“Được. Ta nhớ rội.” vợ Lý Oai Cổ gật đầu, lo lắng nhìn Tây Viễn.
“Không sao, đại nương, ngươi trở về đi.” Tây Viễn miễn cưỡng cười một cái, đi trở lại. Nhưng mà đi cả buổi vẫn loanh quanh ở sân sau, cuối cùng hắn dứt khoát ngồi xuống, xuất thần nhìn chằm chằm một chỗ, chính mình cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi cho đến khi trời tối đen, khí lạnh dần, nghe được tiếng mẹ gọi về dùng cơm, Tây Viễn mới đứng dậy trở về nhà. ban đêm hắn cũng không quay về phòng mới của mình, chỉ nói là có chút không thoải mái sợ ảnh hưởng tới Linh Tử, dọn vào ngủ trong phòng cũ trước kia.
Trằn trọc, thủy chung không thể đi vào giấc ngủ, Tây Viễn thắp ngọn nến, đi tới phòng Vệ Thành.