lại có thể nhân cơ hội kiếm lớn một số.
Nhịn cả mùa đông, lại thêm thời kì giáp hạt đầu xuân, có lẽ là do trải qua chờ đợi dài dằng dẵng và buồn chán, cho nên lúc này vừa thấy rau tươi liền cảm thấy tươi mát mê người. Ông tin những kẻ có tiền nhất định không chịu nổi hấp dẫn, ừ, giá đồ ăn nhất định phải tăng, đây chính là thứ đốt đèn lồng cũng không mua được, vậy thì nên tăng bao nhiêu thì thích hợp?
Thấy Kỳ chưởng quầy một bộ tính kế, Tây Viễn không nói gì nhìn trời, được rồi, hắn cũng lợi dụng tình thế thiếu thốn này mới có thể kiếm một khoản.
Cùng Kỳ chưởng quầy định xong thời gian lầy rau và loại rau lần sau, Tây Viễn tiễn Kỳ chưởng quầy ra cửa, nhìn xe ngựa của Kỳ chưởng quầy “lộc cộc” ra khỏi thôn.