Qua mười lăm tháng giêng, buổi tối tuy còn đóng băng nhưng ban ngày đã ấm áp lên. Tây Viễn thái độ khác thường, không cứ rãnh là nằm trên giường dưỡng thần, ngược lại ở trong sân để Vệ Thành dạy mình quyền cước.
Bắt đầu rất đơn giản, bởi vì Vệ Thành lớn lên quá nhanh, đã cao hơn Tây Viễn một cái đầu. điều này làm cho Vệ Thành thực vui sướng, Tây Viễn rất buồn bực, bởi vì Vệ Thành hiện giờ lại tìm được một trò mới để chọc anh mình, đó là không có chuyện gì lại so vóc dáng với anh trai.
Tây Viễn có đôi khi đứng ở trong phòng hoặc trong sân làm gì đó, Vệ Thành liền lặng lẽ đứng ở phía sau khoa tay múa chân so sánh hai người. bọn Tây Vi Tây Dương ở bên cạnh nhìn thấy thì trộm che miệng cười. chờ Tây Viễn phát hiện, không đợi hắn lấy giày ra, Vệ Thành đã chạy xa.
Điều này làm Tây Viễn giận đến cố gắng luyện công phu ném giày, hi vọng phi mười lần có thể có tám lần ném trúng Vệ Thành. chẳng qua đây cũng chỉ là Tây Viễn mơ mộng hão thôi. Vệ Thành tay chân rất linh hoạt, chỉ cần nó muốn tránh, Tây Viễn đừng mong đánh trúng.
Còn nữa Vệ Thành vẫn luôn luyện quyền cước, trên người có khí lực, có đôi khi thừa dịp Tây Viễn không chú ý thình lình từ phía sau ôm lấy eo Tây Viễn, vừa dùng sức là có thể nhấc anh mình hai chân rời mặt đất. Tây Viễn nắm tay gõ nó, nó chỉ ha ha cười, làm không biết mệt. Bà nội nhìn cũng vui theo, nói Vệ Thành khỏe như một con trâu đực.
Bị Vệ Thành kích thích, Tây Viễn liền nghĩ lại vì sao mình lại lớn chậm như vậy, hơn nữa cũng lo sau này lớn lên bị lùn, cân nhắc mãi mới kết luận là do bản thân không cùng mấy đứa trẻ con luyện quyền cước.
cơm canh Trong nhà cho tới giờ mọi người đều ăn giống nhau, không thiên vị bất kì ai, điểm khác duy nhất chính là chỗ này.
Cho nên Tây Viễn lệnh cho Vệ Thành mỗi ngày không có chuyện gì phải dạy hắn luyện quyền cước nửa canh giờ. Vệ Thành rất cao hứng, thật sự giống như một tiểu giáo đầu dựa theo phương pháp của Trình Nghĩa dạy anh trai.
Bất quá nó làm giáo đầu không thể uy phong bằng Trình Nghĩa, bởi vì người được dạy là anh trai. Tây Viễn cứ mệt sẽ muốn nghỉ ngơi, Vệ Thành nếu ra oai bắt Tây Viễn luyện tiếp, Tây Viễn thẹn quá hoá giận sẽ lấy giày đuổi đánh nó, điều này làm cho Vệ Thành thực bất đắc dĩ.
Tây Viễn sở dĩ không đến chỗ Trình Nghĩa học, chính là sợ Trình Nghĩa không châm chước cho mình.
Trình Nghĩa là loại người không giận tự uy. năm trước Tây Viễn lại thấy tận mắt Trình Nghĩa giận dữ đánh Triệu lão đại, bởi vậy rất sợ Trình Nghĩa dạy mà mình luyện không tốt, Trình Nghĩa sẽ đá mình hai cước. kỳ thật đây là cảnh tượng Tây Viễn tự nghĩ ra mà thôi, có điều vậy cũng đủ làm hắn lo âu, cho nên liền bắt lấy Vệ Thành, đòi Vệ Thành dạy mình.
Trình Nghĩa từng nói trong mấy đứa trẻ con Vệ Thành học tốt nhất, lĩnh ngộ nhanh nhất, hơn nữa trong tay có cung nhỏ và hai mũi tên, Vệ Thành luyện gần hai năm, lại có Trình Nghĩa chỉ điểm, quả thực đã bắn là trúng.
Đi theo Vệ Thành luyện đến ra giêng, hiệu quả khác không thấy, chỉ có lượng cơm Tây Viễn ăn là tăng lên. Vốn chỉ có thể ăn hai chén cơm, hiện giờ ba bát là ít nhất. có thể ăn mới có thể cao lên, Tây Viễn thầm nghĩ, cho nên nhất định phải kiên trì, bằng không mình làm sao uy phong trước mặt bọn tiểu thí hài này.
Có mồi như là cao lên treo ở phía trước, Tây Viễn tuy luyện bữa đực bữa cái, tốt xấu gì vẫn kiên trì.
Vệ Thành dạy Tây Viễn, phía sau còn có một cái đuôi là tiểu Cẩu Đản đi theo học. ngoài Tây Viễn, trong mấy đứa trẻ con nhà họ Tây chỉ có nó và tây hổ không học ở chỗ Trình Nghĩa. Cẩu Đản nhìn các anh trèo tường leo cây lưu loát thì rất hâm mộ, hiện giờ có cơ hội học tập, nó đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vệ Thành nhìn Cẩu Đản học cũng có mô có dạng, so với anh trai tốt hơn nhiều, rất nguyện ý dạy.
Cẩu Đản luyện rất hăng say, nó không sợ mệt như Tây Viễn, có thể chịu khổ, cho nên tiến bộ nhanh hơn Tây Viễn.
Cẩu Đản đối huynh trưởng Tây Viễn có thể nói là vừa kính yêu vừa kính sợ vừa không muốn rời xa. trong tâm linh mỗi đứa trẻ đều tồn tại một thần tượng cường đại thành thục. thần tượng này bình thường đều là cha, Cẩu Đản bởi vì Tây Minh Toàn là không ra gì, hình tượng c cha sụp đổ, cho nên cảm xúc đối với cha đã chuyển lên huynh trưởng Tây Viễn.
Mỗi lần Cẩu Đản học chữ có biểu hiện tốt, Tây Viễn đều khích lệ bế nó lên, Cẩu Đản đều sẽ nhếch miệng vui mất mấy ngày. Làm bà nội cũng kỳ quái, đứa nhỏ sao không có việc gì lại cứ ngoác miệng ra, là có chuyện gì vui vậy?
Vừa hỏi Cẩu Đản, Cẩu Đản càng dang rộng miệng, rất đắc ý nói cho bà nội: “Bà ơi, anh cả ngày hôm qua nói cháu học mau, những chữ khó viết mà cháu đều có thể nhớ được.”…
Còn chuyện anh cả bế mình, Cẩu Đản ngượng không nói. Nó đã lớn rồi, trong trí nhớ không được cha mẹ ôm, ông bà nội lớn tuổi cũng rất ít ôm nó, cho nên Tây Viễn ngẫu nhiên ôm một lần, Cẩu Đản trong mơ cũng cười toe toét.
Vì để được anh cả khen ngợi, thậm chí ngẫu nhiên ôm mình, tiểu Cẩu Đản là đứa nghiêm túc cố gắng nhất trong mấy đứa trẻ Tây Viễn dạy.
Đầu xuân thời tiết ấm áp, Tây Viễn không có việc gì sẽ cùng thầy thuốc Lý đến đất hoang tìm thảo dược. thảo dược tìm về Tây Viễn mang ra sân phơi rồi bào chế.
Mỗi lần, bọn Vệ Thành Tây Vi đều chạy ra xa chơi. nam hài tử đối với những việc hoa hoa cỏ cỏ không có hứng thú. chịu ở lại duy nhất chỉ có tiểu Cẩu Đản. nó giúp Tây Viễn phơi phóng dược liệu, sau đó làm sạch. Nhỏ như vậy, lại có thể bình tĩnh làm việc cùng Tây Viễn gần cả buổi.
Cẩu Đản vừa làm còn vừa hỏi đây là gì, có lợi gì. Tây Viễn câu được câu chăng nói cho nó biết tên gọi và công dụng, người mắc bênh nào thì dùng loại thuốc nào, kèm với loại thuốc nào tỉ lệ đun ra sao thì uống vào mới tốt, Cẩu Đản đều dụng tâm nhớ kỹ.
Có đôi khi đến bãi hoang chơi, thấy thảo dược Tây Viễn từng nói với mình, nó còn có thể hái về, vui vẻ chạy đến đưa cho anh cả.
Sau vài lần, Tây Viễn liền nhìn tiểu Cẩu Đản với cặp mắt khác xưa. bởi vì những gì hắn dạy cho Cẩu Đản, Cẩu Đản đều nhớ kỹ rõ ràng. Nói cho nó biết công hiệu c mỗi loại dược liệu, Cẩu Đản tuy không thể hoàn toàn hiểu hết, lại có thể chuẩn xác mà nói ra. Hơn nữa có Cẩu Đản hỗ trợ, dược liệu bào chế hiệu quả cũng tốt hơn không ngờ.
Có lẽ đứa bé này có thiên phú ở mặt này.
Tây Viễn cân nhắc rồi cầm một quyển sách hơi mỏng bên trong có vài loại dược liệu thông thường, chính thức đưa cho Cẩu Đản tự học. Nói cho Cẩu Đản, có chỗ nào không biết thì có thể hỏi mình.
Cẩu Đản học chữ đã gần nửa năm, đã nhận được mấy trăm con chữ, cho nên sách viết đơn giản thật đúng là có thể đọc một ít. Có chữ nào không biết nó sẽ chạy đến hỏi Tây Viễn, Tây Viễn nói cho, nó lại dùng tâm ghi nhớ.
Cẩu Đản học rất nghiêm túc, trong lòng còn hơi để ý, bởi vì trong mấy đứa trẻ con được anh cả dạy chữ cho, chỉ có mình được anh cả ngoài dạy học còn dạy biết thảo dược. Cẩu Đản vì mình ở trong lòng anh cả có một chút khác biệt với người khác như thế mà mừng thầm, đồng thời cũng kinh ngạc cảm thán anh cả biết thật nhiều!
Hiện giờ Tây Viễn chính là thần tượng c tiểu Cẩu Đản, Cẩu Đản không có việc gì sẽ học theo ngôn hành cử chỉ c Tây Viễn.
Tỷ như Tây Viễn ra khỏi phòng, trước hết sẽ duỗi tay, sau đó ngẩng đầu hí mắt nhìn trời, hưởng thụ một chút cảm giác xuân gió thổi qua.
Tiểu Cẩu Đản cũng thế, mỗi lần ở trong phòng bà nội học bài xong sẽ ra ngoài, trước hết duỗi cánh tay, sau đó híp mắt ngẩng đầu lên trời.
Tây Viễn duỗi tay là bởi vì lượng vận động ít, không có việc gì thì dãn gân dãn cốt, tiểu Cẩu Đản cả ngày vui vẻ hoạt nào, duỗi tay làm giề!
Tây Viễn nhìn trời hưởng thụ gió xuân, là bởi vì kiếp trước không khí ô nhiễm hiếm thấy bầu trời trong xanh như vậy, cho nên rất quý trọng. tiểu Cẩu Đản từ khi sinh ra trời ở đây chính là trời ở đấy, ngửa đầu nhìn cái gì hở?
Lại tỷ như Tây Viễn lúc ăn cơm, trước tiên sẽ uống một ngụm cháo hoặc một ngụm canh làm ấm dạ, sau đó mới động đũa ăn cơm.
nhà Cẩu Đản không có điều kiện này, mùa xuân trên bàn cơm thường xuyên chỉ có một đĩa dưa muối hoặc một bát tương.
Không có cách nào, Cẩu Đản liền múc một chén nước đặt trước mặt coi như canh hoặc cháo, trước khi ăn cơm sẽ uống một ngụm, sau đó mới mở miệng ăn cơm.
Làm cho hai vợ chồng Tây Minh Toàn nghi hoặc lắm, hôm nay cũng không có nóng, Cẩu Đản sao lại thích uống nước lạnh với cơm?
Còn nữa, Tây Viễn hiện giờ hay làm nhất chính là lấy giày đập hai đứa đáng giận kia. Cẩu Đản không có em trai để đánh, Hổ Tử nó không dám trêu vào, em gái còn nhỏ, nếu nó dám lấy giày đánh mà bị cha mẹ nhìn thấy, thì ăn giày chính là nó.
Bất quá điều này cũng không ngăn cản được Cẩu Đản học tập anh cả, nó chọn một đối tượng có thể lấy giày đánh, cũng không gây phiền toái cho mình, chính là Hổ Đầu nhà bác cả.
Đậu Tương Giác là chó săn, hai lỗ tai dựng đứng, hai mắt đen láy trừng trừng, người bình thường không dám đến gần. tiểu Cẩu Đản cũng sợ nó, cho nên liền chọn bắt nạt Hổ Đầu ngu ngơ.
Cẩu Đản không có việc gì sẽ mượn cái giầy nhìn chằm chằm Hổ Đầu. Hổ Đầu vừa phạm sai lầm, tỷ như dùng móng vuốt cào, Cẩu Đản lập tức liền chạy tới chắn Hổ Đầu vào góc tường, lấy giày đánh mông Hổ Đầu, miệng còn học Tây Viễn: “Cho ngươi chọc giận ta này, còn có dám hay không, nói!”
Hổ Đầu không nói được, cũng không biết Cẩu Đản đang trừng phạt sai lầm của mình, còn tưởng Cẩu Đản đang chơi với nó, cái đuôi hăng hái ngoe nguẩy, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi liếm mặt Cẩu Đản.
Cẩu Đản dùng ngón tay ấn đầu Hổ Đầu, học thần khí c Tây Viễn: “Ta đã nói với ngươi rồi, còn có lần tiếp theo, ta sẽ cho ngươi đứng úp mặt vào cửa. nhìn ngươi lớn như vậy còn đứng úp mặt vào cửa, người trong thôn mà thấy có mà cười cho ê mặt.”
Bà nội ngồi trong phòng thấy Cẩu Đản lấy giày giáo huấn Hổ Đầu còn nghi hoặc, cái giày trong tay Cẩu Đản hình như là giày cũ của Tiểu Viễn. bà nhớ trước đó vài ngày dọn nhà, những thứ không dùng đến đã bảo ông cụ vứt đi rồi. Sao cái giày này lại còn ở đây? Chẳng lẽ ông cụ làm rơi?
Cái ông cụ này, bảo làm có chút việc cỏn con, ném ít đồ đi mà cũng làm rơi vãi.