Ông bà nội rất luyến tiếc, có con cháu ở trước mắt mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, mặc dù mấy đứa quỷ nghịch ngợm thường xuyên làm ông bà tức giận đến ứa gan.
“Mẹ thằng Viễn à, hôm qua gói bánh chẻo nhân dưa chua, mẹ thấy tiểu Vi ăn không ít, con hỏi nó xem nó còn muốn ăn nữa không thì chúng ta gói thêm ít nữa.” Bà nội dặn mẹ Tây Viễn.
“Dạ thưa mẹ, con lập tức đi băm nhân bánh, bọn trẻ nếu hôm nay không muốn ăn thì cứ để đông, chờ lúc nào muốn ăn thì nấu.” mẹ Tây Viễn lưu loát, lập tức ra tay chuẩn bị.
“Ta thấy thằng Thành thích ăn trứng chưng, chập tối con chưng một ít cho nó. Có một bát trứng chưng ít tí mà mẹ thấy nó cũng xì xụp một hơi húp hết.” Bà nội lại bảo.
“Dạ, khi nào nấu cơm con sẽ chưng ạ. mẹ à, mẹ và cha có ăn không để con cũng chưng luôn?” mẹ Tây Viễn ở gian giữa tán đồng.
“Không cần đâu. mẹ cả ngày ở nhà, lúc nào muốn ăn liền ăn. Bọn trẻ phải vào trong thành, đến lúc đó muốn ăn cũng ăn không được. thừa dịp bọn nó ở nhà, ăn nhiều một chút.” Bà nội nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt đầy vẻ không muốn. người đã già, hi vọng bọn nhỏ có thể ở bên người, vì vậy tết âm lịch năm nay bà nội trong lòng không được vui.
Tây Viễn ở trong phòng mình, nghe bà nội và mẹ đối thoại. thật là, người không biết còn tưởng Tây Vi và bọn Vệ Thành đi đến nơi khỉ ho cò gáy, đến nỗi ngay cả bánh chẻo và trứng chưng thường thấy nhất cũng không có để ăn.
Bất quá hắn cũng hiểu cho bà nội. dù sao bà nội lớn tuổi rồi, muốn con cháu mình vừa nhấc chân là có thể thấy, giờ chỉ có thể ở nhà chờ, ngóng trông khi bọn nhỏ được nghỉ về nhà.
“Bà ơi, nhà mình chẳng phải đã mua nhà ở trong thành ư? bà nếu nhớ cháu trai thì qua ở vài ngày là được.” Tây Viễn qua phòng bà nội khuyên.
Nhà bọn họ bởi để mấy đứa trẻ con đến thành Ngạn Tuy đi học, đã mua trước một căn nhà hai sân ở trong thành. Sân trước để làm đồ ăn đem bán, vậy thì không cần đánh xe đưa qua lại, cũng tiện chăm nom mấy đứa bé. cho nên cha mẹ Tây Viễn và chú thím hai cần luân lưu đến Thành Ngạn Tuy.
Sân sau là chỗ bọn nhỏ ở, có phòng ngủ còn có phòng sách để đọc sách tập viết. Thừa dịp còn chưa vào sống, Tây Viễn đã nhờ Lý Đắc Mạch thuê người dọn dẹp. Hiện giờ tuy không có ai nhưng mẹ của Lý Đắc Mạch vẫn chịu khó một hai ngày đốt kháng giúp, chứ không đến mùa đông không có người ở phòng ốc sẽ nứt nẻ hết.
mấy đứa Trình Nam cũng muốn theo ba anh em nhà họ Tây đến thành Ngạn Tuy, sống luôn ở đấy. Vì vậy mà mấy nhà Trình Nghĩa cảm thấy thiếu nhà họ Tây một nhân tình lớn. cũng may sông đi núi còn đó, sau này nhà họ Tây cần giúp gì thì bọn họ tất hỗ trợ hết lòng.
Tây Viễn nghĩ không biết có cần tìm người chuyên chăm nom tụi nhỏ không nữa, tỷ như giặt giũ nấu cơm. Chẳng qua giao trẻ con nhà mình vào tay người khác, Tây Viễn không muốn lắm. Thôi thì qua đoạn ngày mùa, hắn chịu khó vào thành một thời gian vậy.
“Anh ơi, anh ơi, ” Tây Vi còn chưa vào sân mà tiếng đã tới trước. vừa nghe tiếng đứa cháu nhỏ, bà nội lập tức hết sạch ưu thương, trong mắt toả sáng.
“Anh ơi, anh ơi, ” Tây Vi và Vệ Thành còn có Tây Dương bịch bịch bịch chạy vào nhà. Cả đám vừa có mặt, không khí trong nhà liền vượng lên.
Tây Viễn yên vị ngồi trên mép kháng, chẳng thèm nhúc nhích. Lát nữa đám kia rồi cũng chạy tới, đoán không sai đâu.
Quả nhiên, bọn Tây Vi vào nhà ngó qua phòng anh trai không thấy Tây Viễn thì lập tức chạy qua phòng bà nội. Tây Vi mang theo lồng chim, chính là cái lồng cậu cả làm cho năm ngoái, bên trong có hơn mười con chích chòe. Không cần hỏi cũng biết đấy là mấy tên quỷ con này vào trong rừng bắt.
“Mau phủi tuyết trên người đi, lạnh cứng mặt rồi kia kìa. Không biết sợ lạnh à? Đặt tay lên đầu giường sưởi cho ấm mau.” Bà nội lập tức dọn kháng.
“Bà ơi, không lạnh.” Tây Vi vừa trả lời bà nội, vừa khoe với Tây Viễn thành qua của tụi nó. Vệ Thành ở bên phủi tuyết cho mình với Tây Vi, Tây Dương thì đứng bên cười ha ha, trong tay vẫn cầm lồng chim của mình, học Tây Vi chọc chim trong lồng.
Đám chim vừa bị bắt đập cánh loạn trong lồng làm Tây Viễn phiền cả người, “Mau đem bọn nó ra khỏi nhà, chỉ nghe mỗi tiếng chim kêu, nói gì cũng không nghe thấy.” Tây Viễn đuổi.
“Anh ơi, xem bọn em hôm nay bắt được này. Túi bụng còn đỏ hơn so với đám cậu út bắt năm ngoái.” Tây Vi kiêu ngạo mà khoe khoang với anh mình. Chuyện Tây Viễn đuổi bọn nó thì coi như không nghe thấy.
“Được rồi, để sáng mai cho em qua nhà ông ngoại ở với chú út.” Tây Viễn trêu chọc Tây Vi.
“Đi thì đi, dù sao em cũng muốn cậu út.” Tây Vi bĩu môi, biết là bị anh mình trêu.
“Anh ơi, hôm nay em ở trong rừng thấy một con chim to như vậy nè, không biết gọi là gì, bắn tên lại không trúng.” Vệ Thành cũng báo cáo thành quả ra ngoài chơi.
“Lớn thế cơ à, có phải chim trĩ không?” Tây Viễn ước lượng hỏi lại.
“Không phải, ” Vệ Thành trợn mắt liếc anh mình, “Chẳng lẽ em còn không biết chim trĩ à? Thật là lớn thế đó, lông trên mình rất đẹp, không tin anh hỏi Dương Dương đi.” Vệ Thành biết nếu để Tây Vi nói thì độ đáng tin sẽ bị giảm xuống.
“Thật đấy anh, lớn vậy đó, lông đuôi là màu đỏ.” Tây Dương lấy tay ước lượng cho Tây Viễn xem.
“Chim gì thế nhỉ? Đúng là chưa từng thấy.” Tây Viễn cũng không biết, bình thường hắn không ra ngoài mấy, còn không biết mấy thứ hoang dã bằng bọn trẻ.
“Vui lắm à, còn được chơi mấy ngày nữa đâu?” Bà nội hiện giờ không có chuyện gì thì đếm ngược cho mấy đứa cháu.
“Bà ơi, không sao đâu ạ, chúng cháu ở Thành Ngạn Tuy cũng có thể chơi.” Tây Vi nói với bà nội.
“Không chơi thêm được mấy ngày à, người cứ như cái cọc ấy.” Bà nội cứ thế nói thầm. ở trong lòng bà nội thì đi học rất là vất vả, ngẫm lại đám nhỏ một giây cũng không chịu ngồi yên nhà mình mà phải ngồi cả ngày ở học đường là trong lòng liền khó chịu.
“Còn lo bọn nó không chơi đủ ạ? Vừa đi là đi cả đám, ở học đường còn có những đứa trẻ khác, bọn nó còn ước gì có thêm bạn chơi. Bà không biết chứ, tụi này mới ở trấn Vạn Đức học nửa năm đã biết nhiều bạn lắm.” Tây Viễn liếc mắt nhìn mấy đứa em.
bọn Tây Vi đến học ở tư thục trấn Vạn Đức. vốn tư thục người ta chỉ có mười mấy đệ tử, đám bọn nó đã có bảy đứa, tự thành một bang phái, đồ chơi lại phong cách, những đứa khác muốn gia nhập đều phải thông qua dự thẩm. sau khi được bọn Tây Vi Vệ Thành khảo sát thấy thuận mắt mới cho phép gia nhập.
Ban đầu có đứa không phục khiêu khích nhưng rất nhanh đã bị dạy dỗ cho thành thật. bảy đứa đều luyện quyền cước cùng Trình Nghĩa, đánh với trẻ con bình thường thật đúng là dễ ợt.
Mà Tây Viễn cũng không biết mấy chuyện đó, bọn Vệ Thành đã thương lượng rồi, ở ngoài đánh nhau với người khác đều không cho nói cho người lớn trong nhà. cuộc sống Nửa năm đi học bên ngoài, mấy đứa trẻ tiếp xúc thế giới bên ngoài, làm gì cũng đã có ý nghĩ của mình.
Đảo mắt cái đã qua mười lăm tháng giêng, bọn nhỏ phải đi Ngạn Tuy. Tây Viễn cùng bà nội còn có mẹ cùng nhau dọn đồ cho tụi nhỏ. Tây Vi Vệ Thành chơi đùa với nhau, trong lòng còn ngóng trông nhanh lên. có điều biết ông bà nội ko nỡ nên không biểu hiện ra ngoài.
Có điều chờ dọn đồ xong, Tây Vi không phát hiện ra nhưng Vệ Thành lại phát giác không đúng, “Anh, đồ của anh đâu?” đều là của nó và tiểu Vi, không có của anh trai?
“Anh đưa mấy đứa đến học đường chào tiên sinh sau đó ở thêm vài ngày là về, dọn đồ làm gì?” Tây Viễn giải thích.
“Anh!” Vệ Thành lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, “Anh, anh không ở Ngạn Tuy cùng bọn em?”
“Không, chỉ mấy đứa thôi. Anh sau này sẽ thường xuyên đến thăm. Dù sao đã có cha mẹ và chú thím hai luân phiên chăm nom, không thiếu người quản mấy đứa.” Tây Viễn kiên nhẫn giải thích với Vệ Thành. hắn cũng không muốn thi lấy công danh nên ở Thành Ngạn Tuy cũng không có gì để làm, còn không bằng thoải mái ở nhà.
“Anh! Anh không đi thật?” Vệ Thành mất hứng, đen mặt xác định lại với Tây Viễn.
“Không đi, đi cũng không có gì làm, có rảnh sẽ đi thăm mấy đứa.”
“Anh không đi em cũng không đi.” Vệ Thành đá ghế dựa một cái.
” không đi? không đi ở nhà làm gì? đã nói với tiên sinh, trước đó hỏi thì em đồng ý rồi còn gì?” Tây Viễn ko để ý lắm, trẻ con trái tính trái nết thôi.
“Dù sao cũng không đi!” Vệ Thành hô.
” không đi thử xem?” giọng Tây Viễn cũng cao lên.
” không đi, không đi, không đi!” Vệ Thành dậm chân bình bịch, mặt cũng đỏ lên, đưa tay cầm ghế vừa ngồi đập mấy cái, ghế gãy gạch cũng tan.
“Cái thằng này làm sao đấy?” Tây Viễn nổi giận. vừa muốn tìm giày, Vệ Thành lại không cho hắn cơ hội, chạy về phòng đóng sầm cửa khóa mình trong phòng.
Người trong nhà kể cả Tây Viễn đều chấn kinh. Vệ Thành tuy từ nhỏ là một đứa cứng rắn, không dễ chịu thua, lúc trước bị cha ruột Vệ lão nhị ngày đánh năm ba trận cũng không chịu mềm đi.
Được cái Vệ Thành cũng là đứa có tâm. Từ đi vào nhà này thì chưa từng khó chịu với ai, cũng chưa từng giở tính giở nết.
Lúc nào chẳng có lễ có nhường. Vệ Thành có thể cùng Tây Vi chơi tốt như vậy, chủ yếu vì nó cũng không tranh gì cùng Tây Vi. cái gì đều nhường Tây Vi, Tây Vi chọn còn lại mình mới lấy. ở bên ngoài cũng giống chăm lo Tây Vi như anh trai, so với Tây Viễn không kém chút nào. Tây Vi có đôi khi chơi ngu còn bị Tây Viễn đánh cho mấy cái chứ Vệ Thành cho tới giờ chưa từng khó chịu với Tây Vi.
Chính vì Vệ Thành luôn không so đo, luôn không gây chuyện nên lần bộc phát này khiến cả nhà giật mình. Tây Viễn lặng một lúc lâu mới kịp phản ứng. Thằng nhóc thối này làm sao thế? Giở chứng à?
“Thành Tử, mở cửa ra!” Tây Viễn tức giận, đến trước cửa phòng Vệ Thành đá hai cước, nghe Vệ Thành không phản ứng lại thêm hai cước nữa.
“Viễn à, con làm gì thế? Có chuyện gì cũng từ từ nói.” mẹ Tây Viễn vội vàng ngăn.
“Cái thằng này!” mặt Tây Viễn giận trắng mặt.
Càng làm người ta điên tiết là Tây Vi. nó ban đầu không kịp phản ứng, hiện giờ đã biết rõ, hóa ra anh trai không đi cùng bọn nó, đưa đi xong là mặc kệ!
Vì thế Tây Vi cũng quay người đi đóng cửa phòng mình lại. nó không giống Vệ Thành đi vào không rên một tiếng mà lớn tiếng cò kè mặc cả, ” nếu anh không đi em cũng không đi.”
Tây Viễn tức điên! Một Vệ Thành còn chưa hiểu ra sao, tiểu Vi còn chạy vào góp vui nữa!!
Tây Viễn bị mẹ kéo trở về, ngồi lại cho hạ hỏa. người nhà luân phiên gõ cửa phòng Vệ Thành dỗ dành, có điều mặc cho ngươi ở bên ngoài nói sao, Vệ Thành đều không có động tĩnh.
“Không cần lo cho nó, để nó đấy xem quậy được mấy ngày?” Tây Viễn tức mình.
Về sau vẫn là bà nội gõ cửa gọi Thành Tử hai lần, Vệ Thành mới lên tiếng. trong nhà ngoài anh trai và tiểu Vi, Vệ Thành thân cận nhất chính là bà nội.
Tây Viễn vừa nghe tiếng Vệ Thành, lập tức chạy đến, Vệ Thành âm mũi rất nặng, hẳn là đã khóc!
Ở trong lòng Vệ Thành thì từ ngày anh trai lĩnh nó về đó, anh trai chẳng khác nào hết thảy. nó có thể cái gì cũng không có, chỉ cần có anh trai là đủ.
Vệ Thành không thể tưởng tượng cuộc sống không có anh trai là thế nào, khiến cho nó sợ hãi thật sâu, vừa nghe Tây Viễn nói không đi lập tức liền bạo phát.
Tây Viễn không giận mà bắt đầu đau lòng, cũng không cùng cứng với Vệ Thành nữa chạy tới dỗ. Tây Vi phòng bên tạm thời ổn định, ghé vào khe cửa xem động tĩnh bên ngoài thấy anh cả cùng anh hai thỏa thiệp mới ra. Tây Viễn không hơi đâu để ý đến nó, trong lòng âm thầm ghi sổ trận đòn này.
Cuối cùng mãi cho đến Tây Viễn thỏa hiệp cùng đi Ngạn Tuy, lại thêm viết giấy cam đoan theo Vệ Thành yêu cầu. Thật tình, giấy cam đoan là khi Tây Vi và Vệ Thành làm sai bịTây Viễn bắt viết phạt, hiện giờ lại dùng đến trên người mình.
Bất đắc dĩ phải viết, viết xong nhét vào khe cửa, Vệ Thành xem hết mới mở cửa ra. chẳng qua nó không để ý tới Tây Viễn mà trực tiếp vào phòng bà nội., người khác cho là nó đang giận Tây Viễn, thực tế là Vệ Thành cảm thấy mình lớn như vậy còn rơi nước mắt, rất xấu hổ trước mặt người nhà.
Mãi đến lúc ăn tối, Vệ Thành vẫn chưa hoà thuận với anh trai. trước kia nó và Tây Vi mỗi đứa bên một ngồi cạnh Tây Viễn, hôm nay ngồi giữa ông bà nội chứng tỏ mình giận lắm. một bữa cơm không lâu khiến Tây Viễn đau lòng.
Có điều buổi tối lúc ngủ Vệ Thành vẫn trở lại phòng Tây Viễn. sau khi Tây Vi ngủ, Tây Viễn ôm chầm lấy Vệ Thành dỗ dành.
Vệ Thành ban đầu lắc lắc cổ không để ý. nó cảm thấy quyết định ban đầu của Tây Viễn là muốn bỏ nó, cho nên trong lòng bi thương. Mãi đến khi Tây Viễn lần nữa cam đoan, nói nhất định không rời, Vệ Thành mới quay sang nói chuyện với anh trai.
Vệ Thành mắt ngái ngủ mông lung hỏi Tây Viễn có phải chuyện đã đồng ý sẽ không đổi ý hay không? Tây Viễn vừa thề vừa cam đoan Vệ Thành mới yên tâm ngủ.
Tây Viễn nhẹ nhàng vuốt ve Vệ Thành ngủ say. Chuyện hôm nay nhìn từ ngoài vào thì Vệ Thành tương đối mạnh thế. có điều đêm dài yên tĩnh Tây Viễn tinh tế cân nhắc, chân chính bị kinh hách chính là Vệ Thành mới đúng. mình sơ ý không có lo lắng đến cảm thụ của nó, khiến cho Thành Tử không vui.
Lúc nhỏ nó có thể không kiêng sợ khóc lóc đòi mình, giờ lớn cảm thấy không thể còn như vậy. Thế nên mới chọn phương thức nhìn như kịch liệt lại yếu đuối để diễn tả ý nguyện không muốn rời khỏi anh trai!